Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh và sữa đậu nành

Phiên bản Dịch · 1741 chữ

Cô bắt taxi về nhà. Tiền đi taxi hàng tháng cũng tốn kém không ít. Trên đường về, cô có nhờ ghé qua tiệm trà sữa, mua hai cốc lớn, mua thêm ít đồ ăn vặt, sau đó gọi cho nhỏ Dung đã về nhà chưa.

“Mày về trước nhé, tầm này hơi đông khách. Nếu mày không ngại nấu cơm luôn đi, haha”

“Vâng thưa cô, làm việc đi”

Mai về nhà, tắm rửa trước sau đó bắt đầu lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra nấu. Cứ cuối tuàn thì cô sẽ đi siêu thị mua thức ăn cho nguyên cả tuần, như vậy khi nào về muộn không lo thiếu nguyên liệu. Cô ít khi chỉ nấu một bát mì như nhỏ Dung cả, đói mà không dinh dưỡng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Dung cũng về. Mai ra mở cửa, thấy nó xách một túi rau củ cả đồ uống thì cười hỏi:

“Định ở ổ luôn hả? Ông Tuyên không nhớ mày à?”

“Chậc, vẫn chưa thấy tung tích gì. Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà mày, tao cũng phải mua ít đồ chứ. Nào, xem xem, tao mua cả đồ ăn vặt này, tha hồ tẩm bổ.”

“Vào đi gái. Ai cần mày mua chứ, đồ trong tủ còn đầy kia kìa. Tao cũng mới mua trà sữa xong. Ăn cơm trước đã.”

Dọn thức ăn ra bàn, Dung thì đi tắm trước nên cô lấy lồng ra úp rồi ngồi đợi. Một lúc sau Dung bước ra, cả người sảng khoái ngồi xuống, hưng phấn mở lồng ra, nói:

“Xem hôm nay Mai mỹ nhân cho ăn gì nào?”

“Bớt dở đi, xới cơm lên!”

“Thịt sốt cà chua? Ầy, mày biết tao thích ăn món này đúng không?”

“Không, tao thấy cà chua nên làm thôi, haha”

“Làm mình ảo tưởng, xì...”

“Ăn đi cô, tôi làm cho cô đấy.”

Dung ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nhìn cô “ Tao yêu mày Mai ạ. Tao muốn ở với mày. I love you!” rồi chu chu cái môi nó lên.

“Ghớm quá! Tao yêu đàn ông.”

“Thế đi tìm anh nào cao to đen hôi đi.”

“Mày không tao ăn hết đấy, lảm nhảm từ nãy giờ.”

Hai người tập trung ăn cơm. Ăn xong thì Dung đi rửa bát. Mai lấy hai cốc trà sữa trong tủ lạnh ra, thêm cả đồ ăn vặt nữa.

“Này, uống đi. Của mày vị Socola đấy.”

“Mày nhớ cả vị yêu thích của tao cơ à? Chả như Tuyên...”

“Sao không nhớ!” cô chọc ống hút vào, hút một hơi toàn trân trâu, nhai nhai “Ông Tuyên không biết à?”

“Ừ, ông ý ít khi mua lắm. Mà mua toàn mua vị tao không thích cho lắm, nhưng tao vẫn uống.”

“Thì nói với ông ý là mày thích vị Socola, lần sau còn biết đường mà mua. Đàn ông gì mà chẳng tâm lí.”

Dung nhón một miếng bánh cho vào miệng, tít mắt tận hưởng “Kệ chứ, ăn cái này ngon đấy, lần sau tao cũng mua.”

“Nói thật từ lúc mày cả ông Tuyên quen nhau, tao cảm thấy mày bị thiệt nhiều lắm ấy, nhưng tao cũng chẳng dám nói nhiều, đấy là lựa chọn của mày...”

“Mày không hiểu đâu, tao tình nguyện luôn. Nhưng tao luôn thấy ông ý ngày càng thờ ơ, không quan tâm như lúc trước. Chán thật!”

