Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị về nước

Phiên bản Dịch · 1979 chữ

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu lấy ba kiện đồ tội phạm ra, vòng quanh Trần Tầm hỏi.

Bọn hắn có đến năm cái Kim Đan, mang ý nghĩa là có thể trực tiếp tế luyện năm món pháp bảo bản mệnh, mà ba kiện này chỉ chiếm một cái Kim Đan.

“Lão Ngưu, chúng ta tiếp tục cường hóa trang phục cùng pháp khí, chỉ cần là thuộc tính mộc, đều có thể vô hạn cường hóa!”

Trần Tầm hưng phấn nói, mấy năm nay bọn hắn đã khám phá ra rất nhiều bí mật, chỉ cần vật mang thuộc tính mộc trải qua Kim Đan của mình tế luyện. Thì chúng nó dường như dung hợp với mình thành một thể và cực kỳ ăn khớp với Tinh Nguyên vạn vật, từ đó sinh ra một loại dị biến quá sức khó hiểu.

Bởi vì thể chất bọn hắn cải thiện, dẫn đến thời gian suy yếu sẽ trở nên ngắn hơn và nếu Kim Đan ngưng tụ trong thể nội tế luyện ra pháp bảo bản mệnh, ngược lại sẽ khôi phục trong vài nén nhan, kỳ dị vô cùng.

Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đều nhất trí cho rằng, quả nhiên là tác dụng của trà dưỡng sinh!

"Ọ òooo ~" Đại Hắc Ngưu giương miệng cười, ở nơi này thật là tốt, không có người đến quấy rầy gây sự, bọn hắn còn phải bận việc của mình đâu rảnh để xử lý những việc khác.

"Lão Ngưu, một bên tế luyện, một bên tiếp tục củng cố Kim Đan, chớ có nóng nảy."

Trần Tầm bình thản cười nói, sau khi tế luyện ra một pháp bảo bản mệnh, Kim Đan sẽ có chút ba động: "Từng bước đều phải vững vàng. ”

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu bình tĩnh gật đầu, còn cọ cọ vào người Trần Tầm.

“Lão Ngưu, chơi phải lớn làm phải mạnh, bắt đầu đi!” Trần Tầm đột nhiên hô to một tiếng, nhìn về cát bụi bay đầy trời ở nơi xa, tâm trạng hào tình tráng chí.

"Ọ òoo~~!!" Đại Hắc Ngưu ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ánh mắt lộ ra hưng phấn mãnh liệt.

Một người một trâu lại bắt đầu bận rộn, không có việc gì liền trồng Hạc Linh thụ, sau đó dùng Tinh Nguyên vạn vật bồi dưỡng, còn lấy một tên gọi rất kỳ dị: làm phép..

Bọn hắn cũng càng ngày càng trồng nhiều cây Hạc Linh thụ ở trên phiến hoang mạc này, làm cho mảnh đất này tăng thêm không ít màu xanh.

Thế nhưng nơi này không có linh khí, có lẽ sau khi bọn hắn rời đi, những Hạc Linh thụ này sẽ héo dần đi.

......

Thời gian không ngừng lặng lẽ trôi qua, nước Càn đã thay đổi từng ngày, quốc lực cũng ngày càng phát triển, người có linh căn xuất hiện tại Phàm Nhân giới cũng càng ngày càng nhiều.

Sở hữu hai nước Tu Tiên giới, tầm mắt các đại tông môn cũng ngày một cao, mà nạn nhân cuối cùng dĩ nhiên là mấy người linh căn ngũ hệ.

Vì tài nguyên tu tiên có hạn, người linh căn ngũ hệ đã mất đi sự tồn tại, rất nhiều đại tông môn không muốn thu đệ tử như vậy, thậm chí làm tạp dịch cũng không cần.

Vô số người có linh căn ngũ hệ chẳng khác nào so với người thường, bọn họ cưới vợ sinh còn và trôi qua quãng đời còn lại ở trần gian.

Nhưng nếu không có nhiều chấp niệm như vậy, có lẽ bình thường cũng là một sự vui vẻ và hưởng thụ.

Trong đại bình nguyên Thiên Đoạn, ở một nơi hẻo lánh nào đó trên hoang mạc, có một người một trâu đang tận hưởng cuộc sống tuy bình thường nhưng lại khoái hoạt này.

