Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có Trường Sinh, có lẽ là chính mình

Phiên bản Dịch · 1827 chữ

Trên đường trở về núi Thấm Tiên.

Cả người Trần Tầm cảm thấy thoải mái, trong lòng đã nghĩ đến mười tám cách làm con Xích Điện Lang này.

Đại Hắc Ngưu cũng đắc ý, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Tầm, bụng của nó đã chuẩn bị xong.

Nhưng khi bọn hắn đi ngang qua Tu Tâm Các thì, chỗ đó lại rất náo nhiệt, vòng quanh lại thành một vòng tròn, ở một bên chỉ trỏ.

Tu Tiên giới chưa bao giờ thiếu tu sĩ đến xem náo nhiệt, huống chi là thịnh hội 100 năm của thành Ngự Hư sắp đến, có quá nhiều tu sĩ.

Vốn dĩ những tình huống như vậy Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng đã gặp qua vài chục lần, nhưng bọn hắn chưa bao giờ xem náo nhiệt, cũng không bày tỏ ý kiến gì, đang muốn tự mình trở về.

Nhưng lại nghe thấy mọi người xung quanh nói 'Lê Miếu' làm sao vậy, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu dừng bước, ánh mắt cũng nhìn về phía bên kia.

Ở giữa vòng tròn là một vị lão nhân tóc đã trắng xóa, khuôn mặt của hắn ta đầy nếp nhăn, đầu tóc rối bời, tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười, quần áo trắng đầy bụi bẩn.

Hình như hắn ta có hơi điên cuồng, ở bên ngoài Tu Tâm Các cãi nhau ầm ĩ.

"Tiền bối, van cầu ngươi, để cho ta mua một chỗ trong động phủ đi, ta có linh thạch, ta thật sự có linh thạch!!"

Giọng nói già nua của Lê Miếu hơi khàn khàn, hai mắt đỏ hoe, trên mặt đất rơi xuống rất nhiều linh thạch hạ phẩm: "Thịnh hội sang năm sẽ có Trúc Cơ Đan được bán đấu giá, tiền bối cho ta một cơ hội đi!"

"Quy củ chính là quy củ, ngươi có thể đợi sau khi đạt Trúc Cơ rồi đến mua, Tu Tâm các cũng không phải là nhà từ thiện."

Một vị nam tử cau mày nói, người này đã tới đây mấy lần rồi, mỗi lần đến gã cũng đã từng nhẹ nhàng khuyên bảo: "Tiểu bối, quá tam ba bận, chớ lại dẫm đạp lên ranh giới cuối cùng của núi Thấm Tiên."

Vừa mới nói xong, khí thế của nam tử Trúc Cơ kỳ trong nháy mắt bộc phát, một cỗ pháp lực mãnh liệt đè Lê Miếu xuống, mặc dù đạo pháp lực này không trí mạng, nhưng trong mắt Lê Miếu lại mang theo một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy pháp lực cường đại như vậy, có lẽ trong mắt hắn ta, đạo pháp lực này còn mạnh hơn lão tổ Nguyên Anh nữa......

Hắn ta bị đẩy lui vài chục bước phun ra một ngụm máu, xụi lơ trên mặt đất, thân thể như muốn vỡ ra thành từng mảnh, hắn ta lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, cũng không còn ồn ào nữa.

Có đôi khi sự tuyệt vọng không có quan hệ gì với đau đớn và buồn bã, sự tuyệt vọng thực sự thấm sâu vào tận cốt tủy, ngược lại khiến con người cảm thấy bình tĩnh.

Các tu sĩ xung quanh đều tránh xa ra, có người lắc đầu cười khổ, trong mắt mọi người hiện lên sự trào phúng có hiểu.

"Từ đâu đến thì về nơi đó đi." Nam tử hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào trong Tu Tâm các.

Không còn náo nhiệt để nhìn, các tu sĩ xung quanh cũng dần dần tản ra, không có ai sẽ chú ý một tán tu Luyện Khí kỳ sẽ xảy ra chuyện gì.

