Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các thiên kiêu xuất quan, phong vân hội tụ

Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Màn đêm buông xuống, phóng mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh trời đen kịt lấp lánh đầy sao, vô cùng lộng lẫy.

Khắp thành Ngự Hư đâu đâu cũng sáng ngời, còn náo nhiệt hơn ban ngày, cho thấy tinh khí thần của các tu sĩ khác xa phàm nhân.

Trên đường trở về núi Thấm Tiên.

Trần Tầm một bên mân mê gia vị trong túi trữ vật, một bên kể chuyện xưa cho Đại Hắc Ngưu nghe.

Dọc đường trở về, mỗi khi thấy cửa hàng nào vừa ý thì bọn hắn cũng ghé vào xem một chút, tất cả mọi người nơi đây rất giảng đạo lý, cũng không ai đuổi bọn hắn ra ngoài, chỉ nói nhìn mà không mua, phạm vào kiêng kị.

Chẳng qua gặp chút phiền toái trên đường, như có tu sĩ Luyện Khí kỳ đến quấy rầy bọn hắn, nói có tu sĩ Trúc Cơ tổ chức hội đấu giá ở dưới lòng đất, nơi có rất nhiều đồ vật mà trên thị trường đây không thấy được.

Trần Tầm rất quả quyết, nói một câu ‘không có linh thạch’, Khai Sơn Phủ bên hông trong lúc lơ đãng lộ ra ngoài, pháp khí đều là Hoàng giai vô phẩm, lấy đầu đi đấu giá à.

Điều này làm vô số lời nói của tu sĩ Luyện Khí kỳ bị kẹt trong cổ họng, ta, con mẹ nó...... Cuối cùng đành phải ảo não rời khỏi, đi tìm người khác.

Tu sĩ ở trong thành này càng ngày càng nhiều, tất cả dạng người ngưu quỷ thần xà đều chạy ra ngoài, kết quả hắn cũng không cần nói, cuối cùng vẫn là mời cùng nhau tham gia bí cảnh, sau đó là một trận giết người đoạt bảo.

Hoặc là có đại ca nào đó xuất hiện ở phía sau, khiến vô số tu sĩ khiếp sợ, dùng trò cũ này với Trần Tầm, quá lỗi thời.

Trên đường, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tay không bước ra khỏi cửa hàng luyện khí với vẻ mặt thoải mái, cái gì cũng không mua.

"Lão Ngưu, về nhà nấu cơm thôi."

Trần Tầm dường như đã nhìn đủ rồi, một tay ôm đầu Đại Hắc Ngưu, "108 cách nấu nướng của Xích Điện Lang, trong lòng bản tọa đã hiểu rõ."

"Ọ òoo?!"Đại Hắc Ngưu đi đến bên cạnh Trần Tầm, hai mắt trợn tròn.

"Ha ha, Tây Môn Hắc Ngưu, không nên coi thường bản tọa ......"

Trần Tầm lộ ra một nụ cười trầm thấp thần bí: "Hạc Linh thụ này thật ra cũng có thể dùng làm gia vị, đặc tính của nó ngay cả linh thụ bình thường khác cũng so không được."

"Ọ òoo!"

"Đi thôi."

Bọn hắn chậm rãi bước đều bước, nếu có ai biết đại tu sĩ Kim Đan vậy mà lại có hành động như vậy, chắc chắn sẽ rất sốc.

Đại tu sĩ Kim Đan trong thành này ai mà không ra vào những nơi cao quý sang trọng, có thể nói là 'Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh' (Cười nói đều là bậc thông thái bác học, đi lại chẳng phải đám vô lại, ít học).

Núi Thấm Tiên, trong một tòa động phủ hẻo lánh.

Trần Tầm vén tay áo lên, tay cầm Khai Sơn Phủ, nồi niêu xoong choảng đặt ở trước mặt.

Bọn hắn thỉnh thoảng bồi dưỡng mài giũa những người bạn già này một phen, còn thêm một chút tài liệu luyện khí, hoàn toàn không có dấu hiệu hư mòn nào.

Trên một tảng đá bóng loáng bằng phẳng, Xích Điện Lang nằm phơi thây tại đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã chuẩn bị tốt các nghi lễ trước bữa tiệc.