Ngày mà Hạc Linh thụ Vương quy thiên, đã qua 21 năm rồi. Hiện tại, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang thu soạn hành lý, dường như chuẩn bị rời đi.

Bọn hắn vẫn tiếp tục thêm 20 điểm trường sinh vào pháp lực, muốn ở Tu Tiên giới kiếm sống, sao có thể không tăng cường thực lực chứ.

"Lão Ngưu, chuẩn bị về nước thôi." Trần Tầm ở bên ngoài căn phòng thét lớn, chung quanh xanh um tươi tốt, nhưng trên mặt đất lại là một mảnh hỗn độn, tất cả đều là dấu vết bị lửa thiêu đốt.

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu đứng dưới một tàng cây một tay nâng trận kỳ, nhưng trên người đã treo đầy nồi niêu xoong chảo.

Trần Tầm ngồi trước phòng, đôi mắt sáng người, Hỏa Cầu thuật của hắn cuối cùng cũng nghênh đón một lần cường hóa, dựa trên nguyên bản đã cải tiến thành Đại Hỏa Cầu thuật...

Tuy rằng hắn có thể tùy tiện đi tu luyện một môn pháp thuật Trúc Cơ kỳ, còn tốt hơn so với Hỏa Cầu thuật, trải qua pháp thuật cường hóa(gia tăng) cũng sẽ càng thêm khủng bố hơn.

Thế nhưng Trần Tầm lại không có hứng thú gì, theo tu vi tăng cao, pháp thuật tương ứng cũng không phải tùy ý là có thể đạt được.

\

Nếu có thói quen áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng này, thì con đường trường sinh của hắn sẽ trở nên vô nghĩa và cuối cùng sẽ có một ngày đi đến hồi kết.

Đối với pháp thuật, hắn hưởng thụ quá trình học tập cùng sáng tạo, đối với cảnh giới tu luyện, hắn hưởng thụ từng bước từng bước một.

Khi còn ở thành Bàn Ninh, hắn đã nói với Đại Hắc Ngưu những lời như vậy, ai bảo bọn hắn trường sinh đây, tâm tính sẽ khác mọi người một trời một vực.

"Do công pháp này của bản tọa, kiến thức nông cạn, tạm thời không có cách nào đề thăng."

Trần Tầm lắc đầu, tự lẩm bẩm, trong lòng lại có chút đắc ý: "Hao phí hơn trăm năm, cuối cùng tự sáng tạo ra pháp thuật Đại Hỏa Cầu thuật, thử hỏi ai dám tranh phong. ”

"Tây Môn Hắc Ngưu, tuy rằng tạo nghệ trận pháp của ngươi đi trước bản tọa một bước, nhưng hôm nay…Bất quá chỉ là gà đất chó sành mà thôi. ”

Trần Tầm ngẩng đầu, nhìn về Đại Hắc Ngưu ở phía xa, nó cũng học được Đại Hỏa Cầu thuật do mình tự nghĩ ra.

Lúc ấy Trần Tầm nhớ rất rõ, chính cái chiêu này đã khiến Đại Hắc Ngưu kích động đến khóc rống hết nước mắt, đối với hắn đầu rạp xuống đất, nói sẽ không dám sử dụng trận pháp khi đối chiến với hắn nữa.

"Ọ òoo?!"

Một tiếng trâu kêu vang lên, kéo Trần Tầm từ trong ảo tưởng trở về, hắn nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Lão Ngưu, xong chưa? ”

"Ọ òooo ~" Đại Hắc Ngưu gật đầu, tứ phương trận kỳ đều đã thu hồi, nhưng tổn hại nghiêm trọng, không còn hàng để tồn kho.

"Đi thôi."

Trần Tầm đội mũ rơm, bên hông vẫn quấn ba thanh Khai Sơn Phủ, hành tẩu giang hồ, không thể làm cho người ta cảm thấy mình dễ bắt nạt.

Đại Hắc Ngưu cũng chạy tới, cọ Trần Tầm một cái, rồi sau đó nhìn xung quanh.

"Lão Ngưu, giữ nơi này làm tọa độ."

Trần Tầm cười nói, cũng coi như để lại một chút kỷ niệm tại nơi này: "Nếu muốn xuyên qua đại bình nguyên Thiên Đoạn, thì chúng ta còn phải ở nước Càn chuẩn bị rất nhiều. ”

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, nặng nề gật đầu, may mà đầu bọn hắn không úng nước, bọn hắn đã tiết kiệm đến thế, đến nỗi bây giờ chỉ còn lại trăm linh thạch hạ phẩm thôi.

