Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta lần sau sẽ đến

Phiên bản Dịch · 1859 chữ

Nam tử trung niên thở dài một tiếng, ánh mắt không hề hoảng sợ, trong lòng chỉ mong vật này có thể lưu lại, nếu có đủ thời gian, vậy liền nhân cơ hội chặn lấy.

"Lão Ngưu, đấu giá nào có chuyện lấy vật đổi vật, thật là không chuyên nghiệp."

Trần Tầm khẽ nhíu mày, truyền âm cho Đại Hắc Ngưu: "Đây là linh dược 500 năm có khiếm khuyết, đổi ngàn năm, há miệng chờ sung?"

"Ọ!"Đại Hắc Ngưu cũng bất mãn gật đầu, xét về độ quen thuộc với linh dược, nó còn không có phục qua ai, thứ đó rõ ràng đã bị hư, đồ đần mới đi đổi.

Chắc hẳn lấy về cần dùng Thủy Linh Quyết để nuôi dưỡng, đều lớn không nhiều năm, đương nhiên, ngoại trừ Tinh Nguyên vạn vật.

Nam tử trung niên còn đang đứng ở trên đài cao, đang muốn lưu lại vật này, đột nhiên có một đạo truyền âm vang lên trong đầu:

"Đạo hữu, Hắc Đàn Chi ngàn năm có thể đổi không?"

Trong mắt hắn ta giật mình, nháy mắt chắp tay nhìn về phía Trần Tầm: "Tiền bối xin đợi, ta đi hỏi thăm một chút"

Vừa dứt lời, hắn ta quay ra phía sau nói vài câu với người bên cạnh, người kia gật đầu mấy lần, cầm lấy Truyền m Phù nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này có mấy ánh mắt đều nhìn về phía Trần Tầm, vô cùng thâm trầm.

Oành!

"Ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, mắt Trần Tầm nhìn thẳng, đột nhiên lấy một thanh Hoàng giai vô phẩm Khai Sơn Phủ đập lên bàn, trà thơm đều bị hất đổ trên bàn, khí thế tương đối lưu manh.

Không ít tu sĩ Trúc cơ ở sau lưng bị doạ đến mức run rẩy, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đầu cũng cúi thấp đi rất nhiều.

Mấy vị tu sĩ Kim Đan cũng thu hồi ánh mắt, tính tình loại người này có chút quái dị, tất cả mọi người ra ngoài đều không muốn gây thù chuốc oán.

Trần Tầm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên tương đối âm trầm, nếu như cảm thấy bọn hắn có thể tùy ý ức hiếp, vậy thì ngươi nhìn lầm rồi, Lão tử không ra khỏi thành......

Không lâu sau, hai vị thị nữ liền vội vàng tới bồi tội, còn dọn dẹp bàn ghế một chút, đồng thời nói cho Trần Tầm người kia nguyện ý trao đổi.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trực tiếp đứng dậy đi vào sau đài, đối với loại hội đấu giá này không ưa chút nào, trò đùa con nít, toàn chơi lấy quyền thế đè người khác.

Trong hậu trường, Trần Tầm thịt đau giao nộp mấy trăm linh thạch phí thủ tục, cuối cùng cũng có được Nguyên Thần Sâm trong tay, nhưng trong mắt lại mang theo ba phần tiếc nuối, bảy phần không hài lòng.

Lúc này nữ tử mặc cung trang cũng nhẹ nhàng bước tới: "Đạo hữu hình như có hiểu biết về linh dược hả?"

Trần Tầm thở dài một hơi: "Tại hạ chỉ hiểu sơ một chút, cũng không biết Nguyên Thần Sâm này còn có thể cứu sống hay không."

"Nếu như đạo hữu có hứng thú, sau khi hội đấu giá kết thúc, còn có một nhóm các tu sĩ Kim Đan tụ họp, nước Càn cũng có rất nhiều cơ duyên."

Đường cong khóe miệng của nữ tử mặc cung trang hoàn mỹ như vầng trăng khuyết, tương đối mê người: "Sau khi thịnh hội 100 năm kết thúc......"

