Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mày không tính có người yêu đi à?

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Mai nhìn đồng hồ: 22 giờ 13 phút. Cũng khá muộn, cô chỉ định ngồi làm nốt dự án vậy mà đã trễ như vậy rồi.

Đứng dậy thu dọn đồ đạc, chào một vài người đồng nghiệp ở lại tăng ca, cô bước vào thang máy ra về.

(Bạn đang đọc truyện Bản Thiết Kế Của Em được tác giả đăng tải trên web Truyen YY. Nếu bạn đang đọc ở app hay web khác vui lòng đọc ở web chính thức để ủng hộ tác giả nhé! :3)

Mai tranh thủ đặt taxi về, gửi vị trí, sau đó chờ thang máy đi xuống tầng một.

-Mai cẩu, mày về nhà chưa vậy?- tin nhắn từ Zalo gửi đến, cô nhắn lại:

-Đây, tao chuẩn bị từ công ty về, mà có chuyện gì?

-À thì, tao tính qua nhà mày ngủ ké mấy hôm, tao cả ông Tuyên vừa cãi nhau, tao không muốn nhìn thấy mặt ông ý

-Chịu đấy, mày cả thằng cha ý suốt ngày cãi nhau mà chưa chia tay à?- Mai lắc đầu, tay vẫn bấm gửi tin nhắn cho Dung cẩu, người bạn thân từ hồi Đại học.

-Xùy, thui thủi cái mồm. Tao chỉ xin ở ké mấy hôm thôi, đợi ông ý năn nỉ thì tao về, đi mà...tao không muốn thuê khách sạn đâu, đắt lắm. Tao đang trên đường đến nhà mày rồi, nhanh lên nhá!

-Hả? À...ừ, mày cứ đứng ở cổng chung cư ý, chờ tao

-Ok, yêu mày lắm cơ!- kèm theo là vài cái icon thơm gió nhìn phát ghét.

“Ting”, đúng lúc xuống tầng một, Mai nhanh chân bước ra cửa tòa nhà. Công ty cô làm ở tầng bảy nên mỗi lần lên xuống hơi mất thời gian.

Tìm taxi của mình, Mai kêu bác tài lái về chung cư, từ đây đến nhà cô mất khoảng 15 phút.

Đến cổng chung cư đã thấy bóng dáng Dung đứng đó nghịch điện thoại, dưới chân có một túi hành lý nhỏ, Mai trả tiền sau đó bước đến, Dung cũng ngẩng mặt lên nhìn thấy cô. Nó chạy lại, ôm lấy cô, giả vờ sụt sùi:

“Gì mà lâu vậy gái? Muỗi nó hút khô máu tao rồi này.”

“Thế bây giờ đi truyền máu nhé!?” cô cười cười nhéo eo nó nói.

Dung cả cô biết nhau thời Đại học, hai đứa đi đâu cũng kéo nhau theo, phải gọi là chị em cùng tiến. Cả thời Đại học mà không có phần của nhau thì chắc rất nhàm chán, hai người vẫn giữ liên lạc thân thiết đến bây giờ dù ra trường đã hai năm.

“Thôi, đi lên nhà nào, tối đứng một mình sợ không?” cô vừa nói vừa dẫn nó vào chung cư.

Hai người bước vào thang máy, Mai bấm tầng tám, thang máy khép cửa lại, chầm chậm kéo lên. Cô quay sang hỏi Dung:

“Mày cả ông Tuyên là thế nào?”

Dung mặt nhăn nhăn trả lời: “Vài chuyện nhỏ thôi, nhưng lần này tao không chịu được nên mới nhờ mày. Tao về nhà thấy ông ý nằm ườn ra đấy, không nấu ăn hay dọn dẹp nhà cửa gì cả, tao nói vài câu, ông ý cũng sồn lên, thế là cãi nhau, tức quá tao chạy ra ngoài, bắt xe rồi đến đây thôi. Tao chẳng biết đi đâu ngoài chỗ mày cả. Làm phiền mày rồi.”

Mai cười nói: “Xì, tao quan trọng gì, mày đến lúc nào chả được. Tao chỉ lo mày có nghĩ quẩn rồi làm chuyện vớ vẩn.”