Một viên linh thạch cũng lặng lẽ từ trên người Lê Miếu trượt xuống, hắn ta cười thê lương một tiếng: "Ngay cả ngươi cũng xem thường ta hả?"

Trong làn gió mát, lá cây đung đưa vô định, quay về bên trong lạnh lẽo, viên linh thạch hạ phẩm này không ngừng lăn, giống như cọng rơm cuối cùng làm tan nát trái tim hắn ta.

Những nếp nhăn trên mặt Lê Miếu càng ngày càng sâu, cổ họng khàn khàn không ngừng nhấp nhô: "Ngay cả ngươi cũng xem thường ta......"

Nhưng vào lúc này, một bàn tay to đột nhiên duỗi ra, phía trên chính là viên linh thạch hạ phẩm kia rơi xuống.

Lê Miếu chậm rãi ngẩng đầu, là một khuôn mặt tươi cười, bên cạnh còn có một đầu Hắc Ngưu, đôi mắt hắn ta mở to, vội vàng chỉnh lại quần áo: "Tiền bối, là ngài ư!"

Mấy năm này hắn ta đã dẫn đường cho không ít tiền bối, nhưng không có người nào cho hắn ta thêm hai viên linh thạch, Trần Tầm và linh thú Hắc Ngưu kia vẫn luôn được hắn ta ghi nhớ ở trong lòng.

"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu còn nhặt mấy viên linh thạch ở bên cạnh trở về.

"Đã lâu không gặp." Trần Tầm mang vẻ mặt ôn hòa nói: " Cất linh thạch đi, thứ này không dễ có được đâu."

"Vâng, tiền bối." Lê Miếu khàn giọng nói, bây giờ hắn ta đã không còn là nam nhân trung niên lúc trước trong mắt tràn ngập hi vọng nữa.

Trong cảnh ngộ như vậy, sợ nhất chính là đột nhiên có một câu quan tâm từ người xa lạ, hơn nữa người này còn là tiền bối.

Hắn ta chẳng biết tại sao nước mắt trong mắt mình cứ liên tục trào ra, hắn ta nhớ bản thân mình đã nhiều năm không khóc.

Trần Tầm thản nhiên ngồi trên mặt đất: "Vì sao nhất định phải mua động phủ ở núi Thấm Tiên."

"Ọ òoo?"Đại Hắc Ngưu cũng ngồi chồm hổm ở một bên, trong mắt lộ ra sự tò mò, những viên linh thạch này, Lê Miếu có thể nâng cao thực lực của mình trước.

"Không dám gạt tiền bối...... Nhà ta ba đời đều sống ở thành Ngự Hư, nhưng bởi vì không có chỗ ở ổn định, nên đã rời đi và phân tán."

Ánh mắt Lê Miếu u ám, mang theo hy vọng nhìn về phía núi Thấm Tiên: "Nếu có thể ở nơi đó mua một động phủ thì tốt rồi...... Bọn họ sẽ không cần rời khỏi."

"Thì ra là vậy, thịnh hội trăm năm ở năm sau, trong hội đấu giá lớn, Đan Đỉnh Tông sẽ lấy ra Trúc Cơ Đan đấu giá, cũng là cho nhóm tán tu một con đường sống."

Trần Tầm vỗ vỗ Lê Miếu, ánh mắt tràn ngập cổ vũ: "Đến lúc đó trực tiếp đi chụp một cái, sau đó lại đến mua động phủ, ta và lão Ngưu sẽ lấy một trăm linh thạch, chúng ta làm hàng xóm."

"Ọ òoo!!"Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu khích lệ, Trần Tầm nói qua: Không trộm không cướp, ông trời sẽ phù hộ cho những người cố gắng.

"Đa tạ tiền bối, đa tạ Hắc Ngưu tiền bối." Lê Miếu không ngừng cúi đầu chắp tay, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

"Đi thôi, đưa ngươi về nhà, trạng thái của ngươi bây giờ không tốt lắm."

