Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự thành, tiến quân vào Tu Tiên giới

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

"Không biết công tử có phải là tu tiên giả hay không?"

"Không phải, nhưng ta đã gặp qua tu tiên giả."

Trần Tầm lắc đầu, thản nhiên nói: "Hai vị cô nương cho rằng ta là tiên nhân sao? Các ngươi cảm giác sai rồi. ”

"Nhưng khí chất công tử xuất trần, trông không giống phàm nhân chút nào, chúng ta..."

"Thời gian của ta không nhiều, xin hãy để ta yên tĩnh."

Trong mắt Trần Tầm đột nhiên hiện lên vẻ bi thương, một cỗ khí tức tuổi xế chiều chậm rãi tản mát ra, vừa nhìn liền biết đây là dấu hiệu sắp mở đám!

Ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng hơi mở to hai mắt, kém chút nữa nó liền tin.

"A?" Các nàng khẽ hở môi, trong lòng chấn động, thế mà nhìn lầm.

"Vậy chúng ta không quấy rầy công tử nữa."

"Cáo từ."

Hai vị nữ tử bước nhanh hơn, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ, còn tưởng rằng mình gặp phải một vị tiền bối nào đó ở nơi ngọa hổ tàng long như hoàng thành này chứ.

Nếu kết giao với tiền bối cũng sẽ có cơ hội làm một thị nữ phụng dưỡng trái phải, vì đây là chuyện lực bất tòng tâm của những tán tu, nhưng lại không nghĩ tới gặp phải kẻ sắp chết.

Trần Tầm nhìn bóng lưng các nàng, thở dài nói: "Thật là mất hứng, giờ nhìn tường thành thôi cũng thấy bất an. ”

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu kêu một tiếng.

Toàn thân khí chất Trần Tầm thay đổi, lại tràn ngập khí thế chợ búa khi nãy, hắn dắt Đại Hắc Ngưu vào thành, nước Càn không có lệnh giới nghiêm và hoàng thành này lại là một tòa Bất Dạ thành.

Sau khi bọn hắn vào thành, hai mắt liền tỏa sáng, ở trong đây thật là quá náo nhiệt, một khung cảnh phồn hoa

Với hai bên đường cửa hàng mọc thành rừng, ánh trăng lạnh lẽo nhàn nhạt trải trên gạch đỏ ngói xanh hay những mái hiên lầu các màu sắc rực rỡ kia.

Tăng thêm vài phần mông lung và thơ mộng cho hoàng thành phồn thịnh trước mắt này.

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi trên con phố đông đúc, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, hòa vào giữa dòng người tấp nập, hòa vào đèn đuốc của vạn nhà...

Bọn hắn quan sát rất nhiều kiến trúc cổ kính, còn đi dạo hoàng cung nữa, có khi đứng bên cạnh quầy bán hàng rong khác ăn mì, hi hi ha ha nhìn người đi đường vội vã qua lại.

Khi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mệt mỏi liền đi xuống dưới gầm cầu nghỉ ngơi, uống trà dưỡng sinh, nhìn dòng sông chảy xiết, thuận tay nhặt những viên đá ném xuống nước.

Trần Tầm rốt cuộc thực hiện lời hứa, mang Đại Hắc Ngưu đi đo thân rồi làm bộ áo vải màu xám, huynh đệ cùng một bộ.

Nhìn thấy thủ pháp của thợ may kia, Trần Tầm không thể không thừa nhận, chuyện chuyên nghiệp còn phải để cho người chuyên nghiệp làm.

Nhưng lại khiến lão bản kia kinh ngạc, vậy mà có người làm quần áo cho trâu, thật sự là lần đầu tiên chứng kiến, có điều bạc đúng chỗ, làm mười bộ cũng không thành vấn đề.

Tất cả mọi người đều rất bận rộn, không có rảnh để tìm hiểu sâu về vấn đề này.

