Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu tử, ngươi muốn làm tiên nhân hả

Phiên bản Dịch · 1283 chữ

“Ngài chính là tiên nhân...” Tiểu nam hài nghẹn ngào nói, hắn không có bằng hữu nhưng lại rất hay nghe ngóng nhiều truyền thuyết về tiên nhân.

“Bọn ta đã nói không phải tiên nhân rồi mà. Sự tồn tại của tiên nhân mờ ảo vô cùng, không dính khói bụi trần gian, cứu khổ cứu nạn, thậm chí còn xé rách cả thương khung.”

“Ọ òoo~”

Đại Hắc Ngưu không ngừng gật đầu, bọn hắn cùng lắm cũng chỉ được coi là tu sĩ, hơn nữa còn là nhóm người tu hành kém nhất.

Sau khi tiểu nam hài nghe xong liền trợn tròn hai mắt, ngẫm lại vị đạo sĩ này quả thực không giống tiên nhân, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều thôi.

“Tiểu tử, ngươi muốn làm tiên nhân hả?”

“Đúng vậy thưa đạo sĩ, như vậy thì sẽ không có người cười nhạo ta nữa và tất cả mọi người sẽ tôn trọng ta giống như tôn trọng ngài vậy.”

“Ha ha, rất có bản lĩnh.”

Trần Tầm cười nói, không nhiều lời hỏi: “Ngươi ăn no chưa?”

“Thưa đạo sĩ, ta ăn no rồi.”

“Đi, đi giúp bọn họ dọn dẹp một chút.”

“Vâng? Đạo sĩ, nhưng bọn họ rất ghét ta...”

“Ngươi đi theo ta là được.”

“Vâng, đạo sĩ.” Tiểu nam hài nở nụ cười ngây thơ trong sáng.

Trần Tầm mang theo đứa bé này cùng Đại Hắc Ngưu đi đến chỗ ăn tiệc, thậm chí còn bắt đầu giúp dân làng dọn dẹp bàn ghế. Việc này làm thôn trưởng sợ hãi đến mức vội vàng nói không cần đạo sĩ tự mình làm những việc đó. Trần Tầm không thể phản kháng lại được, nên đã sai tiểu nam hài bắt đầu dọn dẹp, không ít ánh mắt nhìn về tiểu nam hài đã thay đổi, thầm nghĩ không thể trêu chọc tiểu nam hài này nữa.

Ngày hôm sau.

Mặt trời còn chưa mọc, bầu trời xanh nhạt còn điểm xuyết vài ngôi sao tàn thưa thớt, trong không khí tràn ngập hơi lạnh lúc bình minh, tất cả đều mang lại cảm giác trong lành và sảng khoái vô cùng.

Đám thanh niên trai tráng trong thôn vì ăn tiệc uống say mèm còn chưa tỉnh lại. Mà lúc này, hai bóng người đi về hướng mặt trời mọc, xuyên qua sương mù nhàn nhạt, không có một tiếng động.

Tiểu nam hài đã sớm tỉnh lại, hắn ngồi ở trên nóc nhà, hắn thích nhất là ngắm nhìn khoảnh khắc mặt trời mọc. Nhưng trong mắt hắn lại hiện lên nỗi khiếp sợ kịch liệt, ngay cả đôi mắt cũng đang không ngừng run rẩy. Tiểu nam hài nhìn thấy hai bóng người, là đạo sĩ trừ tà và con trâu đen của hắn, bọn hắn giống như đang chậm rãi tản bộ, nhưng một bước lại nhanh như vạn bước!

Từ ngữ của tiểu nam hài rất nông cạn, hoàn toàn không hình dung được loại cảm giác này là gì nên chỉ có thể xoa xoa đôi mắt thật mạnh. Nhưng trong tích tắc, bọn hắn đã biến mất trong tầm mắt của tiểu nam hài và chỉ loáng thoáng nghe được tiếng nhịp tim của bản thân đang đập mạnh.

Tiểu nam hài bỗng nhiên nở nụ cười ngốc nghếch: “Đạo sĩ, thì ra ngài chính là tiên nhân sao...”

