Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt qua Thiên Sơn, đạp khắp vạn thủy

Phiên bản Dịch · 1878 chữ

"Hô, lão Ngưu, cuối cùng cũng trở về."

Trần Tầm nhìn bầu không khí náo nhiệt xung quanh, cao hứng nói: "Vẫn là trong thành tốt, mỗi ngày nhìn cát, đến nỗi hiện tại mắt ta toàn đều là màu vàng. ”

"Ọ òooo~~" Đại Hắc Ngưu nở nụ cười, trong thành đâu đâu cũng đều là mùi thơm, nó hít mạnh mấy hơi.

Ở đại bình nguyên Thiên Đoạn, với cái hoàn cảnh kia, cũng đủ nó tu luyện đến đầu óc choáng váng, nào là tài lữ pháp địa, thậm chí đất trồng cũng tương đối hiếm.

Bọn hắn chậm rãi đi dạo, ngó nhìn khắp nơi, sẵn tiện cầm mấy dược liệu quý hiếm đi đến cửa hàng dược liệu đổi bạc.

Tính tình Trần Tầm vẫn như cũ không thay đổi, mặc cả trả giá với lão bản nửa ngày, nước bọt bay tứ tung.

Ngay cả Đại Hắc Ngưu liền thiếu chút nữa đi vào giúp đỡ kêu hai tiếng ọ òoo, những dược liệu này cũng không phải bọn hắn đột nhiên nhặt được, mà phải tốn rất nhiều khí lực mới có được đấy.

Cuối cùng, Trần Tầm đi ra cửa tiệm với sắc mặt vô cùng vui vẻ, luận mặc cả hắn còn chưa từng sợ ai, sau đó dắt Đại Hắc Ngưu đi dạo tiếp.

Lão bản đứng ở trước cửa trợn mắt cứng lưỡi, người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi và trông cũng lỗ mãng, nhưng không ngờ tới lại là một lão giang hồ!

Đường phố tương đối rộng mở, thanh lâu và trà lâu ở đây cũng rất nhiều, khắp nơi toàn tiếng chào hỏi, chuyên môn kiếm bạc của những hiệp khách giang hồ này.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi đến bên cạnh một cửa hàng bánh bao, hơi nóng thơm ngát không ngừng phiêu tán, lão bản đã đến tuổi trung niên, cùng vợ kinh doanh tiệm này.

Lão bản thấy Trần Tầm đã đứng ở đây một hồi lâu, liền nhiệt tình cười: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn ăn cái gì đây? ”

Ánh mắt Trần Tầm tỏa sáng, chỉ về phía lồng cao nhất rồi lớn tiếng nói: "Lão bản, bán cho ta một lồng bánh bao thịt, không, hai lồng! ”

“Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu không thể nào dời mắt đi được, bọn hắn đã bao nhiêu năm không ăn thịt rồi, bây giờ ngay cả mùi vị cũng sắp quên .

Tuy rằng Kim Đan cảnh có thể ích cốc, nhưng không có loại cảm giác cỏ khô chất đống trong bụng, vẫn không có cảm giác no bụng. Nếu không ăn cái gì, nhân sinh sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui.

“Được rồi, đợi ta chút!” Lão bản cao giọng đáp, động tác hào phóng dùng giấy dầu đựng bánh bao, chắc hẳn lúc còn trẻ cũng là người hỗn giang hồ.

Trần Tầm lấy tay tiếp nhận, đưa tiền cho bà chủ, sau đó nói một tiếng cảm ơn mới rời đi.

Trên đường phố, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu như thể tám đời chưa từng ăn thịt, một ngụm một cái, miệng dính đầy dầu.

"Lão Ngưu, thật là nhiều nhân thịt" Trần Tầm ăn đến má phồng lên, hung hăng nuốt xuống.

"Ọ òooo~~" Đại Hắc Ngưu mỗi lần cuộn lưỡi, là mỗi một cái bánh, ăn rất sảng khoái.

Dọc theo đường phố, không ngừng có hiệp khách giang hồ mang đao đi ngang qua, có khi cũng sẽ nhìn về phía người dắt trâu này, có người thì lắc đầu cười khinh một tiếng, bày đặt giả làm cao thủ.

