Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn linh căn

Tiểu thuyết gốc · 1674 chữ

"Nói lâu như thế, thiếu nữ, ngươi chắc là thứ gì cần hiểu cũng đã hiểu rồi chứ? Mặc dù chúng ta không quen không biết, nhưng ta cũng có thể cảm giác được phải sinh ra với số mệnh như thế là cỡ nào tuyệt vọng và bi ai, vì thế ta khuyên thật, từ bỏ đi, sống một kiếp phàm nhân cũng không có gì không tốt, nhất là khi ngươi còn có phàm võ trong người, có thể sống ung dung tự tại đến hết đời, vô ưu vô lo không tốt sao, vì cớ gì lại cố chấp nhập đạo như vậy chứ?"

Đối với Diệp tiên nhân khuyên nhủ, sắc mặt của thiếu nữ áo vải mặc dù nghiêm chỉnh lắng nghe từ đầu tới cuối nhưng lại chưa từng xuất hiện bất luyện thần sắc khác thường nào, ngược lại hơi cuối đầu đầy bình tĩnh nói:

"Còn đa tạ Diệp tiền bối khuyên nhủ, chỉ là tiểu nữ thiên sinh liền không chịu cam lòng, thà táng thân dưới thiên đạo tử kiếp chứ không nguyện cả đời tầm thường, vì vậy còn xin Diệp tiền bối tạo cơ hội cho."

Nhìn người trước mắt thái độ thành khẩn vô cùng, Diệp Thần cũng tựa như là đã sớm biết được đối phương câu trả lời vậy chỉ là cũng không tránh khỏi lắc đầu ngao ngán cùng âm thầm cảm khái quả không hổ danh là loại thể chất sinh ra chỉ để nghịch thiên, chỉ là kết cục liền đã định.

Nhưng dù vậy Diệp Thần cũng không lại nói thêm gì nữa chỉ ra hiệu đối phương ra sau mình mà đứng.

Điều cần nói đều nói, con đường tiếp theo chỉ có thể do đối phương đi, hắn can thiệp vào cũng chẳng có lợi lộc gì, dù sao "thập phương tuyệt mệnh thể" dù hiếm nhưng cũng không phải tuyệt tích, thi thoảng có thể nghe thấy một vài tình báo phong phanh, thái độ của người trong tu tiên giới đối với loại thể chất này cũng không chào đón cỡ nào nhưng cũng không căm ghét hay thù hận, dù sao ai lại đi phí tâm sức phiền não về người chết làm gì?

Vì vậy Diệp Thần dựa theo môn quy mà làm, giọng bình tĩnh hô:

"Người tiếp theo."

Nghe tới đây, Hắc Dương đã sớm không chờ được nữa mà nhấc chân tiến lên, thái độ nghiêm túc vô cùng mà đứng đối diện trước mắt vị Diệp tiên nhân này.

Nhìn khuôn mặt non nớt trước mắt cùng thân hình thấp bé, Diệp Thần tựa như nhớ lại vừa nãy mình dường như cũng có để ý người này, chỉ là hắn cũng không ngờ được đối phương có thể đứng tại đây.

Nhưng bất ngờ cũng chỉ đơn thuần là bất ngờ, thân làm giám khảo của kỳ này, Diệp Thần cũng không có cái ưu ái ngoài định mức gì, chỉ gật đầu hài lòng mà nhẹ nhàng nói:

"Được rồi bắt đầu đi."

"Vâng, phiền phức tiền bối rồi."

Nói xong, Hắc Dương cũng tựa như những người khác mà đặt hai tay vào quả cầu xám trước, lập tức hắn có thể cảm nhận được toàn thân thể mình bỗng chốc rơi vào một cảm giác kỳ lạ, tựa như hắn đang hoàn toàn ngâm mình trong một hồ nước với đủ loại xúc giác kỳ quặc không ngừng xung kích thân thể Hắc Dương.

Ẩm ướt, thô ráp, nóng bức, tê dại...

Nếu Hắc Dương đoán không nhầm những thứ cảm giác kia hẵn là đại diện cho từng loại nguyên tố.

Mà công việc của hắn bây giờ là tìm ra loại cảm giác mà chính mình thân hòa và không bài xích nhất.

Nóng... quá nóng.

Lạnh... quá lạnh.

Quá ẩm ướt... không thích.

Mùi cỏ... ặc, cái này hẵn là cũng không phải, quá ngứa mũi.

...

Thô ráp... quá, ách, cảm giác không tệ a, có chút cảm giác thoải mái như đang tắm cát, ta sẽ không phải thật có thổ linh căn đi?

Âm thầm tự hỏi một câu, Hắc Dương nhẹ mở mắt ra nhìn lại, quả nhiên quả cầu linh khí giờ đây đã hoàn toàn bị màu nâu xám lấp đầy, điều này cũng khiến Hắc Dương có chút thở pháo nhẹ nhõm vì chính mình thật sự là người có linh căn, không cần phải gian lận làm gì.

Chỉ là đồng thời hắn cũng cảm giác có chút hụt hẫng, dù sao dính tới từ "thổ" nghe liền biết chẳng thế nào mạnh mẽ hay soái ca rồi, so với đấu pháp cuồng bạo, tiêu sái như trong mộng tưởng, Hắc Dương có thể sơ bộ nhìn ra được tương lai tràng cảnh mà chính mình muốn làm bao cát cho kẻ địch đánh, quả nhiên là không có tí nào mỹ hảo.