“Thế đi tìm anh cao to đen hôi khác đi!”

“Đùa mày, haha.”

“Ăn đi, tí nữa đắp mặt nạ. Tao nhờ bà chị họ lấy hàng tận bên ngoại đấy. Hơi xót tí mà hiệu quả.”

Hai người mở một bộ phim ngắn lên xem. Xem xong dọn dẹp rồi đi đắp mặt nạ. Hai người nằm trên ghế, bấm điện thoại, nói chuyện mãi. Sau đó hơn 11 giờ đi ngủ.

Mai theo chủ nghĩa da đẹp nên ít khi thức khuya, cô cố gắng hoàn thành công việc trước 12 giờ, làn da của một người thiếu nữ được chăm sóc đẹp phát hờn. Dung thường suýt xoa ước da đẹp như cô.

Nửa đêm Dung không ngủ được ngồi dậy. Nhẹ nhàng xuống giường. Nó ra ban công ngồi, cứ thế ngắm Hà Nội vẫn đông đúc vào hơn 2 giờ sáng, chỉ là không còn kẹt xe đến ngất xỉu vào những giờ cao điểm.

Nó cầm điện thoại, mặt chần chừ. Thật ra nó cũng nguôi giận rồi, chỉ là nó muốn Tuyên mở lời trước. Dù sao nó cũng là người bỏ đi, bây giờ chủ động quay lại thì...

Ngẩn ngơ một lúc, Dung thở dài thườn thượt, quay về giường ngủ, dù sao mai là thứ Bảy, làm nốt ngày mai có thể nghỉ ngơi rồi.

“Không ngủ được à?” Mai quay sang nhìn nó hỏi.

“Ơ, làm mày tỉnh à? Xin lỗi.”

“Làm sao đấy?”

“Chỉ là không ngủ được thôi. Nào, lại đây tao ôm.”

“Dở, ngủ đi, mai đi làm. Chủ Nhật tao cả cả mày đi mua đồ nhé. Oáp...” Mai ngáp một tiếng, ôm cô bạn thân, đắp chăn, tiếp tục đi ngủ.

“Được. Mua sắm có thể giúp chúng ta gạt đi nỗi buồn. Tao sẽ mua thật nhiều. Chậc...”

Sáng hôm sau, khi Dung còn đang ngủ thì Mai đã dậy. Vệ sinh cá nhân xong, cô khoác một chiếc áo gió mỏng màu vàng nhạt ra ngoài mua bánh.

Tiệm bánh cách chung cư một đoạn khá gần, Mai vừa đi bộ, vừa ngắm cảnh giữa lòng thành phố bắt đầu thức giấc.

Bây giờ đã là đầu tháng Mười, thời tiết mới bắt đầu se lạnh. Còn nhớ hồi nhỏ, mùa Thu có thể thấy sự khác biệt về thời tiết, nhiệt độ, vậy mà bây giờ phải đến tận mùa Đông mới có thể cảm nhận những đợt gió lành lạnh đặc trưng của miền Bắc. Ngoài đường mọi người cũng bắt đầu khoác một chiếc áo gió, một chiếc áo len mỏng hay một chiếc áo phông dài tay đang hot.

Hai bên vỉa hè cô thấy rất nhiều các bác trung niên tập thể dục, chạy bộ, nói cười vui vẻ. Phải đến lúc già chúng ta mới thấy được tầm quan trọng của sức khỏe, ta mới bắt đầu quan tâm nó. Thanh thiếu niên trẻ ngày nay chỉ vùi đầu vào công việc, học tập hay những cuộc vui, lối sống khoa học còn rất ít, chạy bộ một đoạn mà đã mệt bở hơi tai, nằm bệt xuống đất.

Đến tiệm bánh, Mai thường mua bánh ở đây. Quán nhỏ nhưng khá nổi tiếng nên thường đông khách. Nhỏ Dung làm ở tiệm bánh ngọt khá xa nên cô ít khi ghé thăm, nếu không cô cũng sẽ thường xuyên mua để ủng hộ.

