Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nắm chắc 100% thì khác nào chịu chết

Phiên bản Dịch · 1923 chữ

"Lão Ngưu, đến lúc đó chúng ta đổi một tuyết phong rồi làm một cái phòng nhỏ trên mây đi.."

Trần Tầm cười nhạt, cặp mắt mê ly nhìn biển mây trắng tinh không đang trôi nổi gần trong tầm tay.

Bọn chúng vừa mới gió êm sóng lặng, chớp mắt liền trở thành gió nổi mây phun, sóng lớn cuồn cuộn.

"Ọ ò…" Đại Hắc Ngưu sảng khoái kêu một tiếng, bọn hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng đến phong cảnh tráng lệ, vẫn là tu tiên tốt hơn.

Khi bọn hắn còn là người phàm, làm sao dám trèo lên núi tuyết lớn như vậy.

Hơn nữa lúc ở Ngũ Uẩn Tông hoặc là núi Nam Đẩu, phi hành còn có giới hạn khoảng cách an toàn, chưa từng tự do tự tại như bây giờ.

Nhưng bọn hắn vẫn phải cảm tạ thế giới rộng lớn này cũng như nước Càn đất rộng vật nhiều, nếu không có thì bọn hắn đi đến đâu cũng sẽ gặp phải rắc rối.

Trần Tầm nằm xuống, hai tay gối đầu, ánh mắt đăm chiêu chìm đắm trong dòng suy nghĩ, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Đại Hắc Ngưu nghi hoặc kêu hai tiếng ọ òoo, bắt chước Trần Tầm nằm xuống, ngửa bụng lên trời, ngắm nhìn biển mây, nó không có nhiều tâm tư khác như vậy.

Ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, không ngừng chiếu trên người bọn hắn, như thể toàn người đều được sơn thành màu vàng.

“Dị tượng, lúc trước đúng là đã gặp qua, nhưng hẳn không phải xuất hiện ở trong mây mù.”

Trần Tầm lẩm bẩm nói: "Nếu chúng ta đột phá Kim Đan trên mây? Ai biết được…”

"Ọ òoo?"

"Không có gì đâu, Lão Ngưu, xem ngươi kìa."

"Ọ òoo…"

Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, quay đầu lại nhìn biển mây, đi theo Trần Tầm chính là hạnh phúc của nó.

"Nhưng nơi này núi tuyết rất nhiều, chúng ta nhất định phải cẩn thận quan sát, không để cho thứ bẩn thỉu nào làm hỏng đại sự của ta và Lão Ngưu."

Ánh mắt Trần Tầm hơi lạnh, bọn hắn không có hậu thuẫn, chỉ có cẩn thận mới có thể tránh đao thương vạ lây.

Hắn quay đầu lại, cười nói: "Lão Ngưu, đợi ta làm ván trượt tuyết, rồi dạy ngươi trượt tuyết, chúng ta từ chỗ này trượt thẳng xuống."

“Ọ òoo!” Đại Hắc Ngưu do dự gật đầu, không hiểu từ đây trượt xuống là có ý gì.

Trần Tầm cười thần bí, tiên kiếm trong nháy mắt xuất hiện, chở Đại Hắc Ngưu đi tìm câu trả lời.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn chói chang như thế, trên núi Thần Huy Đại Tuyết.

Nếu dừng lại nhìn từ xa thì sẽ thấp thoáng thấy trên đó có hai bóng đen từ trên đỉnh núi sà xuống với những vết cào dài, miệng như đang hô điều gì đó.

Khi dừng lại nhìn kỹ, hai cái bóng đen không ngừng điên cuồng lăn xuống, lời nói càng ngày càng rõ ràng.

"Ối, mụ nội nó, Lão Ngưu!Cmn!!!"

"Ọ òoo!Ọ òoo!"

Hai tiếng hét thấu ruột gan bay thẳng lên trời, bởi vì sai lầm mà bọn hắn từ trên đỉnh tuyết lăn xuống…

Không biết từ bao giờ mà dãy núi tuyết hùng vĩ này được bao phủ bởi tuyết, nên núi Tuyết Huy Đại luôn cô độc, nhưng hôm nay nó cuối cùng cũng có chút sinh khí và sức sống.

Hai ngày sau, trời trong gió mát.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã nắm giữ cách chơi, bọn hắn trượt xuống, cảm nhận gió lạnh rít bên tai, dường như đã quên tất cả mọi thứ và chỉ có sự hưởng thụ.