Sau khi trời sáng, các hương thân phát hiện Trần Tầm đã đi mất, tất cả đều nhảy cẫng lên, bọn họ còn muốn giữ đạo sĩ ở lại thêm vài ngày nữa.

Trong thôn những hoàng hoa đại khuê nữ trạc 30 tuổi đều chuẩn bị tự mình ra trận, tất nhiên không ngờ tới chuyện đạo sĩ lại chạy đi mất. Các nàng đều trở về nhà và không ra khỏi cửa, âm thầm buồn bã mấy ngày.

...

Những ngày sau đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trên đường cứ đi được một đoạn lại dừng một chút, nhìn khắp nơi chơi đùa. Nhưng bọn hắn cũng không đi tiếp xúc với Tu Tiên giới mà dạo quanh địa bàn của các đại tông môn, thậm chí chưa từng gặp qua một tu tiên giả nào.

Dường như đang trở lại khoảng thời gian bọn hắn còn ở trần gian, dù sao cũng không có nhiều rắc rối tìm đến cửa.

Trần Tầm cũng rất thong dong tự tại, hắn còn tưởng rằng bản thân đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ thì khắp nơi đều xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ cơ chứ, hóa ra thực tế lại không có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Hắn và Đại Hắc Ngưu có lúc ngồi ở trên sườn núi, nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn, dọc hai bên bờ sông là những khối kiến trúc mang phong cách của thế giới này, còn có những khu lò nung cổ lờ mờ có thể nhận ra.

Những con đường vắng vẻ và buôn bán sầm uất người đi qua đi lại không ngừng, lúc thì đông đúc, lúc thì vắng vẻ, tất cả đều lộ ra phong cách cổ kính và náo nhiệt.

Những cảnh đẹp này khiến Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu dừng chân trầm tư, suy nghĩ về nó.

Nào là đi xem người khác sửa cầu lót đường, cũng cảm giác vui vẻ không thôi, tâm tình của bọn hắn cũng bất tri bất giác không ngừng thăng hoa.

Có lúc đi trên con đường đồng ruộng nhỏ, nhìn lão nông dân kéo và đẩy chiếc xe lừa.

Đôi khi, mỗi một câu chuyện nhỏ bé tầm thường thế mà lại đối với Trường Sinh giả rất có ý nghĩa.

Điều này khiến Đại Hắc Ngưu hâm mộ vô cùng, không ngừng kêu ọ òoo. Lúc trước Trần Tầm đã từng nói sẽ tìm cho nó một mảnh ruộng màu mỡ rộng lớn… Trần Tầm nghe xong liền sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, không ngừng trấn an Đại Hắc Ngưu, khuyên nhủ rằng chừng nào chúng ta Kết Đan xong thì sẽ đi tìm.

Đại Hắc Ngưu tin lời hắn, thế là bọn hắn lại tiếp tục lên đường.

Tuy nhiên mỗi một nơi mỗi một thời điểm, bọn hắn nhiều nhất chỉ dừng lại vài ngày, sau đó biến mất bặt vô âm tín. Đôi lúc Trần Tầm cũng sẽ vẽ tranh, phác họa một chút phong cảnh. Nhưng theo đánh giá của Đại Hắc Ngưu, tài vẽ tranh của Trần Tầm cũng không kém tài ca hát của hắn là bao.

Ở phàm gian không có nhiều linh khí hội tụ nên dẫn đến không có Hạc Linh thụ, chính vì điều này khiến cho Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu có chút ngứa tay.

Nhưng Trần Tầm làm gì có chuyện không có dự phòng, hắn có mang theo gốc Hạc Linh thụ con, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Bọn hắn tạm thời tìm một khu rừng sâu núi thẳm và đã nằm vùng rất lâu, mới phát hiện không có đại hội Thăng Tiên hay tông môn nào ở đây cả. Chỉ có điều trong rừng núi có rất nhiều dã thú nhưng trước mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bọn chúng cùng lắm chỉ là một tảng thịt thừa mà thôi.

Bọn hắn mở ra một cái động phủ, dự định ở đây tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn, rồi lại đi tới nơi tiếp giáp giữa hai châu.

Sinh tồn nơi hoang dã trong mắt bọn hắn đơn giản như ăn cơm uống nước, chỉ là trăm hay không bằng quen tay mà thôi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.