Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người lạ chớ đến gần

Phiên bản Dịch · 1669 chữ

“Đạo hữu chậm đã!”

“Hả?! Ai vậy?!”

Là ai?!”

Hai người lộ ra sợ hãi, theo bản năng quát lớn. Nơi này linh khí không tụ, sao lại có tu sĩ tới?

Bọn họ nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong tay xuất ra pháp khí. Chẳng lẽ kẻ địch đợi ở chỗ này chờ bọn họ tới, vậy mà thần thức không cách nào thăm dò được.

Hai bóng người đen thui thùi lùi từ sâu trong động phủ đi tới, lúng túng cười: “Chúng ta rời đi trước, các vị tiếp tục bận việc...”

Đại Hắc Ngưu cũng yên lặng đi theo phía sau, vẻ mặt có chút xấu hổ. Sao lại gặp phải loại chuyện này chứ.

Sắc mặt hai người chấn kinh, trang phục thật kỳ quái, nam tử mặt mày lạnh lùng mở miệng trước: “Chúng ta là đệ tử của Hoa Minh cốc. Nơi này đạo hữu đến trước, bọn ta tất nhiên có thể nhượng bộ...”

Hắn ta bỗng im miệng, từ trên trán rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh, còn nữ tử bên cạnh cũng co rụt đồng tử lại, lập tức kìm lại một vạn câu mắng chửi muốn phun ra ở trong lòng.

Pháp lực trong cơ thể bọn họ hoàn toàn bị áp chế, hai người kỳ quái dĩ nhiên là bậc tiền bối!

“Không biết tiền bối giá lâm, mong thứ tội!”

“Vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ xúc phạm đến ngài, kính xin tiền bối thứ tội.”

Thái độ của hai người đột nhiên thay đổi chóng mặt, vội vàng cúi đầu chắp tay, con ngươi khẽ run. Ở loại địa phương hoang dã này, nếu như bị giết chết thì đó chính là cái chết vô ích.

“Không sao, không có vấn đề gì.”

Trần Tầm từ bên cạnh họ đi ngang qua, nhẹ nhàng xua tay: “Đem trận pháp rút đi, miễn cho các ngươi bị phản phệ.”

Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu nhìn về phía hai người kia, mạnh mẽ phá trận sẽ đả thương người bày trận.

“Vâng, tiền bối.”

Một đôi đạo lữ này rất rung động, không ngờ Tu Tiên giới còn có tiền bối dễ nói chuyện như vậy?

Không thể nào... Hai người nhìn nhau, trong lòng không yên tâm nhưng vẫn thu hồi trận pháp lại. Sau đó cung kính đứng tại chỗ, không dám ngẩng đầu.

Một lát sau, trong động phủ đã không còn động tĩnh. Nam tử lặng lẽ nhìn thoáng qua, phát hiện hai người đã biến mất, mới nhẹ nhõm thở ra.

Bọn họ giống như đã trải qua một trận đại chiến, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, thế nhưng lại có cảm giác may mắn sống sót sau kiếp nạn.

“Trương sư huynh, hai vị tiền bối này là...”

“Giang sư muội, đây mới thật là cao nhân.”

Khuôn ngực Trương sư huynh hơi phập phồng, trịnh trọng nói: “Hôm nay chúng ta coi như chưa từng nhìn thấy và cũng không cần nhắc lại nữa.”

“Vâng, Trương sư huynh.” Ánh mắt Giang sư muội dường như hiểu ra, nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người cũng lập tức rời đi, bị Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu quấy nhiễu như vậy đã không còn hứng thú.

Trên đỉnh của một ngọn núi khác.

Hai bóng người ngồi xuống đất, Trần Tầm nhìn Đại Hắc Ngưu rồi lắc đầu cười nhẹ: “Thật đúng là một chuyện thú vị, có chút ý tứ.”

“Ọ òoo.”

Đại Hắc Ngưu phun ra một hơi thở, cũng cười theo.

Hình như theo tu vi tăng lên, mọi người xung quanh đều tràn ngập thiện ý với bọn hắn, nên cũng giảm đi rất nhiều phiền phức.

Trần Tầm nhẹ nhàng thở dài, nhìn về cao phong biển khơi ở xa xa, ánh mắt xuất thần. Trên đường đi này, bọn hắn đã bỏ quên một châu vực.

Có vẻ như bây giờ chưa phải lúc... Thân thể bọn hắn dần dần hóa thành hư ảnh.

Một cơn gió núi lướt qua, hư ảnh từ từ phiêu tán theo gió, nơi gió thổi qua, rừng thông nổ vang, tựa như thủy triều đánh vào bờ.

......

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng nhau du lịch ở Phàm Nhân giới, không có ý định nhìn thấu Phàm Nhân giới và cũng không có bất luận xúc động thở dài, ngược lại bọn hắn hòa nhập rất ăn ý.

Trần Tầm còn thường xuyên dắt Đại Hắc Ngưu đi xem các tiểu lão đầu chơi cờ dưới bóng cây. Trong tay hắn bưng một chén trà dưỡng sinh, nhìn một cách say sưa.

Đại Hắc Ngưu cũng nhìn, mắt trâu trợn tròn, thỉnh thoảng húp một ngụm trà dưỡng sinh.

Nhưng thực tế là hai người bọn hắn chia 50-50, nhìn cũng không hiểu. Bọn hắn chỉ thích thời gian trôi chậm và tận hưởng cảm giác thời gian từng chút mất đi.