Trần Tầm kiểm tra thân thể Lê Miếu một chút, đồng tử hơi co lại: "Chúng ta bây giờ cũng không có chuyện gì làm, không vội."

Lê Miếu vẫn khom người chắp tay như cũ, không nói được lời nào, bị Trần Tầm dùng pháp lực mạnh mẽ nâng lên, sau đó đi về hướng Bắc thành.

Nửa ngày sau.

Ở phía sau Bắc thành phồn hoa, có rất nhiều ngôi nhà nhỏ tồi tàn dày đặc, đây là căn cứ của tán tu, ngư long hỗn tạp, khắp nơi đều là tu sĩ kiếm sống ở trong thành.

Lê Miếu một thân một mình, ở trong một gian nhà gỗ nhỏ rách nát, bên trong chỉ có một chiếc giường, hoàn cảnh tương đối thê thảm.

Xung quanh có không ít tán tu đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Trần Tầm đều chắp tay hành lễ, bước chân đi nhanh hơn một chút.

Đại Hắc Ngưu đứng ở ngoài phòng không thể chen vào được, cửa phòng quá nhỏ quá cũ nát, thực sự rất xấu hổ.

Ngoài cửa có một cái cây khô, nhánh cây quanh co khúc khuỷu vươn ra bốn phía, không có ánh sáng, cũng không làm người khác chú ý, ngược lại ở dưới cơn gió lạnh, có chút thê lương, cũng có chút đìu hiu.

Trần Tầm nhìn về xung quanh, không không để ý chút nào, chỉ thở dài một cái, Lê Miếu nếu như ở nước Càn, thế nào cũng là một tiên sư đại phú đại quý.

"Tiền bối, thật xin lỗi vì đã chậm trễ nửa ngày của ngài, xin hãy nhận lấy 100 viên linh thạch này."Lê Miếu run rẩy nói, nâng linh thạch ở trong tay lên.

"Ta đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ, cần 100 viên linh thạch của ngươi sao?"Trần Tầm cười nhạo một tiếng: "Lê Miếu, ngươi không nể mặt ta."

"Tiền bối thứ tội!" Sắc mặt Lê Miếu chấn động, tay đều bị doạ sợ đến run lên, mấy khối linh thạch rơi thưa thớt trên mặt đất.

Trần Tầm xua tay, đổi giọng điệu: "Dưỡng thương cho tốt đi, sang năm chính là thịnh hội trăm năm, dù sao cũng phải nắm lấy cơ hội này."

"Vãn bối xin tuân theo sự dạy bảo của tiền bối."Lê Miếu cúi đầu về phía Trần Tầm làm một đại lễ, trong mắt tràn đầy cảm động.

Trần Tầm tự mình dẫn theo Đại Hắc Ngưu rời khỏi, lúc đi có thở dà một hơi.

Trần Tầm nhìn Lê Miếu giống như nhìn thấy chính mình năm đó, nếu như không có Trường Sinh, có lẽ sau khi mình xuyên việt đến đây, sẽ tại ở phàm gian bình thường nỗ lực sống tốt cả đời.

Cũng có lẽ sẽ tiếp xúc đến Tu Tiên giới, sau đó cố gắng vì tài nguyên tu luyện mà bôn ba.

Không có bất ngờ gì xảy ra, bởi vì tư chất tu tiên của mình có hạn, cuối cùng ôm lấy tiếc nuối chết mà chết ở sâu bên trong sơn mạch Ninh Vân, quá trình này dường như không khác gì Lê Miếu.

Suy cho cùng tâm lý của trường sinh giả và tu tiên giả vẫn là khác nhau, mọi người bèo nước gặp nhau, cũng chỉ có thể chúc cho hắn ta có kết quả khá hơn một chút.

Lê Miếu khẽ tựa vào mép giường, hơi nhắm mắt lại, hắn ta cảm thấy thân thể đau nhức, trong miệng vẫn đang không ngừng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nếu như sang năm có thể chốt được một viên Trúc Cơ Đan thì tốt rồi......"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.