Sau đó, Trần Tầm chậm rãi dắt Đại Hắc Ngưu rời khỏi hoàng thành nước Càn, bọn hắn dừng ở ngoài hoàng thành, nhìn về bốn phía, như đang nói lời tạm biệt.

Dường như một người một trâu này đã dừng lại vô số phong cảnh, nhưng không để lại dấu vết ở bất kỳ nơi đâu, như mưa bụi phiêu bạt.

Không ai biết bọn hắn đang tạm biệt cái gì, và cũng không ai biết bọn hắn đã trải qua những gì.

Đầu ngưu tới đâu? Chiều tà ngàn vạn phong.

Hai bóng người dần dần biến mất ở Phàm Nhân giới nước Càn, không cần người khác nhớ kỹ, quan tâm lo lắng, bọn hắn là tự do...

......

......

Nửa năm sau, mùa đông.

Là đại thành tu tiên rộng lớn nhất, nổi danh nhất, nó nằm ở phía tây nước Càn và tiếp giáp đại bình nguyên Thiên Đoạn, diện tích không biết bao nhiêu - thành Ngự Hư.

Thành nay do thập đại Tiên Môn cùng nhau thành lập, một tòa cự thành tu tiên giả chân chính siêu cấp, cho dù là ở xa chân trời cũng có thể nhìn thấy hình dáng cự thành.

Bên ngoài cự thành, muôn màu ánh sáng lan tỏa, đâu đâu cũng đều có tu tiên giả ngự pháp khí, bay lượn phía chân trời.

Thậm chí còn có linh thú phi hành lui tới, phát ra tiếng grào ở trên không trung.

Thành này biển chứa trăm sông, nghênh đón tu tiên giả từ bốn phương tám hướng, đại trận cấm không ở trên cự thành không ngừng vận chuyển, thậm chí trên đường phố còn có rất nhiều tu tiên giả của các nước khác.

Trên đường đủ loại linh thú kỳ lạ hành tẩu tứ phương, hơn nữa còn có cự linh thú nhảy từ trên phi thuyền xuống, trên người nó chứa rất nhiều hàng hóa, nhảy xuống làm mặt đất rung động một hồi.

Chung quanh có rất nhiều tu tiên giả hộ tống, vừa nhìn liền biết là thương đội của một thế lực tu tiên nào đó, có một ít tài liệu luyện khí ngay cả túi trữ vật cũng chứa không được.

Dưới ánh mặt trời, tường thành Ngự Hư giống như bị mạ vàng lây lan, giống như vật luyện khí đỉnh phong của tu tiên giới nước Càn, tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt.

Nó cao ngạo nhìn xuống tất cả tu tiên giả lui tới, trong thành Ngự Hư, cấm đấu pháp, người vi phạm sẽ bị thập đại Tiên Môn đồng loạt ra tay tru diệt.

Linh khí nơi này thịnh vượng, tòa cự thành này dĩ nhiên được thành lập trên linh mạch!

Trên bầu trời ngẫu nhiên có cự thuyền bay qua, ngoài thành còn có chỗ chuyên môn dừng chân, trật tự ngăn nắp, hiện giờ Tu Tiên giới nước Càn đại thịnh, ai dám không nể mặt?!

Mùa đông nắng ấm mới lên, ẩn chứa sức sống tiềm tàng, tô thêm một chút màu sắc cho cái lạnh mùa đông này..

Tận xa phương trời, có một người cưỡi trâu dần dần xuất hiện, bọn hắn mặc áo vải lanh, khóe miệng đồng thời hơi nhếch lên, trong mắt mang theo vô tận hờ hững, hình tượng rất giống cao nhân.

Bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm hình dáng cự thành cực kỳ mơ hồ ở xa xa, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được nữa.

"Lão Ngưu! CMN!! ”

"Ọ òoo! Ọ òoo! ! ”

Hình tượng vốn rất ngầu liền bị hủy sạch, một người một trâu khiếp sợ kích động la lên, sắc mặt bọn hắn ửng đỏ như thể luôn tràn đầy nhiệt tình với những điều mới mẻ.

