Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Núi Thần Huy Đại Tuyết

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

Bên trong dãy núi một mảnh tĩnh mịch, xung quanh có sương mù lượn lờ, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cuốn theo lá rụng, cỏ cây khẽ lay động.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, giống như có hai đạo hư ảnh, thần sắc lạnh lùng, đang đi xuống núi.

Đột nhiên!

Chuyện trăm năm khó gặp thực sự đã bị bọn hắn chứng kiến, đó là trên trời có một vị nữ tử đang bị thương nặng, đang từ từ cưỡi pháp khí đáp xuống mặt đất.

Thân hình mảnh mai khẽ lắc lư, bộ váy vàng bị máu tươi nhuộm đỏ, khóe miệng chảy máu, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Thật trùng hợp, vừa vặn đụng phải Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang định bước đến.

Nhưng nàng bị thương nặng, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã sớm phát hiện ra đối phương, bọn hắn nhìn nhau hồi lâu.

Một bộ đồ tội phạm lập tức bao trùm toàn thân bọn hắn, Đại Hắc Ngưu đột nhiên đứng dậy, lỡ trớn tiến thêm một bước, không phanh kịp rồi.

Nữ tử váy vàng ở giữa không trung giật mình, ánh mắt hiện lên sợ hãi, nơi này làm sao lại có thổ phỉ xuất hiện?

Không đúng, thân pháp này hình như là tu tiên giả cải trang!

Nữ tử áo vàng cảnh giác chậm rãi đáp xuống, trong tay nắm chặt thanh pháp khí, trầm giọng nói:

"Đạo hữu, kính xin..."

Phù!

Phù!

Hai trận gió lớn quét qua, trong nháy mắt biến mất với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức váy của nữ tử cũng bị cuốn theo bay lên phấp phới.

Hai đồng tử của nàng mở to, không ngừng đảo lộn trong gió, nàng sững người tại chỗ: "..."

Cách đó "tám trăm dặm", Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn đang lao đi vun vút, thần thức không ngừng phân tán khắp nơi.

“Lão Ngưu, nữ nhân kia là Trúc Cơ trung kỳ, lai lịch cũng không nhỏ.”

Trần Tầm vừa chạy vừa nói: "Ở nước Càn này, có thể đạt đến Trúc Cơ, không thể không liên quan đến núi Nam Đẩu, không nên giây vào."

"Ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu nặng nề gật đầu, bốn chân chạy nhanh như gió, có thể đánh Trúc Cơ trung kỳ cho trọng thương như vậy, nhất định phía sau còn có truy binh đuổi theo.

Nếu là dân chúng bình thường thì nói không chừng bọn hắn đã cho linh dược trị thương, còn loại tu sĩ Trúc Cơ này vẫn là thôi đi...

"Lão Ngưu, đi về phía đông!"

"Ọ òoo!"

Lại thêm một lần tăng tốc, hai thân ảnh hoàn toàn biến mất, xung quanh đây không ai nhìn thấy tướng mạo, cũng không ai biết tới bọn hắn.

Một tháng sau, nơi tiếp giáp giữ châu Chi Dương và Khai Dương, núi tuyết nguy nga hòa vào bầu trời xanh thẳm, thật hùng vĩ và đồ sộ.

Núi tuyết dài miên man, uốn lượn tít tắp.

Đỉnh cao nhất núi tuyết nhìn giống như một con Thiên Long vắt ngang bầu trời, uy nghiêm và rực rỡ.

Núi Thần Huy Đại Tuyết, là thánh sơn trong lòng bách tính các nơi xung quanh, từng ngọn núi tuyết liên miên không dứt ngăn cách hai châu.

Nhìn từ xa, đã cảm thấy mình thật nhỏ bé, chỉ có thể thầm cảm thán trước sự hùng vĩ của thiên nhiên.

Phóng tầm mắt có thể nhìn thấy vô số ngọn núi, toàn là màu trắng tuyết, không ngừng tỏa ra ánh sáng bạc, hai đạo thân ảnh dần dần xuất hiện trên bầu trời.

Bọn hắn dạo bước trong cánh đồng tuyết trống trải, tựa như nín thở ở sâu trong đại dương, đang không ngừng lặng lẽ chìm xuống...

Gió tuyết liên tục rít gào, bông tuyết trên người bọn hắn đang chậm rãi tan ra.

"Lão Ngưu, thật là hùng vĩ!"

"Ọ òoo!"

Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu dừng bước, bọn hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt mang theo sự thán phục và có phần kính sợ.

Mặc dù núi Thần Huy Đại Tuyết không tráng lệ như núi Nam Đẩu, nhưng cũng là một loại phong cảnh mang theo kiểu cách khác, cho nên vẫn sẽ khiến bọn hắn kinh ngạc.

Trên đoạn đường này bọn hắn cũng nghe được không ít tin tức, chẳng hạn như nước Càn thịnh vượng, vẫn chưa thay đổi triều đại.

Thiên địa dường như trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng bông tuyết rơi.

Núi Thần Huy Đại Tuyết đứng trước mặt hai bóng người nhỏ bé, giống như người khổng lồ đang ở xa xa nhìn xuống hai con kiến hôi vậy.

"Lão Ngưu, đối với vạn sự vạn vật đều phải có lòng kính sợ, gặp phải cái gì cũng... Đều thấy kinh ngạc."

Trần Tầm run giọng nói, trong lòng không biết vì sao lại thấy xúc động, bọn hắn trường sinh là có ý nghĩa.