Móa, không được ta muốn xóa acc cày lại a...

"Hah, đơn linh căn hệ thổ, không tệ, ngươi cũng có tam bảo chu toàn, cũng phù hợp tiêu chuẩn của tông môn, đi ra sau đi."

Nhìn trên tay quả cầu linh khí đã bị Hắc Dương chuyển màu sang nâu xám, Diệp Thần khóe miệng không khỏi hơi cười hài lòng một chút, quả nhiên là tầm mắt hắn vẫn còn rất ác có thể nhìn trong ngàn vạn người mà nhìn ra được hai cái có tư chất không tệ là thằng nhóc này cùng Diệp Thiên.

Mặc dù đơn linh căn không thiện chiến đấu cho lắm, nhất là với thổ linh căn, nhưng Diệp Thần cũng tuyệt đối sẽ không có chút khinh thị, bởi đơn linh căn cũng có cái lợi thế của đơn linh căn, đó chính là dễ tu.

Dù sao đồng cấp đánh không lại ngươi ta liền lấy cảnh giới cao hơn ngươi mấy cấp độ khi dễ ngươi thì thế nào?

Mặc dù có chút vô lại nhưng tình huống như thế ở tu tiên giới cũng không hiếm gặp, mặc dù có rất nhiều tình huống trang bức cho đã nhưng cuối cùng vẫn bị kẻ có đa linh căn vượt cảnh giới chặt chết nhưng tình huống càng nhiều chính là người có tu vi cao hơn nghiền chết kẻ kém hắn mấy cái tiểu cảnh.

Mặc dù không thể từ đấy liền kết luận bên nào có lợi bên nào có hại nhưng dùng cảnh giới tới lấy mạnh đánh yếu cũng là một loại vô cùng hiểu quả và chắc chắn đấu pháp, được đám tông môn đệ tử tầm thường hay dùng để khi dễ đám tán tu tài nguyên hạn hẹp, tu vi không cao được tới cỡ nào.

Chỉ là đơn linh căn muốn tranh một lần cơ hội vấn đỉnh mà nói... ài.

"Người tiếp theo!"

...

Cùng ba người trước đứng ngang hàng, Hắc Dương trầm mặc yên lặng quan sát vị tiên nhân trước mắt lần lượt khảo thí sáu người còn lại.

Liên tục có bốn người liên tiếp sở hữu linh căn quả nhiên là một cái liều thuốc kích thích không tệ đối với bọn hắn khiến cho sáu người còn lại sắc mặt trước khi khảo nghiệm vô cùng hưng phấn cùng mong đợi.

Chỉ là rất nhanh bọn hắn liền nhận rõ thực tại là cỡ nào tàn nhẫn, khi ngươi nghĩ mình to tát cuộc đời sẽ lập tức cho ngươi một cái tát to, linh căn vẫn là thứ gì đó quá hiếm thấy trong thế giới phàm tục, ngoại trừ Hắc Dương bốn người khảo thí đầu tiên ra, những kẻ còn lại lần lượt hưng phấn tiến lên liền lần lượt thất vọng ê trề, ngơ ngác ngỡ ngàng mà lui xuống, hiển nhiên là mãi vẫn chưa từ trong đả kích thoát ra được.

Đối với những người đã mất đi giá trị này, Diệp Thần cũng không có quá nhiều lời, chỉ thuận miệng chào tạm biệt một câu "Hữu duyên gặp lại" liền phất tay tiễn sáu người trở về.

Lập tức một luồng sáng liền đem bọn hắn hoàn toàn bao phủ, nháy mắt liền biến mất tâm không để lại tung tích gì, cũng không biết là bị dịch chuyển đi đâu, nhưng nhìn cảnh tượng thần kỳ như thế cũng khiến Hắc Dương không khỏi càng thêm mong chờ đối với tương lai khi bản thân nhập đạo xong liền cũng có tiên nhân kỳ kỹ tiêu soái như thế, vạn sự đều có thể giải quyết bằng một cái phất tay đơn giản vô cùng.

"Được rồi, trước tiên ta muốn chúc mừng bốn người các ngươi đã thuận lợi thông quan để trở thành một trong các đệ tử của Hư Đạo Thánh Tông, hiện tại các ngươi sẽ được dịch chuyển đến gian phòng của mình, sau đó sẽ có người đi làm thân phận cho các ngươi, nhưng dù vậy hãy nhớ kỹ không được chạy loạn, nơi này có rất nhiều cấm chế bảo vệ những điểm quan trọng của phi toa, một ngày xúc động cấm chế các ngươi liền phải chết không nghi ngờ."

Nhìn Diệp tiên nhân sắc mặt cũng không giống như là dọa chơi, mọi người liền vội vàng đáp "Đã rõ" liền bị một luồng sáng bao phủ, hoàn toàn biến mất khỏi đại sảnh này.

Đến đây Diệp Thần mới có dịp để mắt tới người duy nhất còn sót lại ngoại trừ hắn ra, ánh mắt bắt đầu đánh giá mà nói:

"Người hẵn là Thiết Vân tướng quân, người được thành chủ đề cử đi, hah cũng không tệ, tiên thiên cực cảnh, có thể tiến hành thử một lần lột phàm hóa linh, theo ta."

Nói xong, Diệp Thần cũng mặc kệ người phía sau có theo kịp hay không liền nhấc chân hướng về một cánh cổng thông hướng hành lang đen ngòm ung dung bước vào.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.