Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ tổ bốc khói, đạo trưởng thần uy

Phiên bản Dịch · 1749 chữ

Nhân sinh giữa thiên địa chợt như lữ khách phương xa.

Ánh nắng chói chang tiếp cận đường chân trời, lập tức có một mảng ánh nắng đỏ như lửa cháy trên bầu trời, tràn ngập sự thâm sầu và tinh tế. Hoàng hôn buông xuống mặt đường lớn.

Một thiếu niên cưỡi một con trâu đen đang điên cuồng lao trên đường, tốc độ cực nhanh, gây ra từng trận khói bụi mù mịt, trên người không ngừng phát ra tiếng chuông leng keng vui tai. Bọn hắn xuyên qua cánh đồng, xuyên qua sông lớn, đi ngang qua đâu cũng khiến vô số người dân kinh hãi nhìn con trâu đen này. Đầu trâu đen này còn hữu lực hơn trâu nhà mình gấp mấy trăm lần.

Trên đường chạy như điên, Trần Tầm không ngừng phát ra tiếng rống vui sướng: "Ù hú!!”

"Ọ òoo!!"

Đại Hắc Ngưu cũng kích động kêu to không ngừng, đã rất nhiều năm rồi bọn hắn chưa thể sảng khoái tự do chạy như vậy. Không có quấy rầy, không có ràng buộc, không có phương hướng, hy vọng nằm ở con đường phía trước, bất ngờ nằm ở những lần gặp gỡ.

"Lão Ngưu, ngươi hiểu chưa!”

"Ọ òoo~~!"

Tu vi của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang không ngừng giảm xuống, tốc độ cũng càng ngày càng chậm.

Trong mắt Đại Hắc Ngưu ánh lên vẻ khôn khéo, nó vốn là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng hiện tại đang Luyện Khí tầng bảy, không ai dám tìm đến làm phiền.

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu quay đầu nhìn Trần Tầm như muốn giành công bỗng nhiên lại trở nên kinh hãi!

Vậy mà Trần Tầm lại chẳng có chút tu vi nào cả, hoàn toàn trở thành phàm nhân và hắn cũng nhìn nó với vẻ mặt kinh ngạc.

"Lão Ngưu?"

Trần Tầm nhíu mày, chậm rãi nói: "Chúng ta sẽ không đi tìm tu tiên giả nữa, cứ làm người thường sống thật tốt là được. Ngươi xem lúc trước tu tiên giả có bao giờ đi tìm phàm nhân để kiếm chuyện không? Họ cũng bận rộn lắm chứ."

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu gật đầu một cái, lăn lộn ở Tu Tiên giới đã lâu vẫn có chút không quen. Tu vi trên người nó cũng từ từ hạ thấp, dần dần trở thành một con trâu đen bình thường, pháp lực không còn hiện ra.

Oanh.

Trần Tầm vui vẻ nhảy xuống, hắn nhìn hai bên cánh đồng rực rỡ ánh vàng, chậm rãi dắt Đại Hắc Ngưu đi lên. Một bản đồ được trải ra giữa không trung, hệt như thể đang di chuyển theo bước chân bọn hắn vậy.

"Lão Ngưu, những chỗ trống xung quanh này ta không muốn đi, tất cả đều là nơi ở của tu tiên giả.” Trần Tầm từ tốn nói, ánh mắt dán chặt trên bản đồ: "Đến lúc đó chúng ta cứ tìm một khu rừng bình thường ít người lui tới, kết Kim Đan trước.”

“Trong lòng bản tọa đã có kế hoạch, ngươi xem chỗ giao nhau của hai châu Chi Dương và Khai Dương này, chỉ toàn sông núi rộng lớn, mà lại không có Tiên Tông. Đến khi đó, chúng ta đến nơi này rồi cẩn thận quan sát một chút. Đi ra ngoài, an toàn là trên hết!"

"Ọ òoo~~"

Đại Hắc Ngưu vui mừng kêu lên, nó vẫn thích cảm giác có thể theo Trần Tầm đi khắp nơi tản bộ ngắm nhìn mọi thứ, lưu lạc chân trời.

