Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền bối, ngài nói lời của dương gian đi

Phiên bản Dịch · 1344 chữ

Đại Hắc Ngưu vốn muốn dùng trận pháp che giấu động phủ nhưng lại bị Trần Tầm ngăn cản. Nói bọn hắn bây giờ chỉ là phàm nhân, không nên biến khéo thành vụng và cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Trên núi ít người lui tới, khắp nơi đều là rừng cây cao lớn rậm rạp. Bọn hắn bắt đầu trải qua cuộc sống của người hoang dã, săn bắn, hái chút dược liệu dùng để bồi bổ sức khỏe và làm gia vị. Sau đó mỗi ngày bồi dưỡng linh dược Tam Nguyên đan, Trần Tầm cũng thỉnh thoảng luyện chế ra đan dược, ngày tháng cứ như vậy trôi qua. Trong nháy mắt bọn hắn đã ở trong núi được một năm, thêm điểm trường sinh vào tốc độ.

Hôm nay ánh mặt trời không quá gắt, bầu trời xanh biếc, ngay cả một tro bụi cũng không có, giống như đã bị lọc hết thảy tạp chất, trông rất tráng lệ.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi dựa vào hai bên trái phải của động phủ phơi nắng, cả người vô cùng thư giãn.

“Lão Ngưu, thoải mái quá đi.”

“ Ọ òoo~”

Bọn hắn khép hờ đôi mắt, cảm nhận được làn gió mát, tháng ngày không tranh không đoạt thật sự quá mức tuyệt vời.

Trần Tầm cầm lấy cốc nước uống một ngụm trà dưỡng sinh, tươi mát thấm vào ruột gan, Đại Hắc Ngưu cũng uống theo, kêu to một tiếng sảng khoái!

Thế nhưng lúc này, đằng sau một gốc cây lớn xa xa có một vị tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bốn, đang dùng ánh mắt chim ưng nhìn chằm chằm bọn hắn.

Người này tên là Vương Xuyên, là một vị tán tu, hắn ta vừa mới tu luyện Phi Kiếm thuật nên muốn tìm người thử kiếm, nhưng hắn ta không dám giết người ở trong thành. Vì thế hắn ta chạy vào trong núi thử kiếm vận may, tìm một thợ săn để thử tay vì mạng phàm nhân thường chính là thứ không đáng giá nhất.

Vừa đúng lúc nhìn trúng “phàm nhân” như Trần Tầm.

“Ha ha, được chết trong tay bổn tiên coi như là phúc khí ba đời của một tên phàm nhân như ngươi.”

Vương Xuyên cười lạnh, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng giết người, nhất định phải tìm một thứ gì đó để tăng thêm can đảm, nếu không về sau làm sao tồn tại được trong Tu Tiên giới.

Vừa nãy hắn ta đã thăm dò qua, người này chắc chắn là phàm nhân, hơn nữa bên cạnh còn có một con Đại Hắc Ngưu, khả năng là hài tử của một thợ săn.

“Lên.”

Vương Xuyên niệm chú, cổ tay áo hắn ta đột nhiên phát ra một tia sáng màu bạc, là một thanh tiểu kiếm màu bạc.

Chỉ thấy nó quanh quẩn bên người Vương Xuyên hai vòng. Hắn ta khẽ bấm tay, phi kiếm liền bay vụt đi, nhắm vào cổ của Trần Tầm và muốn cắt đứt đầu hắn.

“Vù!”

Hắn ta thản nhiên cười, bắt đầu ảo tưởng thảm trạng của người này chết dưới phi kiếm của mình.

Thế nhưng!

Người đó vẫn rất thích ý và thoải mái, phi kiếm mang theo sát khí kia lại giống như đâm vào không trung, nói đúng hơn là đâm vào ảo ảnh gợn sóng.

Sau khi phi kiếm xuyên qua, ảo ảnh gợn sóng kia bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, khó phân biệt đâu là thật đâu là giả...

Sắc mặt Vương Xuyên thoáng cái trở nên tái nhợt, bỗng nhiên xảy ra biến cố lớn, đồng tử hai mắt tức khắc co rút lại, lộ ra một hoảng sợ kinh ngạc không thể tin được.

Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!

Đột nhiên trong lòng Vương Xuyên trầm xuống, đây chắc chắn không phải phàm nhân, chẳng lẽ còn có đại tu sĩ ẩn cư tại nơi không linh khí như thế này sao?! Không thể nào!

