Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Sơn Phủ bệnh phong đòn gánh

Phiên bản Dịch · 1800 chữ

“Lão Ngưu.” Trần Tầm dừng bước đứng trước cửa động: “Chúng ta đổi đỉnh núi khác, thu dọn một chút đi.”

“Ọ òoo?” Đại Hắc Ngưu khó hiểu, không phải cái xác đó đã hóa thành tro rồi hay sao, dấu vết cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.

“Nếu là người này trước khi đến đây đã thông báo cho trưởng bối, có phải bọn họ sẽ tìm đến nơi này không?”

Hai mắt Trần Tầm nhíu lại, thấp giọng nói: “Chúng ta trường sinh không thiếu chút thời gian xử lý những chuyện này, nhưng một khi phiền phức tìm đến, quá nhiều điều không thể biết trước được.”

“Ọ…ò...” Đại Hắc Ngưu trừng to mắt, hung dữ khịt mũi thật mạnh.

“Chẳng lẽ ngươi quên lúc chúng ta còn ở tiểu sơn thôn kia, bản tọa đã kể cho ngươi nghe câu chuyện giết gà rồi sao?!”

Giọng Trần Tầm thay đổi từ thấp lên cao, ánh mắt u ám nhìn Đại Hắc Ngưu: “Bây giờ phải tạo thói quen tốt, cẩn thận từng bước, về sau mới không phạm phải sai lầm lớn!”

“Ọ òoo~~!”

Đại Hắc Ngưu rống lên một tiếng, nó hiểu rồi, thậm chí còn muốn lấy quyển vở nhỏ ra ghi lại mỗi một câu 'nói chí lý’ của Trần Tầm đại ca.

“Lão Ngưu, làm việc nào!”

“Ọ òoo~”

Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy vào trong động phủ, tiến hành thi triển pháp lực, một trận pháp nhỏ được tạo nên, địa động trong động phủ chậm rãi hiện ra, bên trong trồng đầy các loại linh dược.

Chỉ trong một canh giờ, tất cả đồ đạc đều đã được thu dọn sạch sẽ, toàn bộ động phủ phát ra một tiếng nổ, bị vô số đá vụn che lại.

Tiếp đó Đại Hắc Ngưu mang về mấy tảng đá lớn, Trần Tầm vung tay lên, trực tiếp dùng pháp lực đem những tảng đá đó bịt lối vào của động phủ, kết nối chúng với những bức tường đá xung quanh, như thể hòa hợp với thiên nhiên.

Chò dù Thổ phu tử có đến cũng sẽ nói rằng: vách đá này không có vấn đề gì, bên trong hoàn toàn không có động phủ nào.

Sau khi hoàn thành xong hết mọi việc, bóng hai người mờ dần, không để lại bất kỳ dấu vết đã từng xuất hiện tại đây.

Dù Vương Xuyên là tán tu, nhưng hắn ta cũng không phải cô nhi, mấy ngày sau, Vương gia phái người tới lục soát núi, bởi vì Vương Xuyên từng nói muốn một mình tu luyện ở chỗ này.

Có trọng thưởng tất có dũng phu. Vương gia ở trong thành tìm không ít thợ săn giỏi.

Những thợ săn này mang theo chó săn, điên cuồng lục soát núi, nếu tìm được người thì sẽ được thưởng một khối vàng, có điều chó săn đều lắc đầu, không tìm thấy bất cứ cái gì.

Chuyện này cũng vì thế mà trở thành vụ án ly kỳ khó giải lan truyền cả thành.

...

Lại qua nửa tháng, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đi tới một dãy núi không biết tên. Bọn hắn đã nằm vùng ở đây rất lâu, rốt cuộc biết dãy núi này ít người lui tới, cho nên vẫn rất an toàn.

Vô số đỉnh núi nơi đây, như cười như ngủ và mang theo ánh trời chiều màu tím, nằm lặng lẽ cạnh những cánh đồng xuân xanh mướt trải dài ở phía Tây.