Trần Tầm tựu chung lại là người bình thường, cầm kỳ thư họa các loại cao nhã mọi thứ đều không thông, không có bất kỳ thiên phú nào. Có cơ hội sẽ nhìn một chút, không có cơ hội cũng không cưỡng cầu.

Đôi khi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu còn tạm lánh ở ngôi làng nhỏ vài ngày, trêu chọc con nít, hoặc chơi với những chú chó vàng.

Trần Tầm luôn chọc chó con tức đến mức thở hổn hển. Sau đó bị chúng nó gọi một đám huynh đệ điên cuồng đuổi theo. Khi chạy, hắn còn nhìn thấy Đại Hắc Ngưu ở một bên cười to ọ òooo, đuôi trâu đều vẫy lên trời.

Tiếp đó, bọn hắn băng qua mấy châu và viếng thăm nhiều đạo quán, Phật đường ở trên đường đi.

Dù bọn hắn không biết một người nào trong số các vị Tiên Thần Chư Phật ở đây, nhưng bọn hắn vẫn luôn lau chùi các bức tượng sạch sẽ.

Nếu Trần Tầm không đá bay Đại Hắc Ngưu đi, thì số bạc mà bọn hắn kiếm được trên đường đều phải trả hết cho tiền nhang.

Cuối cùng hắn chỉ đưa ra bảy thành số tiền trên người. Lúc này, Đại Hắc Ngưu mới miễn cưỡng hài lòng.

Những đạo trưởng, trụ trì kia thấy bọn hắn thành kính như thế, còn tặng kèm một ít đạo chương, kinh văn.

Sau khi Trần Tầm tiếp nhận liền vui mừng khôn xiết, lại quyên góp thêm hai thành trong ba thành số tiền còn lại.

Đại Hắc Ngưu cảm động đến bật khóc, thiếu chút nữa phải nương vào các đạo quán, Phật đường mà không muốn đi...

Sau đó bọn hắn lại đi tới châu Cẩm Phượng, đi tới trước hoàng thành nước Càn, cách ngày bọn hắn trở về đã trôi qua bảy năm.

Bọn hắn vẫn như cũ thêm điểm trường sinh vào pháp lực.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mỗi ngày đều dùng Tinh Nguyên vạn vật để uẩn dưỡng pháp bảo bản mệnh, vẫn chưa đạt đến giới hạn, còn phải tiếp tục tăng lên mới được.

Cùng nhau đi tới, trên mặt bọn hắn đã lưu lại vẻ phong sương, nhưng cũng đôi chút khoái hoạt.

Hoàng hôn buông xuống, mặt đất tắm trong ánh trăng mờ ảo, gió đêm từ từ thổi tới một làn hương hoa thoang thoảng.

Hoàng thành đứng sừng sững dưới thiên khung, trên bức tường thành cổ kính như có đầy vết sẹo, đã bị vô số chiến hỏa tẩy lễ, tỏa ra khí thế chấn nhiếp thiên hạ.

Kiến trúc nơi này khác với kiến trúc của tu tiên giả. Đây là sự kết tinh giữa trí tuệ và huyết lệ của tất cả phàm nhân, đồng thời nó càng mang theo từng sự kiện lịch sử trọng đại.

Cửa thành vẫn đông đúc người qua lại, rất nhiều người mặc y bào quý khí. Trước cửa thành và trên tháp canh đều có thành vệ quân, ánh mắt bọn họ quét nhìn khắp nơi.

Hôm nay còn có không ít học sinh tới hoàng triều dự thi, bước chân vội vã, trong mắt kích động, trong lòng phấn chấn.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi xa xa ở bên ngoài thành, nhìn bức tường thành nhuộm vàng, bàn luận đủ điều.

“Lão Ngưu, đây chính là hoàng thành.”

Trần Tầm cảm khái nói: “Thật sự là hùng vĩ...”

“Ọ òoo.”

Đại Hắc Ngưu cũng chấn kinh, hoàng thành này so với thành Bàn Ninh còn khoa trương hơn, tường thành thật là cao.

Một người một trâu cứ như vậy lẳng lặng nhìn lên, từ hoàng hôn cho đến bầu trời đen kịt, rất nhiều người đi ngang qua đều không nhịn được mà phớt lờ.

Lúc này, có một đôi tỷ muội đang đi tới, một người có vẻ mặt thanh thuần, một người có vẻ mặt lạnh lùng, mắt ngọc mày ngài, dung nhan đẹp đẽ.

Một người mặc thanh y, một người mặc tử y, bọn họ chậm rãi đi tới trước mặt Trần Tầm, nói: “Vị công tử này.”

“Sao?”

Trần Tầm hơi cau mày, hóa ra là tu tiên giả, vẫn là Luyện Khí kỳ tầng năm.

“Xin hỏi hai vị cô nương đây có chuyện gì không ?”

Đại Hắc Ngưu không động đậy, chỉ nhìn hai người, y như một con trâu bình thường, trong mắt không hiện ra linh trí.

“Tỷ muội chúng ta thấy khí chất của công tử có chút đặc biệt, nên muốn kết giao một chút.”

“Ha ha.”

Trần Tầm ngoài cười nhưng trong lòng thì không, thật sự sống lâu thành tinh, ánh mắt thâm thúy: “Nếu hai vị cô nương có việc, không ngại nói thẳng.”

Các nàng khẽ nhíu mày, đột nhiên có chút khó chịu, sắc mặt người này nhìn thì ôn hòa, nhưng lại luôn cho người ta có cảm giác người lạ chớ đến gần.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.