“Điên, tao chả bao giờ nghĩ đến, một chút cũng không. Tao yêu đời lắm!”

“Ừ ừ, tao biết. Thế ăn cơm chưa?”

“Chưa, tao định lên nhà mày úp bát mì cho xong.”

“Lên tao nấu cho mà ăn, tao cũng chưa ăn cơm.”

Dung chộp lấy tay Mai, cọ cọ mặt nó vào vai cô, chun mũi nói: “Sao tao yêu mày thế Mai đẹp gái. Tao cảm thấy ông Tuyên còn chẳng quan tâm tao bằng mày.”

“Thôi cái giọng õng ẹo ấy đi, đứng thẳng lên coi, đến nhà tao rồi.”

Vừa dứt lời, thang máy mở cửa ra, cô đi đến căn hộ trả góp của mình, lấy chìa khóa mở cửa. Vứt túi xách xuống ghế, cô đi vào nhà bếp, lấy cái tạp dề mặc, nói với nhỏ Dung đang ngồi ở ngoài phòng khách cầm điều khiển mở TV.

“Mày ra rửa rau phụ tao đi, làm nhanh nhanh chứ muộn lắm rồi.”

Dung nhảy từ sofa xuống, đi vào bếp, nó loẹt quẹt cái dép đi trong nhà.

“Thế mà nãy bảo mày nấu cho tao cơ mà?”

Mai vừa vo gạo, đá nhẹ vào mông nó: “Rau trong tủ ấy, tao nhặt sẵn rồi, lấy vừa đủ ra rửa, nói nữa cho nhịn đấy.”

“Rồi rồi, tao rửa. Thế chỉ có rau thôi à?”

“Ăn ké còn đòi hỏi, tráng hai quả trứng, còn ít thịt trong đấy nữa, rang lên, xong. Ngon hơn ăn mì rồi.”

Sau khi làm xong, hai người bưng ra bàn khách, bật TV, ngồi ăn rồi cười đùa mãi đến gần 11 rưỡi thì đi dọn dẹp. Sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.

Hai người ôm nhau trên giường, to nhỏ nói chuyện.

“Mai, mày không tính có người yêu đi à, ông bà mày không giục à?”

“Gì? Mẹ tao nhắc mãi. Lúc đi học thì cấm yêu đương này nọ, vừa ra trường cái quay qua giục lên xuống. Mà tao cũng chẳng muốn, yêu lại nửa đêm chạy ra đường như mày à?”

“Mày cũng hai tư tuổi rồi, ít ỏi gì. Giờ nhé, hai lăm mày có người yêu, ít nhất hai sáu cưới, rồi hai bảy mang thai, hai tám đẻ con, đẻ thêm đứa nữa là ba mươi rồi. Mày không lo à?”

“Ô, ba mươi còn trẻ mà, tao dự tính ba mươi lấy cũng được.”

“Điên, mày nên lo dần đi.”

“Tao còn đống việc phải lo, yêu đương là thêm một mớ bong bóng vào thêm à, chịu thôi. Mà mày cổ hủ thế!”

“Không phải tao lo cho mày à?”

“Mày bớt cãi nhau với ông Tuyên là lo cho tao rồi đấy.”

“Xì, nói mày cũng như không!”

“Ngủ đi, mai còn đi làm nữa, tao không muốn bị trừ lương đâu.” cô ngáp ngáp, kéo cái chăn lên, chấm dứt cái vấn đề dở hơi của con bạn.

Sáng hôm sau, theo thói quen cô dậy từ 6 giờ. Gọi nhỏ Dung dậy, hai đứa vệ sinh cá nhân, may mà trong nhà Mai thường có đồ dùng vệ sinh dùng một lần nên nhỏ Dung mới đánh được răng, nó chỉ mang mỗi quần áo.

Bữa sáng đơn giản có bánh mì, đến công ty thì cô thường pha một cốc cà phê.

8 giờ kém thì Mai có mặt tại công ty, nhỏ Dung cũng đi làm, cô làm Kiến trúc sư còn nó làm tại một quán bánh nổi tiếng.