Bọn hắn tiến vào núi sâu, bên trong không ngừng truyền đến tiếng thú dữ gào thét, nghe nói còn có yêu thú lui tới, ngay cả một tên thợ săn cũng không có.

Nhưng nếu có kẻ không có mắt, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không ngại làm cho chúng hiểu được thế nào gọi là kinh nghiệm làm việc tàn nhẫn.

Trần Tầm lại cầm Khai Sơn Phủ mở một động phủ, Đại Hắc Ngưu thì đào một cái hố trên mặt đất, bố trí một trận pháp nhỏ.

Thỉnh thoảng nó ra ngoài cầm một chút đất về, còn tự mình làm một cái hồ nước dưới lòng đất, so với Trần Tầm còn bận rộn hơn nhiều, người sau nhìn thấy nó như vậy chỉ biết lắc đầu cười.

Nếu muốn bồi dưỡng những linh dược này làm hạt giống, chỉ bỏ vào trong hộp thuốc quả thật không ổn.

Một người một trâu làm việc từ từ, không nóng nảy vội vàng, nói cho cùng tuổi thọ đối với bọn hắn cũng chỉ là con số...

Lại qua một ngày, bầu trời âm u.

Đại Hắc Ngưu vẫn bận rộn, nhưng thường quay về phía Trần Tầm kêu một tiếng ọ òoo.

Trần Tầm ngồi ở trước động phủ, trầm tư nhìn Khai Sơn Phủ hoàng giai vô phẩm của mình.

“Má nó...”

Trần Tầm thấp giọng mắng một câu, nghèo đến mức cái gì cũng mua không nổi, trên đường đi cũng không nhặt được đồ gì tốt, hắn và Đại Hắc Ngưu đều nhất trí cho rằng vận khí không tốt.

Hắn lại lấy ra Hạc Linh thụ từ trong túi trữ vật, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói.

“Huynh đệ tốt của ta, nếu không thì làm ngươi thử nha?”

Hai mắt Trần Tầm càng ngày càng sáng, ai nói Khai Sơn Phủ phải làm bằng vật liệu thuộc tính kim, Hạc Linh thụ cũng được nha!

Hạc Linh Vương thụ này, bây giờ không những Khai Sơn Phủ chém không đứt, mà nó còn mang một luồng tử khí, là vật có thể thôn phệ pháp lực và sinh mệnh.

"Má, phá...Khai Sơn Phủ bệnh phong đòn gánh?!” Trần Tầm đột nhiên đứng lên hét lớn một tiếng, trong mắt tràn đầy chấn kinh, hắn hiểu ra rồi!

“Ọ òoo?” Đại Hắc Ngưu từ trong động thò đầu trâu ra nhìn.

“Lão Ngưu, chúng ta đã đi đường vòng bao nhiêu năm rồi?!”

Trần Tầm nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, phấn khích cười to, nói: “Hắc Quan Tài của ngươi có thể dùng Hạc Linh thụ làm, vậy thì Khai Sơn Phủ của ta cũng có thể!”

“Ọ…òoo? Ọ…òoo…~!”

Đại Hắc Ngưu cũng kích động kêu to vài tiếng, một bóng đen trực tiếp nhảy ra: “Ọ òooo?”

“Ha ha ha... Thành công, chắc chắn sẽ thành công!”

Trần Tầm càng nói càng kích động, thậm chí còn bế cả Đại Hắc Ngưu lên.

“Ọ òoo~~” Đại Hắc Ngưu phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Ha ha, làm thôi làm thôi!”

Trần Tầm đắc ý vênh mặt, đột nhiên sửng sốt và chậm rãi tỉnh táo lại: “Mười vạn năm...”

“Ọ òoo?” Đại Hắc Ngưu lại bắt đầu làm toán trên mặt đất, đầu nó toát mồ hôi lạnh.

“Lão Ngưu, ngươi đi làm việc trước đi, ta sẽ tính sau.”

“Ọ...”

Lúc Đại Hắc Ngưu đi còn vỗ vỗ Trần Tầm coi như an ủi, toán học rất khó.