Ai lại giả heo ăn thịt hổ ở một nơi như thế này?! Trong lòng hắn ta điên cuồng gào thét không ngừng.

Mồ hôi lạnh theo trán Vương Xuyên chảy xuống từng giọt, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cơ thể cứng ngắc, hắn ta không nghĩ tới chưa kịp đánh đã chết rồi...

Bầu trời vẫn xanh biếc như vậy, chung quanh vẫn yên tĩnh như vậy, tựa hồ chỉ có tiếng gió vi vu.

“Bọn ta chỉ là phàm nhân thôi, cớ sao đạo hữu lại tàn nhẫn như thế?”

“Ọ òoo~”

Hai giọng nói lạnh nhạt từ phía sau Vương Xuyên truyền đến, da đầu hắn ta tê rần, đồng tử đã co lại thành một cây châm, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng mãnh liệt.

Đột nhiên, hắn ta cảm thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé, hai cái bóng khổng lồ phảng phất đang không ngừng cắn nuốt hắn ta.

Vương Xuyên thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng rực sau lưng, hắn ta khó khăn chậm rãi quay đầu lại, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “A!!!”

Hắn ta nhìn thấy một con Hắc Ngưu đứng thẳng lên, móng trâu của nó còn đỡ một chiếc quan tài tràn đầy tử khí lượn lờ.

“Tiền bối, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, tha…Tha cho ta một mạng đi!”

Vương Xuyên bị dọa đến mức nước tiểu chảy ròng, bịch một tiếng quỳ xuống, kêu trời trách đất, cmn…Ai lại dùng quan tài làm pháp khí chứ!

“Nếu đạo hữu đã tới rồi, chi bằng nên ở lại một lúc nhỉ?”

Đáy mắt Trần Tầm hiện lên tia lạnh lẽo: “Lão Ngưu, mở quan tài.”

“Ọ òoo!”

Rầm rầm...

Quan tài màu đen xoắn ốc hướng lên trời, ầm một tiếng, nắp quan tài mở ra, hắc ám, tuyệt vọng, một luồng tử khí từ từ tản ra, hoa cỏ xung quanh đều bắt đầu héo rũ.

Lư hương trong túi trữ vật của Đại Hắc Ngưu bay ra, Trần Tầm lập tức ngồi xếp bằng dưới đất, khói hương lượn lờ bay lên.

“Tiền bối!”

Vương Xuyên đột nhiên rống to, hai mắt đỏ ngầu, pháp lực trong cơ thể bị áp chế đến mức không thể động đậy được: “Ta sai rồi, ta sai rồi!!”

“Vào quan tài!”

“Ọ òoo~!”

“A!!!”

Bùm!

Đại Hắc Ngưu dùng một đạo pháp lực hùng hậu đánh xuống, Hắc Quan Tài trong nháy mắt che qua đỉnh đầu người này trực tiếp thôn phệ hắn ta và nắp quan tài cũng đồng thời đóng lại.

“Lão Ngưu, xin hãy ghi vào sổ công đức, đây là tà tu, lạm sát người vô tội, Phật Tổ cũng sẽ không tha thứ cho hắn ta.”

“Ọ òoo~”

Một quyển sổ lớn xuất hiện giữa không trung, trong mắt Đại Hắc Ngưu hiện lên ánh hào quang, dứt khoát vẽ một nét.

“Tiền bối, ngài nói lời của dương gian đi! Ta còn chưa muốn chết! Tiền bối!!!”

Vương Xuyên ở trong quan tài đen gào thét thê thảm, sinh mạng của hắn ta đang trôi qua, pháp lực đang bị nuốt chửng, một nỗi tuyệt vọng bị hắc ám nuốt trọn xâm nhập vào thâm tâm hắn ta.

“Mời đạo hữu thăng tiên!”

“Ọ òoo!”

“A!! A...”

Tiếng kêu thảm thiết của Vương Xuyên trở nên càng ngày càng nhỏ, trong quan tài đen giờ là một biển lửa lớn, ngay cả tro cốt cũng bị đốt đến không còn một mẩu.

Trần Tầm hừ một tiếng, Đại Hắc Ngưu cũng đứng một bên nhổ ngụm nước bọt và mở quan tài đổ ra ngoài, tránh cho đốt không sạch sẽ.

Một người một trâu thu dọn hiện trường, không để lại một dấu vết nào, ngay cả hoa cỏ xung quanh cũng được Thủy Linh quyết khôi phục trở về dáng vẻ ban đầu.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.