"Ù hú! Lão Ngưu, chỉ cần tiếp tục trượt xuống là được!"

"Ọ òoo!"

"Ha ha ha."

Từ đó, núi tuyết xuất hiện vô số vết xước bừa bãi, nhìn từ xa giống như đang bị vẽ bậy lên.

Có lúc Trần Tầm sẽ thở dài thật sâu, tựa như đạt được trường sinh, đồng thời cũng tan biến đi phiền não…

Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn rồi cũng sẽ đến, làm người không nên quá đắc ý quên mình.

Và…

Tuyết lở!

Trận tuyết lở cực lớn làm rung chuyển mặt đất, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, biển tuyết khổng lồ như ngọn núi đang ập đến nhanh như sóng thần.

Trận tuyết lở tiếp tục điên cuồng lan rộng, phát ra tiếng vang như sấm không ngừng truy đuổi một người một trâu.

Biển tuyết ngay lập tức nhấn chìm bọn hắn, không cho bọn hắn thời gian để phản ứng.

Đột nhiên có dị biến, trong biển tuyết, hào quang chiếu rọi, vô số tuyết trắng nổ tung, dường như ngay cả tuyết lở cũng đình trệ, hai đạo thân ảnh ngự kiếm trong nháy mắt vọt ra ngoài.

Trong mắt bọn hắn mang theo vẻ giễu cợt, hét lớn:

"Chỉ có như vậy thôi à? Haha? Nào đến đuổi bọn ta đi này?"

“Ọ òoo, ọ òoo!

"Lão Ngưu, đi thôi!"

"Ọ òoo!"

Bông tuyết bay bồng bềnh khắp trời, hai đạo thân ảnh tiêu sái rời đi, lộ ra nụ cười giễu cợt trên bầu trời, sau đó biến mất đến nơi khác, không gặp lại nữa.

Tuy nhiên, việc này cũng xác minh cho Trần Tầm một chuyện, quả nhiên là khu này không có người ở, ngay cả cướp cũng không có, chim cũng không nhìn thấy một con.

Những ngày sau đó, Trần Tầm rốt cuộc cũng thực hiện lời hứa, tìm cho Đại Hắc Ngưu một mảnh ruộng màu mỡ, bên cạnh còn có dòng suối nho nhỏ do sông băng lưu lại.

Nơi này là một mảnh đất phì nhiêu, xanh um tùm, nơi phương xa có một ngọn núi tuyết, không khí vô cùng trong lành.

Đại Hắc Ngưu suýt chút nữa đã cảm động rơi nước mắt, quả nhiên Trần Tầm sẽ không bao giờ lừa nó và tất cả đất đai ở đây đều thuộc về nó!

Bọn hắn ở giữa sườn núi, xây một căn nhà nhỏ, Trần Tầm làm một cái ghế đu, tay cầm sách, thỉnh thoảng nhìn Đại Hắc Ngưu đang miệt mài cày ruộng.

Một nơi, một người, một con trâu, trải qua xuân, hạ, thu, đông.

Cuộc sống cuối cùng cũng chậm lại, trong lòng Trần Tầm cảm thấy thật bình yên, thường xuyên ngồi trước nhà, không nghĩ gì cả, cứ ngồi như vậy.

Vào buổi sáng sớm, khi làn gió nhẹ thổi qua, một làn hơi đất trong lành và thơm ngát ập đến.

Đại Hắc Ngưu chạy ra xa chơi, Trần Tầm lại ngồi ở trước nhà, nhìn mặt trời mọc phía đông, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

Hắn thường xuyên nhìn về phía xa, quay đầu lại nhớ tới chuyện cũ, luôn cảm thấy tốt đẹp lẫn sự bi thương.

“Tính tới thời gian này, các ngươi hẳn là cũng đi rồi nhỉ..."

Trần Tầm nhìn về phương xa, mỉm cười: "Chúc chư vị đạo hữu bình an vô sự trên đường thăng tiên, mạnh khỏe, không bệnh tật..."

Con đường dài đằng đẵng, tất cả chỉ là chốn đóng kín trong tâm hồn, đừng nhìn lại trong lúc suy tư.

Hắn chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài, trong mắt tràn ngập cảnh đẹp sông núi, trong lòng không có gì ngoài trống trải cùng buồn bã.