Cả hai bọn hắn lại đi đến bên cạnh một thanh lâu, tên là Hương Hòa lâu.

Trần Tầm không hiểu vì sao mà dừng bước, ngó lên trên hai lần,

ở thành Bàn Ninh chắc hẳn là có, nhưng hắn còn chưa từng thấy qua thanh lâu.

Đại Hắc Ngưu nghi hoặc nhìn Trần Tầm, đây là địa phương nào, như thế nào lại có cảm giác gì đó không đúng, những nam nhân kia sao lại giống như về nhà vậy.

Cửa đón tiếp Hương Hòa lâu tương đối náo nhiệt, đâu đâu cũng đều là nữ nhân oanh oanh yến yến đang chào đón khách nhân, cũng đang đánh giá người đi ngang qua.

Các nàng cũng nhìn thấy Trần Tầm, bất quá hắn mặc áo vải thô còn đội mũ rơm, dắt theo một con trâu đen, thật sự khó có thể lọt vào mắt xanh của các nàng.

"Ọ òoo?"

"Ha ha, lão Ngưu đi thôi, đây chính là thanh lâu."

"Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu gật đầu, cái hiểu cái không rồi đi theo Trần Tầm rời đi.

Bọn hắn lang thang khắp biên thành năm ngày, ăn chơi từ đầu thành đến cuối thành, có khi còn ghé xem luận võ, ở một bên cổ vũ làm cho bầu không khí sôi động hơn, chơi vô cùng vui vẻ.

Lúc rời khỏi thành Bạch Lệnh, Trần Tầm đã mua một ít dược liệu, Đại Hắc Ngưu thì chất đầy nước vào túi đựng...

Mặc dù rất vui vẻ, nhưng lại không cảm giác nơi thuộc về như hồi ở thành Bàn Ninh, tâm tính bọn hắn đã bất tri bất giác thay đổi.

Bên ngoài thành Bạch Lệnh, gió thu thổi mạnh, bụi bặm phấp phới, bay dọc thổi ngang những cánh đồng.

Trần Tầm đeo một cái giỏ trúc, trong tay cầm một cây gậy gỗ vừa mới nhặt được tiện tay quơ qua quơ lại, miệng thì ngân nga bài hát vui vẻ.

Đại Hắc Ngưu thỉnh thoảng đá vài tàng lá rụng, trong lòng cuối cùng cũng giải tỏa.

Đôi khi gặp phải người khác đánh nhau, thần thức của bọn hắn sớm đã phân tán ra, chỉ cần đi vòng là được.

"Lão Ngưu, vẫn là phàm gian tốt, tự do tự tại một chút."

Trần Tầm học những người luận võ kia, một cây gậy gỗ đâm thẳng ra: "Những lão bản nói chuyện dễ nghe kia, đại bộ phần đều là người giảng đạo lý. ”

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm rồi cười, nó cũng cảm thấy như vậy.

Những tu tiên giả này ai nấy đều tâm tư thâm trầm, không hợp khẩu vị bọn hắn, bọn hắn thích những người sống đơn giản hơn.

“Lão Ngưu, ngươi nói chúng ta lăn lộn nhiều năm như vậy, như thế nào ngay cả thiết tinh cũng không nhặt được?

Trần Tầm buồn bực nói, nghiêm túc suy tư một phen: "Sẽ không có khả năng là toàn bộ bị những tông môn kia bao tròn đi nha? ”

"Ọ òoo?!" Đại Hắc Ngưu cả kinh, thật đúng là có khả năng này, ánh mắt nó chắc chắn nhìn Trần Tầm.

"Có lẽ vậy, nước Càn tuy rằng rất lớn, nhưng đã phát triển nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng để lại cho chúng ta khai hoang."

"Ọ òoo~"

"Nước Càn coi như bỏ qua đi. Sau này, chúng ta sẽ đi đến nơi rộng lớn hơn để nhặt, không trộm không cướp, thượng thiên chắc sẽ hung hăng phù hộ chúng ta nhỉ?"