Khi đến đã thấy vài người xếp thành hai hàng, Mai cũng đứng vào vị trí tiếp theo chờ tới lượt. Chủ quán bánh là một đôi vợ chồng trung niên người gốc Hòa Bình đến sinh sống, vì thường mua bánh ở đây nên thỉnh thoảng cũng nói chuyện một hai câu, hai người họ rất tốt bụng.

Đến lượt của mình, cô gọi hai phần bánh yêu thích và sữa đậu nành cho mình và nhỏ Dung. Cô nghe thấy người bên cạnh cũng gọi một phần y mình thì không tránh khỏi quay sang nhìn một chút. Đúng lúc người đó quay sang nhìn cô. Chàng trai này cũng khá trẻ, chưa đến ba mươi, dáng dấp cân đối khoảng mét tám, gương mặt khá phổ biến nhưng cũng ưa nhìn. Anh cũng mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, nhìn qua thì thấy giống như cô và anh ấy đang mặc đồ đôi vậy.

Mai nhìn thoáng một chút đánh giá rồi quay nhìn lại chờ phần bánh của mình. Từ khóe mắt cô vẫn thấy chàng trai đó đang nhìn mình. Lạ thật. Chẳng nhẽ mặt cô sáng nay chưa trang điểm nên đôi lông mày nhàn nhạt nhìn lạ lắm sao? Chỉ một thoáng rồi chàng trai đó quay lại tiếp tục bấm điện thoại.

Mai khẽ lẩm nhẩm: “Kì cục”

Phần bánh của cô và chàng trai bên cạnh đã xong, cô trả tiền rồi quay bước về nhà. Mùi thơm phảng phất phát ra từ thứ trên tay cô khiến ruột gan cồn cào. Mai cất bước nhanh hơn, vì xếp hàng một lúc nên thời gian trễ hơn so với dự định của cô. Phải nhanh một chút, ăn sáng xong thay quần áo đi làm. Vào khoảng thời gian chốt này không thể để có sai sót nào gây cản trở việc xin chuyển lên của cô cả.

Về nhà thì thấy nhỏ Dung đã dậy, Mai để bánh lên bàn, rót sữa đậu âm ấm ra cốc rồi ngồi ăn “Tao mua cho mày nữa này, ăn nhanh đi rồi còn đi làm.”

Sau khi ăn xong thì cô thay quần áo, trang điểm. Công ty cô chỉ cần đeo thẻ nhân viên khi làm việc là được. Đồng phục được phát là một chiếc áo sơ mi màu xanh dương và một chiếc áo phông cộc tay cũng màu xanh dương. Chúng chỉ cần mặc khi có người từ công ty chính đến kiểm tra định kì hoặc một sự kiện quan trọng nào đó.

Mai thường mặc áo sơ mi trắng, váy bút chì màu tối và guốc ba phân, chuẩn combo công sở. Vì cô cao mét sáu lăm nên không cần đi guốc quá cao, dáng người cũng cân đối, màu da so với người Việt thì là trắng đẹp, mềm mịn, khi chọn đồ cũng không quá kén, dễ phối đồ.

Tuy không tự tin nói mình đẹp nhưng ở công ty cô cũng thuộc top những nhân viên nữ chưa có chủ được nhiều người theo đuổi. Hơn nữa trình độ tốt, là nhân viên ưu tú của phòng C, mới vào hai năm đã lấy được sự tín nhiệm của trưởng phòng Diệp, hẳn là mẫu người lý tưởng đi.

7 giờ 20 phút, Mai và Dung bắt xe rồi đi làm. Tuy đi taxi tốn kém hơn nhưng đi xe buýt cô thường bị say xe nên nếu gặp được đúng giờ tan ca thì cô mới lên xe, không thì bắt taxi, nhanh gọn lẹ.

Bạn đang đọc Bản Thiết Kế Của Em của Mai Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maimai02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.