"Lão Ngưu, xuất phát!"

Trần Tầm cầm một cái cuốc, đội mũ rơm đi trồng hoa, bọn hắn sống nhất định phải có nguyên tắc.

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cũng đội một cái mũ rơm, vui vẻ kêu lên, không ngừng chạy khắp nơi, chạy quanh một vòng lớn mới trở về bên cạnh Trần Tầm.

Ngày tháng trôi qua, vùng đất xanh tươi này dần trở nên rực rỡ sắc màu.

Nơi đây có những cánh đồng rộng lớn màu mỡ và một biển hoa đủ màu sắc, mỗi khi có một cơn gió tuyết thổi qua, biển hoa nối tiếp nhau nhấp nhô, dao động theo gió, mộng ảo và thần bí.

Ban đêm, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đốt lửa trại trước căn nhà nhỏ và nhìn lên ngân hà.

Trần Tầm cũng sẽ kể một ít chuyện xưa cho Đại Hắc Ngưu nghe, nó vậy mà lại cầm quyển vở nhỏ ghi chép, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Đến bây giờ Đại Hắc Ngưu mới hiểu được, cuộc sống như vậy của bọn hắn chính là mục tiêu phấn đấu của vô số người, cũng là tiếc nuối của rất nhiều người.

Vô ưu, vô lo, mơ màng cả ngày…

Mỗi ngày bọn hắn đều trèo đèo lội xuất, dẫn đến hoàn cảnh xung quanh đã từ từ nằm trong lòng bàn tay Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu.

Theo lời của Trần Tầm nói, Kết Đan sẽ xảy ra thiên địa dị tượng, nếu không nắm chắc trăm phần trăm, thì có khác nào chịu chết.

Năm tháng thoi đưa, cuối cùng cũng không chống nổi cảnh điêu tàn khói cát, đã qua mười năm kể từ ngày tuyết lở .

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu rốt cục cũng xác định xung quanh an toàn, tâm cảnh cũng cảm nhận được một loại thăng hoa khác, hờ hững, an tĩnh, không tranh sự đời.

Trên đỉnh núi tuyết nào đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã thay thành bộ đồ tội phạm, bọn hắn nhìn xuống, biển mây mênh mông, che khuất cả tầm mắt.

Năm hộp thuốc đang lơ lửng trong không trung, tất cả đều đựng bảo đan hoa văn, mang theo một cỗ ý vị lạ thường.

"Lão Ngưu, kết trận, chuẩn bị Kết Đan, đột phá xiềng xích ràng buộc này." Hai mắt Trần Tầm ngưng tụ, khí tức khủng bố trên người không ngừng khuếch tán.

Oanh…Oanh…

Tiếng động to lớn không ngừng vang vọng bốn phía, chiếc áo đen của Trần Tầm không gió mà lay, phong vân biến đổi, rốt cuộc hiện tại hắn mạnh bao nhiêu, ngay cả chính hắn cũng không biết!

"Ọ òoo!"

Đáy mắt Đại Hắc Ngưu đầy vẻ trang trọng, gầm lớn một tiếng, móng trâu nện xuống, cả mặt đất rung chuyển và pháp lực mãnh liệt phô tán mà ra.

Gió tuyết rít gào xung quanh tựa như bị nghẹn ở cổ họng, bắt đầu ngưng trệ.

Trên trăm kỳ trận cắm xuống tứ phương, biển mây trước mặt hắn trong nháy mắt, trở nên chấn động!

Ong…ong…Ong…ong…

Trên đỉnh núi phát ra tiếng xé gió kinh khủng, mây tàn chung quanh cuộn lại, từng đạo hào quang màu xanh phóng lên cao, mang theo sát khí kinh người!

Đồng thời toàn bộ mặt đất truyền đến tiếng chấn động kịch liệt, không ngừng có khối tuyết, đá lớn từ núi tuyết lăn xuống, một người một trâu bất động, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng vô tận.

“Ọ òoo!” Đại Hắc Ngưu đứng thẳng lên, nó chậm rãi đỡ Hắc Quan Tài, phun ra một hơi thở nóng rực, nhìn về phía Trần Tầm.

“Lão Ngưu, giao cho ngươi.”

Một giọng nói lạnh nhạt cất lên, Đại Hắc Ngưu nghe xong nặng nề gật đầu, trong mắt ánh lên một tia sắc bén, phải quyết tâm rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.