"Không cần, đa tạ đạo hữu có ý tốt, ta đang muốn trở về bế quan."

Trần Tầm trực tiếp cắt đứt lời nàng, không cho chút mặt mũi nào: "Nếu như có lần sau, ta nhất định sẽ đến, cáo từ."

"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu cũng chào nàng một tiếng, nhất định lần sau sẽ đến.

Hai thân ảnh vội vàng rời đi, căn bản không cho nàng cơ hội tiếp tục nói chuyện, trong mắt nữ tử mặc cung trang hiện lên sự kinh ngạc, vậy mà còn có tu sĩ không có hứng thú với cơ duyên.

Chẳng qua tất cả mọi người là tu sĩ Kim Đan, cũng không dám ép bọn hắn ở lại, huống chi đây vẫn là bên trong thành Ngự Hư, các nàng lại không dám gây chuyện.

Không bao lâu sau, nàng liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía một đám tu sĩ Kim Đan trong hội đấu giá, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.

Mà hội đấu giá vẫn còn đang tiếp tục, Nguyên Thần Sâm chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm thoáng qua mà thôi, vật chân chính then chốt còn chưa xuất hiện, hội trường càng lúc càng trở nên nóng bỏng.

......

Trên đường, tu vi của Trần Tầm đang dần dần giảm xuống, trong nháy mắt đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Lượng người qua lại ở trong thành Ngự Hư nhiều như vậy, bọn hắn lại không có danh tiếng gì, sẽ không ai chú ý một tu sĩ và linh thú bình thường không có gì lạ.

"Lão Ngưu, cuối cùng cũng tới tay!"

Ánh mắt Trần Tầm bình tĩnh, trong lòng khá cao hứng, truyền âm thanh đến: "Chẳng qua về sau loại tiểu hội đấu giá như vậy vẫn đừng nên tham gia."

"Ọ òoo?"Lúc đầu Đại Hắc Ngưu cũng rất hưng phấn, đột nhiên bị một câu nói kia của Trần Tầm làm cho bối rối.

Nó còn tưởng rằng bọn hắn sẽ tiếp tục đi mua tin tức nữa, các cửa hàng lớn ở trong thành hoàn toàn không bán linh dược Kim Đan kỳ, mà chỉ mua.

"Không chuyên nghiệp chút nào, sân khấu như vậy, ta ở dưới chân núi gọi một tiếng, cũng có thể tổ chức một đợt."

Trần Tầm khịt mũi coi thường, trong mắt tỏ vẻ không hài lòng, “Tham gia quá nhiều, chính là tự kiếm chuyện gây thù chuốc oán cho mình, quan trọng nhất là, nào có đạo lý mua đồ phải nộp phí thủ tục?!"

"Ọ òoo!"Đại Hắc Ngưu bừng tỉnh nhận ra, đôi mắt trâu trợn tròn lên, đúng vậy, không phải nên thu người bán vật sao? Vậy mà ăn cả hai đầu!

Nó cọ xát Trần Tầm, tỏ vẻ đã hiểu, về sau không bao giờ tham gia nữa.

Bọn hắn sải bước đi, ẩn vào trong đám tu sĩ tấp nập, Trần Tầm nhìn xung quanh: "Lão Ngưu, để ăn mừng lần đầu tiên đấu giá thành công, chúng ta đi mua một chút thịt yêu thú."

"Ọ òoo~~"Đại Hắc Ngưu cười toe toét, nó đã rất lâu rồi chưa ăn qua đồ ăn Trần Tầm nấu.

"Ha ha, cuộc sống của chúng ta, đã từng không đạt được...... Phong sinh thủy khởi đúng không?!"

Hai tay Trần Tầm chắp sau lưng, trên mặt đầy rẫy ý cười, vừa đi vừa nghỉ, nhìn khắp xung quanh:"Đại kiếm trên lưng người kia thật là oai phong...... Ít nhất cũng là Hoàng giai thượng phẩm."