Nếu xuyên qua mà không mang não, cái gì cũng không chuẩn bị, đoán chừng nửa đường đã hao hết pháp lực chờ chết.

Hiện giờ bọn hắn đã chuẩn bị chu toàn hết thảy, toàn bộ pháp khí cũng hoàn thành tế luyện cường hóa, chúng nó lẳng lặng đứng ở trong thiên địa Kim Đan, ấp ủ ba động kinh khủng.

Mà bọn hắn cường hóa pháp khí bằng tử khí của Hạc Linh thụ năm vạn năm, nhưng sau khi cường hóa pháp lực thì Thủy Linh quyết vẫn chưa đến cực hạn, chỉ có thể để sau này từ từ cường hóa(gia tăng) thêm.

Nhưng Khai Sơn Phủ của Trần Tầm khi cường hóa đều phải chia đều tuổi thọ ra, so với Hắc Quan Tài của Đại Hắc Ngưu phiền toái hơn nhiều, Hạc Linh thụ Vương đến mười vạn năm đã là cực hạn, không cách nào bồi dưỡng nữa.

Chỉ có pháp khí thuộc tính mộc sau khi trải qua tế luyện và uẩn dưỡng thì mới có thể vô hạn cường hóa.

Bộ đồ tội phạm vẫn cường hóa thêm mấy ngàn năm, bởi vì do Kim Đan tế luyện, nó đã trở nên khá mềm mại và vừa vặn với cơ thể.

Cho dù bây giờ bọn hắn có dùng thần thức của Kim Đan kỳ đi nữa thì vẫn không thể nhìn thấu, vì đây chính là hiệu quả của vô số sợi tơ Thiên Ti Linh đằng, lượng biến hình như đã sinh ra chất biến.

Nhưng cuối cùng có thể cường hóa đến bước nào, bọn hắn còn đang thử nghiệm, chỉ có thể giao phó cho thời gian mà thôi.

Pháp khí của bọn hắn rốt cuộc thuộc phẩm cấp gì, bọn hắn không biết, cũng không ai dám biết...

Giữa trời nắng chói chang có hai bóng người đội mũ rơm, cùng nhau quay lưng đi ngược về hướng căn nhà nhỏ.

Tiếng chuông vang leng keng, thân ảnh bọn hắn cũng càng ngày mơ hồ, chỉ để lại hư ảnh mờ ảo.

Trong mấy chục năm nay bọn hắn lại không biết rằng vì chuyện dị tượng năm đó, mà các tông môn của châu Tri Dương và châu Khai Dương đều đã phái ra từng đại tu sĩ Kim Đan đi điều tra.

Cuối cùng không hề có thu hoạch gì, căn bản không biết được thông tin của hai người kia, những người chứng kiến cuộc chiến thì mỗi người một kiểu, không tra được thật giả, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.

......

Sau ba tháng, tại một biên thành phía tây nước Càn, thành Bạch Lệnh.

Trong thành từng dòng người đến rồi đi, xen lẫn theo đó là những âm thanh chào hàng của người bán hàng rong. Bên cạnh đó cũng không thiếu hạng người thô bạo, người của các môn phái và người áp giải tội phạm đi qua lại, đặc điểm chung của bọn họ là đều cầm binh khí.

Còn có một ít thương đội ra vào trong thành, còn có không ít quý nhân ngồi xe ngựa, không lộ ra thân hình.

Thỉnh thoảng cũng có bảo mã rong ruổi trên đường phố, cũng có hào hiệp dắt tuấn mã mà đi, mặc dù thiếu một cỗ khí nho nhã, nhưng cũng tăng thêm một cỗ khí tức cuồng dã cho biên thành.

Trong thành cũng có rất nhiều tửu lâu, bên trong không ngừng truyền ra tiếng hô to hét lớn, còn có tiếng tiên sinh thảo luận thơ ca thi từ, thật sự là vô cùng náo nhiệt.

Một người đội mũ rơm dắt con trâu đen chậm rãi đi vào trong thành, toàn thân bọn hắn không có bất kỳ pháp lực nào, trông rất bình thường không có gì lạ, nhưng ánh mắt lại rất bình thản.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.