Hiện tại đã có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân, chỉ cần không đi kết giao với mấy tu tiên giả kia thì phiền phức sẽ không tìm đến đầu bọn hắn.

"Đi thôi!”

"Ọ òoo~"

Hai hình bóng ấy dần biến mất ở trong đồng ruộng, tự do như gió, tùy ý như mưa.

......

Hai tháng sau, cả hai tới một thôn nhỏ ở châu Chi Dương, nơi chất chứa nhiều mộ tổ.

Ở đây có rất nhiều hương thân phụ lão, ánh mắt bọn họ tràn ngập hy vọng vây quanh một tiểu đạo sĩ cùng một con trâu đi theo trừ tà, là Đại Hắc Ngưu..

Trong tay mỗi người đều cầm rất nhiều thịt gà, thịt vịt… cá, kích động đến ửng đỏ cả mặt.

"Kính xin đạo trưởng giúp đỡ."

"Đạo trưởng, nơi này có yêu quái hoành hành làm hại hương dân, khiến chúng ta cả đêm ngủ không yên!"

"Mời đạo trưởng thi pháp!”

Mấy trăm người kích động nói, mỗi người một câu, ồn ào không thôi.

Nhưng rõ ràng đạo hạnh của tiểu đạo trưởng này rất cao, vẻ mặt của hắn trầm tĩnh, không hề bị lay động, chậm rãi rút một thanh Khai Sơn Phủ từ bên hông ra.

Tất cả dân làng bỗng dưng trở nên yên tĩnh, bọn họ mở to hai mắt, vì sao pháp khí của đạo sĩ còn có cả Khai Sơn Phủ?!

Chỉ thấy tiểu đạo sĩ lẩm bẩm trong miệng, khói xanh lượn lờ xung quanh, đột nhiên hét lớn một tiếng, Khai Sơn Phủ trong tay bổ một cái!

"Nổ cho ta!”

Ầm…Ầm…

Phần mộ tổ trực tiếp nổ tung, trong hố đất còn toát ra khói xanh, kèm theo một tiếng rít thê thảm.

"Ọ òoo!!" Đại Hắc Ngưu không ngừng lắc chuông trừ tà, tiếng rít thê thảm kia đột nhiên chuyển thành tiếng gào thét giãy giụa.

Không bao lâu sau đã bắt đầu tan biến, Đại Hắc Ngưu méo miệng cười, tiểu quỷ Luyện Khí tầng hai cũng dám ở trước mặt Tây Môn Hắc Ngưu ta… Múa rìu qua mắt thợ?!

"Đạo trưởng thần uy! Đạo trưởng thần uy!”

Dân chúng xung quanh mừng rỡ hô lên, không ngừng cúi đầu chắp tay, mắt rưng rưng lệ, cuối cùng cũng giải quyết được tai họa này rồi.

"Ha ha ha… Các hương thân, ăn mừng, ăn mừng thôi." Tiểu đạo sĩ đỡ lão thôn trưởng rồi cười nói, người này chính là Trần Tầm.

"A, đúng rồi, mau chuẩn bị cho đạo trưởng!" Lão thôn trưởng kích động cầm gậy chỉ về phía mọi người: "Tuyệt đối không được để đạo trưởng đợi lâu!”

"Vâng thưa trưởng thôn!" Mọi người dốc hết sức hô to, vội vàng chạy về khắp phía.

"Đạo trưởng, mời.” Lão thôn trưởng ôn hòa cười nói, trong mắt tràn ngập sự tôn trọng.

"Thôn trưởng, mời.” Trần Tầm chắp tay cười đáp lại.

Cả thôn khí thế ngất trời, giống như năm mới đến vậy, đâu đâu cũng là tiếng cười lớn.

Trong đại hội, ai ai cũng đến nịnh hót Trần Tầm, còn có người mang theo cả con trai của mình đến hỏi có nhận đồ đệ hay không, nhưng đều bị hắn từ chối. Cuối cùng lão thôn trưởng nhìn không nổi nữa, vội vàng quát lớn mọi người, không được quấy rầy đạo trưởng nghỉ ngơi.