"Ọ òoo~"Đầu của Đại Hắc Ngưu dựa vào trên người Trần Tầm, bọn hắn ở bên ngoài nói chuyện đều sử dụng truyền âm.

Phố chợ dưới chân núi Thấm Tiên.

Nơi này người đến người đi, có rất nhiều âm thanh ồn ào của những người đang trả giá, quầy hàng cũng có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, muốn đến thịnh hội 100 năm để kiếm một món hời lớn.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu từ từ đi về, xuyên qua từng đám người, đi tới trước gian hàng chuyên bán huyết thịt yêu thú.

Đó là một đại hán râu quai nón, tu vi ở Luyện Khí kỳ tầng chín, làm một chút phù lục buôn bán, hắn ta nhìn thấy Trần Tầm đến liền vội vàng đứng lên:

"Tiền bối, ngài muốn mua cái gì."

"Con Xích Điện Lang này, ta muốn nguyên một cái đầu, bao nhiêu linh thạch."

Trần Tầm hơi nheo mắt lại, dùng thần thức thăm dò vào bên trong, nó được bảo quản rất tốt, hình như là một kích trí mạng, huyết nhục vẫn còn nguyên vẹn.

Hai mắt đại hán sáng lên, bắt đầu giới thiệu: "Tiền bối thật là tinh mắt, con Xích Điện Lang này có thể dùng làm triện bút, huyết nhục còn có thể dùng để vẽ bùa đó nha!"

"Ha ha, ta biết rồi, trực tiếp báo giá đi."

"Ừm...... Vãn bối cũng không dám lừa tiền bối, Xích Điện Lang ở tầng bốn Luyện Khí kỳ ít nhất...... cũng phải cần 60 linh thạch."

Sắc mặt đại hán đỏ bừng, xoa xoa đôi bàn tay, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Trần Tầm.

Trần Tầm nghe xong liền cau mày, hơi mắc, giá thị trường không phải thế này.

Đại Hắc Ngưu ở một bên ngửi ngửi, giống như đang kiểm tra xem đầu con Xích Điện Lang này có tươi hay không, khiến đại hán toát mồ hôi trên trán, làm sao mà ngay cả linh thú này cũng là tiền bối Trúc Cơ.

"Tiền bối, thịnh hội 100 năm sắp đến, huyết nhục yêu thú cung không đủ cầu, cho nên sẽ mắc hơn một chút."

Đại hán cười hắc hắc, gật đầu một cái với Đại Hắc Ngưu: "Như vậy đi, hai vị tiền bối, cho ta 55 linh thạch hạ phẩm là được rồi!"

"Được, nếu như lần sau ta đến ngươi còn ở đây, ta sẽ tiếp tục mua đồ của ngươi."

Trần Tầm giống như đột nhiên quyết định, từ trong túi trữ vật lấy ra linh thạch:"Vậy cái đầu Xích Điện Lang này ta mang đi."

"Tạ tiền bối!" Đại hán không có kiểm tra số lượng linh thạch, mà chỉ cúi đầu chắp tay.

Đợi sau khi bọn hắn đi, khuôn mặt đại hắn tràn đầy vui sướng đi kiểm tra số lượng linh thạch, hắn ta bỗng nhiên giật mình, sao ở đây lại có đến 60 khối linh thạch chứ.

Đại hán đang muốn xông ra trả lại, nhưng tiếc là hắn ta tìm một lúc cũng không nhìn thấy thân ảnh của bọn hắn, đành phải chắp tay về một hướng nào đó nói tạ ơn.

Không biết vì sao Trần Tầm lại trả cho hắn ta 60 linh thạch, nguyên nhân đơn giản chỉ là vừa rồi trong nháy mắt hắn ta có sự tôn trọng với Đại Hắc Ngưu mà thôi.

*Phong sinh Thủy Khởi là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Trung Quốc mang ý nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc hay có thể hiểu 1 cách đơn giản là sẽ đạt được thuận buồm xuôi gió khi tìm được địa thế thích hợp có gió có nước.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.