Đương nhiên, ngoại trừ Hạc Linh thụ, Trần Tầm thầm bổ sung một câu tận sâu trong thâm tâm.

"Ọ ò…" Đại Hắc Ngưu hưng phấn gật đầu, cọ cọ vào người Trần Tầm.

Một người một trâu cứ đứng đó bất động, ngắm nhìn những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa, không để ý thời gian dần trôi qua.

Nửa ngày sau, Trần Tầm ngứa tay, lấy bản vẽ ra, lớn tiếng nói: "Lão Ngưu, kỳ cảnh đẹp như vậy sao có thể không vẽ mấy bức chứ!"

“Ọ òoo?” Đại Hắc Ngưu kinh ngạc đứng lên, đại ca có nên suy nghĩ lại không.

"Ha ha… Tây Môn Hắc Ngưu, mấy năm nay kỹ năng hội họa của ta tiến bộ rất nhiều, ngươi dám xem thường ta?"

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu bất lực gật đầu, tựa đầu lên vai Trần Tầm.

Sắc mặt Trần Tầm đỏ bừng, nói thật, kỹ năng ca hát cùng vẽ tranh hắn còn chưa phục qua ai, cho dù Tu Tiên giới có Họa Thánh, Ca Thánh cũng tuyệt đối không chiếm được sự công nhận của hắn.

Một người một trâu bắt đầu nhập vai sáng tạo, Đại Hắc Ngưu cứ lo lắng kêu ọ òoo, Trần Tầm đây không phải là đang vẽ người que sao?

"Tây Môn Hắc Ngưu, câm miệng, ranh con sao dám làm loạn đạo tâm của bản tọa hả."

Trên trán Trần Tầm có một vệt mồ hôi, tại sao lại cảm thấy có chút nóng trong ngày tuyết rơi này...

“Ọ ò!” Đại Hắc Ngưu lo lắng kêu lên, hai móng của nó đã khoác lên người Trần Tầm.

Bọn hắn trực tiếp ăn một viên Tích Cốc đan, nếu bọn hắn không hoàn thành kiệt tác này, chẳng phải là uổng phí một chuyến sao.

Trong ba ngày liên tiếp, bọn hắn ngồi trong đống tuyết vẽ tranh, và cuối cùng cũng hoàn thành kiệt tác, theo sau đó là những tràng cười sảng khoái thậm chí còn át cả tiếng gió tuyết.

"Lão Ngưu, ngươi thấy sao? !" Trần Tầm nhấc bức tranh lên, ngay cả lỗ chân lông cũng run lên.

“Ọ òoo!” Đại Hắc Ngưu thở dài, tuyệt! Trong này cũng có một phần công lao của nó.

Đại Hắc Ngưu bỗng có chút nghi ngờ, tại sao trong tranh nó lại kỳ quái như vậy, chẳng lẽ đây chính là mình trong mắt Trần Tầm...

Thoáng chốc, một thanh tiên kiếm hoàng giai hạ phẩm từ trong túi trữ vật của Trần Tầm bay ra, sừng sững đứng trên cánh đồng tuyết.

"Ọ òoo?"

"Lão Ngưu, lên kiếm đi trượt tuyết thôi!"

“Ọ òoo!"

"Ha ha ha, đi!"

"Vèo!"

“Vèo!"

...

Tuyết tung bay giữa trời đất, một thanh tiên kiếm mang theo một người một trâu lao đi, vô số bông tuyết bị tiếng vụt mà làm lệch quỹ đạo vốn có.

Ánh mắt của bọn hắn toát lên hưng phấn, hướng về phía đỉnh núi Thần Huy Đại Tuyết, phía chân trời không ngừng vang vọng tiếng gào thét thảm thiết.

Lúc Trần Tầm tới đã quan sát qua, giống như miêu tả trên bản đồ, hoàn cảnh tiếp giáp giữa hai châu ác liệt, không hề có linh mạch và linh khí hội tụ, cũng không có tông môn tu tiên và tu tiên giả.

Khí hậu ở đây thay đổi thất thường, dân cư xung quanh thưa thớt nên không thích hợp cho dân chúng sinh sống.

Nhưng vẫn nên cần quan sát một chút, thời điểm đột phá cảnh giới cấm kỵ nhất là bị quấy rầy, nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.

Trần Tầm nhìn như là mang theo Đại Hắc Ngưu đang du ngoạn… Kỳ thực đúng là đang du ngoạn.

Một canh giờ sau.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng trên đỉnh núi tuyết, bầu trời xanh thẳm yên tĩnh, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, tuyết trắng càng chói mắt hơn.

Bọn hắn uy nghiêm nhìn nhân gian... Vô số mây mù dường như ở dưới chân bọn hắn, nơi này không có mãnh thú nào, chỉ có những cơn gió lạnh dữ dội không ngừng gào thét.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào, một đỉnh núi tuyết khác trong suốt như pha lê, ánh sáng tỏa ra khắp nơi, vừa bí hiểm vừa mộng ảo.

Hình như dưới chân một ngọn núi tuyết là một mảnh rừng toàn cây cổ thụ xanh um rậm rạp, còn có rất nhiều đất đai màu mỡ chưa khai hoang.

Khuôn mặt của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu liên tục bị gió lạnh thổi bay, miệng nhếch lên, bên tai đầy tiếng vo ve, đầu ong ong theo.

Bọn hắn bất giác rùng mình, mẹ kiếp, đây thật không phải nơi để người lui tới.

Dùng pháp lực đánh ra một vòng bảo vệ, thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi tuyết thưởng thức biển mây.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.