Trần Tầm lúc thì vào động phủ lấy vài thứ, lúc lại bày thịt ra các nơi, Đại Hắc Ngưu luôn luôn đi sát theo sau, Trần Tầm ở đâu nó ở đó.

"Lão ngưu, đốt lửa, đốt lửa!"

"Ọ òoo!"

Ngoài động phủ vang lên tiếng cười càn rỡ của Trần Tầm, kỹ năng làm nên hương thơm, các loại gia vị đã chuẩn bị sẵn sàng, còn đem một nhánh Hạc Linh thụ mài thành bột.

Đại Hắc Ngưu làm việc có chút xúc động, thân thể lắc lư khiến rất nhiều gia vị bị thổi bay xuống đất, đầu trâu bị Trần Tầm tát một cái, càm ràm một trận.

Không phải mỗi người đều có thể công thành danh toại, trường sinh giả như Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, nhất định phải từng li từng tí tìm thấy ý nghĩa sinh mệnh trong cuộc sống tu tiên hàng ngày.

Bọn hắn cũng không có tham gia các hội đấu giá lớn nhỏ nữa, mỗi ngày đóng cửa không ra, chỉ việc tu luyện liền tốn hơn phân nửa thời gian.

......

Như là những ký ức xa xưa, mờ nhạt và bay đi theo làn khói của thời gian, một năm nữa lại trôi qua.

Chỉ còn một tháng nữa, thịnh hội 100 năm nước Càn sẽ chính thức bắt đầu. Toàn bộ thành Ngự Hư hiện lên như một bức tranh sống động, dòng người mãnh liệt, ngoại thành thì không ngừng có chiến thuyền qua lại, cự thuyền thì xếp hàng dày đặc ở không trùng, đủ loại linh thú phá không mà đến.

Vô số đệ tử tông môn dưới sự dẫn đầu của các trưởng bối cũng đang tiến vào trong thành, đầy ắp cả người, trung tâm nội thành có không ít thiên kiêu đã bắt đầu đấu văn đấu võ.

Hàm Nguyệt lâu năm nay cũng tung ra tin tức lớn, đảm nhiệm Vi Tiên tử chính thức xuất quan, đệ nhất nhân Hàm Nguyệt lâu, người có Thiên Linh căn!

Tu hành không đến 200 năm liền bước vào Kim Đan kỳ, được đánh giá là tương lai bất khả lượng, nếu giữa đường không chết yểu, thì mấy trăm năm về sau, Hàm Nguyệt lâu sẽ có thêm một vị đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Trên phố tương truyền, dung mạo và khí chất của nàng tuyệt đỉnh vô song, khiến cho tâm vô số nam tu sĩ vốn thoát khỏi hồng trần, lại quay trở về......

Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng, nước Càn ngoại trừ Tử Vân Tông ra, các thiên kiêu đại Tiên Môn đều mang riêng mình một trọng trách từ sư tôn, nếu như bắt được nữ tử này, liền bớt đi mấy trăm năm phấn đấu!

Tử Vân Tông đương nhiên không cam chịu yếu thế, Mộc Tinh tiên tử tuyên bố xuất quan, cũng là đệ nhất nhân Tử Vân tông, người sở hữu Thiên Linh căn.

Ở bên trên hội hoa xuân, hẳn là một trận tranh tài nhan sắc, thậm chí vô số tu sĩ chú ý đến nó hơn cả việc xem các thiên kiêu đấu pháp!

Những đệ nhất nhân còn lại của cửu đại Tiên Môn cũng không thèm để ý, trực tiếp bày lôi đài ở trung tâm nội thành, dáng người bọn họ phiêu dật, trong mắt tràn ngập khí thế.

Đương đại đệ nhất nhân của Thanh Dương Môn, Không Vĩnh Nguyên, thậm chí còn nói ra một câu rất ngạo mạn: Hi vọng thiên kiêu các nước khác có thể để cho ta sinh ra một chút hứng thú......

Vô số nữ tu sĩ vì đó luân hãm, nam nhân oai phong như vậy, có lẽ là đối tượng đạo lữ tốt nhất .