Trần Tầm lại ngồi ở trước động phủ lâm vào trầm tư, thấp giọng lẩm bẩm: “Tinh Nguyên vạn vật, Trúc Cơ kỳ một tháng 250 năm, Kim Đan kỳ... 450 năm!”

“Trước tiên bồi dưỡng linh dược Kết Đan, tiếp đó lại luyện chế pháp bảo bản mệnh.”

Trần Tầm khẽ gật đầu, càng nghĩ càng hợp lý, nếu bồi dưỡng Hạc Linh thụ thì số linh dược kia của bọn hắn sẽ không bồi dưỡng được.

Và việc này dẫn đến lãng phí thời gian vô ích, Trần Tầm lại lấy quyển vở nhỏ ra, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Ánh mắt hắn nghiêm trọng, Hắc Quan Tài của Đại Hắc Ngưu chính xác còn có thể tiếp tục tăng cường hơn nữa.

Nhưng cho dù Thủy Linh quyết của bọn hắn trải qua pháp lực gia tăng, nếu tiếp tục tăng cường Hắc Quan Tài thì sẽ có khả năng khó kiềm chế được luồng tử khí kia, hiện tại thực lực còn chưa đủ.

“Thủy Linh quyết thật sự chỉ có ba tầng thôi sao...”

Trần Tầm chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, tu luyện nhiều tiểu pháp thuật như vậy, hắn vẫn cảm thấy chỉ có Thủy Linh quyết tương đối đặc thù, xem không thấu.

Hơn nữa Thiên Ti Linh đằng bọn hắn cũng chưa bồi dưỡng đến tuổi thọ cực hạn, chủ yếu là sợ đan hỏa đốt không ngừng, không cách nào rút tơ.

Có quá nhiều chuyện cần làm, Trần Tầm khẽ thở dài, lại nở một nụ cười vô sỉ, cmn quên nữa, chúng ta là trường sinh mà..

Trong năm tháng đắm chìm tu luyện, mãnh thú trong núi đã gặp phải tai họa lớn.

Trên dãy núi, dã nhân mang theo trâu rừng tái xuất giang hồ, ở phía sau để lại những dấu chân được in sâu trong mặt đất. Hàng đêm có vô số mãnh thú gào thét thảm thiết, cmn, đừng có ăn bọn ta nữa!!

Cứ cách mấy tháng, dã nhân đều mang theo trâu rừng rời khỏi động phủ. Bọn hắn tùy ý vượt núi băng đèo, không ngừng truy đuổi dã thú, trong miệng còn phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc.

Giờ đây, dưới sự thống trị của Thập Đại Tông Môn, toàn bộ Phàm Nhân giới nước Càn và nước Vũ cũng dần trở nên quốc thái dân an.

Dân chúng có thể sống đến hiện tại, thành thật mà nói, tổ tiên của họ ai mà không có chút huyết mạch của tiên nhân, nếu không thì sao có thể sống đến tận bây giờ? Bọn họ cũng không phải bỗng dưng mà có.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Tu Tiên giới có thể tiếp tục phát triển, Phàm Nhân giới luôn xuất hiện một số thiên tài tu tiên không thể giải thích được, giống như là huyết mạch phản tổ...

Trong lịch sử, việc các đại tu sĩ tàn sát dân chúng vô tội, ở trong thành đấu pháp máu chảy thành sông, loại chuyện như thế này có nhưng ít, đương nhiên, chiến tranh không tính ở trong đó.

Nhưng hôm nay, đoán chừng ngươi còn chưa kịp ra tay thì người trong Thập Đại Tiên Môn đã đập chết ngươi rồi.

Dù sao lúc trước Trần Tầm ở Ngũ Uẩn Tông, ngoại môn Chấp Sự điện cũng thường xuyên phái đám người Cơ Khôn ra ngoài thanh trừng tà tu, chứ đừng nói đến Thập Đại Tiên Môn.

Sinh mạng của phàm nhân dù không có giá trị, nhưng cũng không phải là thứ mà người tu tiên có thể tùy ý chà đạp trên phạm vi lớn, trong đó luôn có trật tự tồn tại.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.