Các hương thân phụ lão trong thôn cũng bất đắc dĩ bắt đầu uống rượu, chuyện ma quỷ lộng hành cuối cùng cũng được giải quyết, tất cả mọi người cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Trần Tầm cũng vui vẻ nghỉ ngơi, bưng mấy cái đĩa đi về phía Đại Hắc Ngưu đang ở góc xa.

"Ọ òoo~"

"Lão Ngưu, chúng ta cùng nếm thử hương vị thức ăn ở châu Dương Châu này đi."

Trần Tầm cười nói, ngồi trên mặt đất, một tay cầm đĩa tự mình ăn, một tay cầm đĩa đút cho Đại Hắc Ngưu.

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu kêu một tiếng, hai mắt sáng lên, thật đúng là ngon đấy, hương vị này không giống với tay nghề của Trần Tầm.

"Ha ha, lão Ngưu à, khẩu vị mỗi nơi đều không giống nhau."

Trần Tầm vừa ăn vừa nói: "Kiến thức của chúng ta còn ít, cứ đi từ từ thôi, không cần phải vội."

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cười đáp, lại bắt đầu ăn.

Một người một trâu không có chút hình tượng cao nhân nào, ngược lại giống như ăn mày ở trong thành ra, ngay cả đũa cũng không cần đụng đến.

Đúng lúc này, một tiểu nam hài lặng lẽ đi tới, khom lưng chín mươi độ, không được tự nhiên chắp tay nói: "Đạo trưởng, ngài là tiên nhân sao?”

"Hả?" Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều ngẩn người, khóe miệng bọn hắn còn dính thức ăn, hình tượng trông rất lôi thôi.

"Tiểu tử, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tiên nhân làm sao giống như bọn ta được chứ."

Trần Tầm đột nhiên nở nụ cười, Đại Hắc Ngưu cũng nhếch miệng cười, nồi niêu xoong chảo xung quanh vô cùng kỳ dị.

Tiểu nam hài ngẩng đầu lên, gương mặt có hơi bất thường, nhìn vào có cảm giác không được thông minh cho lắm.

Thế là tiểu nam hài dõng dạc nói: "Ngài chính là tiên nhân, ma quỷ lộng hành trong thôn của ta, ngay cả nhà Nhị Nha đều không giải quyết được."

"Tiểu tử ngồi xuống đi." Trần Tầm cười ha hả nói: "Sao không đi ăn tiệc, ta thấy bàn trẻ con đằng kia có rất nhiều người mà."

Tiểu nam hài vui mừng, vội vàng ngồi xuống, đôi mắt đột nhiên trở nên ảm đạm: "Bọn họ nói rằng ta trông rất kỳ lạ… Không muốn chơi với ta.”

"Đây không phải là sai lầm nghiêm trọng sao?" Trần Tầm lại ăn một miếng, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Đúng không, lão Ngưu?”

"Ọ ọ~" Đại Hắc Ngưu nghiêm túc gật đầu, không phải đều là nhân loại như nhau sao, nó cũng cắn một miếng thức ăn.

"Đạo trưởng… Ngài không cảm thấy ta..."

"Cảm thấy là cảm thấy gì, ngươi đâu có làm chuyện xấu, càng không trộm cướp, cho nên đừng để ý bọn họ.” Trần Tầm nói không sao cả, cầm lấy một cái đĩa bên trong đều là thịt: "Nào, tiểu tử, ăn nhiều thịt vào để mau lớn.”

"Đa tạ đạo trưởng!" Tiểu nam hài kích động đến mức dập đầu trên mặt đất, mấy tiểu hài kia không cho hắn ngồi vào bàn, cho đến giờ bụng vẫn còn đói.

Hai người và một trâu cứ như vậy ngồi ăn trên mặt đất, không hòa hợp với bầu không khí bữa tiệc đằng kia chút nào.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.