"Ọ òooo~~"

"Ha ha..."

Trần Tầm cười to, cả người nhảy một cái, gậy gỗ hoành tảo thiên quân, vô số lá rụng bay loạn, khiến cho Đại Hắc Ngưu rất mông lung.

Những ngày sau đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại đi xem đại sơn đại hà, vượt qua Thiên Sơn, đạp khắp vạn thủy, gặp sao yên vậy, tâm thái yên tĩnh.

Có đôi khi cũng sẽ đi bắt quỷ, chữa bệnh, không thể để y thuật mà Ninh Tư dạy hắn bị chôn vùi, nhưng bắt buộc phải thu tiền khám chữa bệnh, cho dù tảng đá cũng không buông tha.

Khi nhìn thấy tiệm rèn, Trần Tầm cũng chạy tới trổ tay nghề, truyền thừa của Tôn lão không thể đoạn, làm những người thợ rèn kia nhìn thấy cũng phải giơ ngón tay cái lên, kém chút nữa liền quỳ xuống bái sư.

Lúc tạt ngang qua mấy thôn trang, nhà ai muốn làm ma chay cưới hỏi gì đều bị Đại Hắc Ngưu nắm chặt trong lòng bàn tay, vì đây chính là chuyện tốt để tăng thêm công đức!

Trần Tầm đổi lại trang phục chỉnh chu, không lấy một xu chỉ vì công đức thuận tiện ăn tiệc, các hương thân phụ lão thấy vậy hai mắt sáng ngời, trên đời này lại có người chuyên nghiệp đến vậy sao?!

Vô số hoàng hoa đại khuê nữ trên ba mươi tuổi trong các thôn lớn đều truy đuổi Trần Tầm rất gắt gao và cũng vì người này mà buồn bã đau thương mấy ngày, tựa hồ chỉ còn nhớ bóng lưng mà thôi.

Trần Tầm chỉ có thể yên lặng thở dài, đây có thể chính là mị lực của nam nhân đi...

Bọn hắn đi du ngoạn khắp nơi, nhưng thích ý nhất vẫn là ngắm nhìn Hùng Sơn Đại Hà, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu có thể ngồi yên nhìn vài ngày.

Loại cảm giác thân cận với vạn vật, tự do tự tại này, làm cho Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều cảm nhận được một kiểu tu hành khác, tựa như nhập định.

Khi kỹ thuật ngứa ngáy, Trần Tầm liền lôi tranh ra vẽ, có một cái túi đựng đồ, trong đó toàn là bức tranh "Kinh thế hãi tục" của hắn, đôi khi còn lấy một bức trong đó ra cho Đại Hắc Ngưu giám định một phen.

Tuy nhiên, trên đường đi bọn hắn không hề gặp bất kỳ rắc rối nào, bởi vì bọn hắn luôn đi trước rắc rối một vạn bước, các loại âm mưu quỷ kế thì luôn đi sau bọn hắn một ngàn bước.

Nhưng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn luôn bị ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần xem xong một phong cảnh, đáy vách núi hay động thạch nhũ gì, đều phải đi dò thám một phen mới được.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vào một buổi trưa nắng chang chang, có chuyện xảy ra.

Bọn hắn lén lút đi vào một động đá ở trên núi cao, chung quanh cũng không có trận pháp, bên trong cũng không có người, đã xác định nhiều lần.

Bọn hắn nào biết mình vừa mới đi vào mò mẫm nửa canh giờ, thì bên ngoài có một đôi đạo lữ tình chàng ý thiếp đi tới, vẫn còn là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Bọn họ bắt đầu bố trí trận pháp ẩn nấp ở gần động phủ, động phủ này hình như là nơi hẹn hò của bọn họ, cái này thật không khéo sao?!

Bộ đồ tội phạm từ trong Kim Đan xuất ra, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu, so với dùng túi trữ vật còn nhanh hơn, Đại Hắc Ngưu cũng đồng thời đứng lên.

Hai người kia đang muốn làm chuyện điên loan đảo phượng gì đó, Trần Tầm biết, mình nên làm gì rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.