Tu vi của bọn hắn vừa vặn ở Trúc Cơ sơ kỳ, mặc cho ai cũng nhìn không ra một người cùng một đầu linh thú này dĩ nhiên là đại tu sĩ Kim Đan kỳ.

“Lão Ngưu, xông lên!” Trần Tầm chồm người lên, hai tay nắm sừng trâu, ánh mắt kích động nhìn về phía trước.

"Ọ òoo~~~!" Đại Hắc Ngưu cũng kích động thét dài một tiếng, ầm ầm xông tới.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy cự thành của tu tiên giả, trong lòng đã mong mỏi từ lâu rồi.

Cứ như vậy vừa đi, tựa hồ bắt đầu chân chính tiến vào thế giới tu tiên, mặt đất mà Đại Hắc Ngưu đi qua đều chấn động dữ dội.

Cũng giống như lúc bọn hắn chạy nhanh dưới ánh hoàng hôn, vào khoảnh khắc bọn hắn tiến vào thành Bàn Ninh. Nhưng bây giờ đã là hai nhân sinh khác nhau, năm tháng trôi qua nhanh chóng, mọi thứ giống như ngày hôm qua, nhưng bọn hắn cũng không thể quay đầu lại.

Ánh mắt tu sĩ chung quanh đầy hoảng hốt, tu sĩ Luyện Khí kỳ chắp tay nhường đường, còn tu sĩ Trúc Cơ thì cười ha hả.

Có chút linh thú đồng dạng chú ý tới con linh thú Hắc Ngưu này, trong mắt cả kinh, tiền bối Trúc Cơ!

Thành Ngự Hư có tám cổng thành lớn cao 10 trượng, do tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, mười sáu cổng thành nhỏ cao 5 trượng, do đệ tử Luyện Khí kỳ của thập đại Tiên Môn trấn thủ.

Nhưng vì không có phí vào cổng thành lớn nên Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu liên tục nhảy lên nhìn bên ngoài cổng thành hồi lâu, một bên thán phục, một bên sờ sờ tường thành.

Dưới cửa thành khắp nơi đều là tu tiên giả nói chuyện với nhau, nhưng cũng không ai ngáng đường, có người thậm chí còn giao dịch ở cổng thành.

Cuối cùng, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thành thật từ cổng thành nhỏ tiến vào trong cự thành, dừng bước nhìn, rộng mở sáng sủa, nhìn choáng váng cả người...

Thành Ngự Hư và thành Phàm Nhân giới hoàn toàn là hai thứ khác nhau, lầu các và gian hàng nơi này tràn ngập tiên khí, vừa cổ điển vừa thanh nhã, không khí trong thành cũng tràn đầy hương thơm.

Đường phố rộng lớn không thôi, nhưng lại không có người bán hàng rong la hét, hai bên tất cả đều là dãy cửa hàng, còn có không ít người cưỡi linh thú hình thái khác nhau đi lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt cũng không thấy được điểm cuối, chỉ thấy mấy tòa lầu các tối tăm đứng sừng sững, ở cổng thành vẫn như cũ chỉ có thể thấy rõ hình dáng, mang theo một cỗ bàng bạc kinh người.

"Trâu bò..." Trần Tầm thầm than một tiếng, nhìn Đại Hắc Ngưu.

"Ọ òoo..."Đại Hắc Ngưu thấp giọng phụ họa nói, tựa như ở đây không dám kêu quá lớn.

Chung quanh đều là tu tiên giả, bọn họ lần lượt ra vào các cửa hàng, có tán tu, có người nước khác, còn có không ít đệ tử tiên môn.

Mà bây giờ còn chưa tới đại hội trăm năm, đến lúc đó, mới thật sự là một đại náo nhiệt kinh thiên, phong vân hội tụ tu tiên giả các nước.

“Tiền bối!” Một nam tử Luyện Khí kỳ đột nhiên hướng bọn hắn hô to.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.