Nhưng so với sự nhộn nhịp hỗn loạn trong thành, thì có hai thân ảnh đi đối mặt lại với các tu sĩ đang tiến vào trong thành.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, cảm giác lạnh lẽo mang đến, giống như khiến cho người nào đó không thể viết lại kết cục bi thương cuối cùng.

Bọn hắn đẩy một chiếc quan tài bằng gỗ ra ngoài thành với tâm thái vô cùng bình tĩnh, khiến cho vô số tu sĩ phải kinh ngạc nhìn một người một linh thú này nhiều thêm một chút.

Lê Miếu đi rồi, cuối cùng không chống đỡ được đến đêm trước thịnh hội, ngã xuống trên giường trong căn phòng nhỏ cũ nát.

Lúc Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi ngang qua Bắc thành, đang muốn hỏi thăm Lê Miếu, thì phát hiện hắn ta đã chết được ba ngày rồi, mọi thứ ở trên người đã bị vơ vét hầu như không còn gì, chỉ còn lại một bộ bạch y pha lẫn một chút ố vàng.

Về phần tại sao hắn ta chết, thì các tu sĩ Luyện Khí kỳ xung quanh đều đưa ra ý kiến trái chiều, có người nói là chết già, có người nói là bị người khác lừa rất nhiều linh thạch mà tức chết.

Lê Miếu không có bằng hữu nào, mỗi ngày sống chui sống nhũi, chỉ muốn đợi đến thịnh hội trăm năm đi mua một viên Trúc Cơ Đan, sau đó mua một động phủ.

Nhưng hiển nhiên, hắn ta đã biết thời gian của mình không còn nhiều, cũng có thể biết mình không đủ linh thạch mua Trúc Cơ Đan, mới ba lần bốn lượt đi Tu Tâm Các cầu tình.

Trần Tầm cũng biết tình huống của thân thể hắn ta, gặp lại chính là duyên, thế là chuẩn bị cho hắn ta một bình Dưỡng Khí đan, ít nhất để hắn ta có thể chống đỡ được đến khi thịnh hội kết thúc, không nên để lại nhiều tiếc nuối như vậy.

Nhưng thế sự vô thường, cho dù là đại tu sĩ Kim Đan, cũng không thể nào dự đoán được vận mệnh, bọn hắn vẫn là đến chậm một bước.

Nhánh cây khô héo ở ngoài cửa phòng của Lê Miếu đã bị không ít người đạp gãy, bị gió thổi bay khắp nơi, xem ra đã có không ít người tới......

Ngoài thành, vẫn ồn ào như cũ, hoàng hôn, vẫn như cũ lặn ở phía tây, vô số tu sĩ kết bạn đồng hành, cười đùa không ngừng.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đem quan tài chôn ở bên trong đại bình nguyên Thiên Đoạn, phía ngoài nước Càn, cảnh tượng xung quanh hoang vu, khiến người khó mà bước đi, có lẽ như vậy sẽ không có ai đến quấy rầy hắn ta an nghỉ nữa.

Trần Tầm không có lập bia, không làm lễ cúng, mà chỉ thổi kèn Suona, Đại Hắc Ngưu thì ở một bên rung chuông vang vài tiếng leng keng, vùng đất hoang vu, giống như là nơi quy tụ của những người bình thường cố gắng nỗ lực không cam lòng.

Trần Tầm giống như đang mai táng Lê Miếu, lại giống như đang mai táng mình, bọn hắn rốt cuộc cũng là bình thường.

Trong mắt bọn hắn không có thương hại, không có thương tiếc, giống như tâm tình gì cũng đều biến mất, chỉ là cùng nhau ngồi xếp bằng ở trước ngôi mộ lẻ loi, im lặng không nói gì.

"Đạo hữu, lên đường bình an, không tiễn xa được."

"Ọ òoo~"

Cát vàng đầy trời bao bọc lấy bọn hắn, trong những hạt cát bạt ngàn, thân thể của bọn hắn cũng hóa thành đốm sáng, trong nháy mắt biến mất.

Điểm trường sinh một năm này của bọn hắn vẫn tiếp tục thêm vào phòng ngự.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.