Lương của nó thì ổn định, cô thì ăn theo hoa hồng, tuy có lương theo tháng mà công ty trả nhưng chỉ nhờ vào nó thì bây giờ cô đã ở ngoài đường, cũng may nốt năm nay cô có thể trả hết tiền nhà.

Vừa bật máy tính lên đã thấy mail của trưởng phòng gửi đến. Đại khái là bản thiết kế của cô gửi hôm qua có chút không tốt, yêu cầu sửa một số thứ là ổn. Cuối năm cố gắng đạt chỉ tiêu sau đó xin chuyển lên trụ sở chính.

Cứ mỗi một thời gian nhất định chỗ cô sẽ đồng ý chuyển người lên trụ sở chính, chỉ cần đạt đủ những điều kiện tương đối, và đương nhiên được chuyển lên thì tiền đồ sẽ cao lên một bậc, đó là mơ ước của toàn bộ nhân viên chỗ cô.

Mai hớp một hụm cà phê vừa pha, tay di chuyển chuột chỉnh sửa lại bản thiết kế một chút. Sau khi thấy ổn thỏa thì gửi lại cho trưởng phòng.

Tiếp tục phác thảo bản mới, Mai quay sang cô đồng nghiệp bên cạnh – Trang, hỏi: “Em nghe nói sắp có nhân viên mới, sao quý cuối rồi mới tuyển?”

“Chị nghe thấy bảo đi cửa sau, cái gì mà có quan hệ họ hàng với phó giám đốc. Tốt nghiệp hơn một năm rồi mà chưa xin được việc nên ông cài vào đây. Chậc, có quan hệ tốt thật!”

“Ồ”, cô thốt nhẹ một tiếng.

Nếu đã là người dựa vào quan hệ để xin việc thì tốt nhất cũng chẳng nên dây dưa vào nhiều. Bây giờ những người thật sự có thực lực thì ở nhà húp mì qua ngày, người chỉ cần dẻo miệng vài câu thì tìm được chỗ tốt, xã hội bây giờ đều cần các mối quan hệ móc nối cho tương lai của bản thân.

“Chị mong trưởng phòng đừng kêu chị dẫn dắt là được, phiền phức!”

Chị Trang hơn cô hai tuổi, tuy chị ấy hay cáu vớ vẩn nhưng thật tốt bụng, trong công ty cô thân với chị nhất.

Công ty thì chia thành nhiều phòng, phòng của cô là phòng C, hầu như nhân viên đều là nữ. Đã là nữ thì cũng có người này nọ, hội này kia, nói chung không mấy đoàn kết, trưởng phòng cũng qua loa, không cào cấu nhau chảy máu là được, nhưng cũng hay nói bóng gió.

Trưởng phòng nói với cô là ổn rồi. Cố gắng đạt chỉ tiêu nổi bật trong mấy tháng cuối này là được, rồi xin chuyển lên. Mai cảm ơn trưởng phòng rồi về chỗ của mình, tiếp tục làm việc.

12 giờ, cô và chị Trang xuống căng-tin ở tầng một ăn trưa. Nghỉ ngơi một chút rồi làm việc. Đến 5 rưỡi thì ra về.

●Để phân biệt giữa tin nhắn và lời nói thì ad làm như sau nhé:

+/ Lời nói sẽ được đưa vào ngoặc kép “...” như này, có dấu câu kết thúc đoàng hoàng để biểu thị là kiểu câu hỏi, câu cảm thán hay câu kể...

+/ Tin nhắn sẽ được bắt đầu sau dấu gạch ngang đầu dòng (-) như này, vì bình thường khi m.n nhắn tin cuối câu thường không có dấu nhưng vì không thể viết liền mạch nên mình vẫn sẽ cho ngắt nghỉ để dễ phân biệt, còn cuối câu cuối cùng thì sẽ không có dấu. Ngoài ra sau một tin nhắn mà mình có chèn thèm câu kể, VD như này:

-Alo- cô nhắn.

Thì sẽ có dấu gạch trước nó để phân biệt. Dễ mà đúng không???

Bạn đang đọc Bản Thiết Kế Của Em của Mai Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maimai02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.