Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 4

Tiểu thuyết gốc · 2241 chữ

Bác há miệng thổi ra một ngụm khí đỏ đen, chúng lượn lờ rồi quấn lấy các đầu ngón tay của Bác. Bác vẫn đi bình thường và không một chút quay lại, vì người thường nếu gặp trong trường hợp bị ma quỷ che mắt, dùng ảo giác tạo cảm giác sợ hãi thì nên giữ bình tĩnh, không được quay lại, nếu quay lại sẽ tự mình thổi làm chập chờn lửa tam muội ở hai vai, lúc đó là lúc ma quỷ chờ đợi nhất. Vu khí từ người của Bác dần lan xuống chân rồi lan rộng ra rồi thấm vào làn sương mù ở đây. Bác dừng lại rồi nói :

- Có ai ở không?

Sau lưng Bác cũng vang lên tiếng của người, nó the thé và đầy ma quái:

- Chờ tôi đi với nào, quay lại chờ tôi với nào, thầy Hai.

Bác dừng lại, nhưng sau lưng vẫn vang lên tiếng bước chân của người. Bác dừng lại 10 giây rồi đi tiếp. Lúc này toàn bộ không gian nơi này đã bị vu khí của Bác bao phủ lấy toàn bộ. Bác đưa bàn tay lên làm động tác vén lên, ở bên kia là khung cảnh con đường làng Cam mà Bác đã đi hồi chiều. Bác bước qua rồi nhìn lại ở phía sau, nơi đó đang bị một lớp sương mù phủ lấy. Bác nhìn rồi đăm chiêu :

- Tu vi của con quỷ này cũng khá đó, tạm thời nhốt mày lại ở trong này vài ngày, cho mày đi lòng vòng mãi trong đó.

Bên trong nơi bị sương mù che phủ vẫn có một hư ảnh của Bác lưu lại, hư ảnh của Bác vẫn đi đều đặn và không cho thứ sau lưng mình vượt qua. Bác đưa bàn tay lên rồi phất mạnh, khiến cho toàn bộ sương mù bị thổi bay đi, trả lại một cảnh tượng bình thường. Và Bác thản nhiên đi về nhà anh Khoai, trời lúc này đã tối và gần như đen như mực, con đường làng tối hun hút và đèn điện của lát đát nhà cũng không đủ soi sáng. Đêm nay nhiều mây lại không có trăng, Bác thì không có vấn đề gì cả mà cứ bình thản về nhà. Bác đã chả có gì phải sợ trên cõi đời này nữa, chết cũng đã chết, âm thần cũng dám ra tay đồ sát, vô số các chuyện xảy ra đã rèn cho Bác một cái đầu lạnh và điềm tĩnh. Chợt phía sau lưng Bác có tiếng của con gái :

- Thầy Hai ơi, chờ tôi đi với.

Từ phía sau là một ánh sáng leo lóe của nến, một hình dáng mà Bác đã gặp, cô Ly từ phía sau chạy lên thở :

- May mà gặp thầy Hai , tôi vừa đi đưa cơm cho ba tôi canh, hôm nay ông ấy canh vườn cam.

Bác chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm, chợt cô Ly ngã về phía trước rồi ôm chân nói:

- Ui, đau quá, hình như bị trật gân chân rồi, đau quá.

Bác nhìn cô Ly rồi lấy một lọ thuốc rồi đưa cho cô ta. Bác nói :

- Thoa vào, là có thể tự đi được rồi.

Cô Ly cầm lấy lọ thuốc rồi bôi vào chân, cô ấy nói:

- Anh có thể dìu tôi được không?

Bác đi tới quen đường rồi dùng tay bẻ các cành cây to rồi lấy mấy sợi dây trong túi rồi ghép lại thành một cặp nạng. Bác làm thoăn thoắt và điêu luyện rồi đưa cho cô Ly. Bác nhìn cô ta lạnh nhạt, cô Ly đành dùng cặp nạng Bác vừa làm rồi đi phía sau. Cả hai đi qua một đoạn vắng vẻ, chỗ này có một ngôi nhà bỏ hoang, chợt cô Ly nói :

- Thầy Hai ơi, tôi mệt quá. Vào nhà kia nghỉ ngơi một chút được không?

Cô ta khẽ bấm hở hai cúc áo, rồi vén tóc nhìn Bác. Bác nhìn vào căn nhà hoang rồi gật đầu :

- Vào trước đi.

Nghe vậy, cô Ly hí hửng đi vào căn nhà hoang đó ngay, vào bên trong cô ta chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy Bác đi vào, đã năm phút trôi qua mà chưa thấy động tĩnh gì thì vội đẩy cửa nhìn ra nhưng chẳng thấy Bác ở đâu cả. Lúc này, Bác đã đi về tới nhà của anh Khoai thì thấy anh ta đang ngồi tiếp chuyện với ông Chín trưởng làng và một người nữa – đó là cô Ly. Bác đi vào rồi chào hỏi ông Chín và cô Ly, hai người cả tối đang ở nhà ăn cơm, thì ông Chín thấy đau đầu nên cả hai cha con họ đi qua nhờ anh Khoai xem giúp. Bác gật đầu rồi thầm nghĩ :

- Làng này lắm ma quỷ thật.

Bác ngồi nói chuyện với hai người họ được một lúc thì hai người ra về. Bác hỏi lại anh Khoai một lần nữa rồi đi ra sau giếng múc nước rửa mặt rồi đi vào võng nằm. Anh Khoai nhìn Bác thắc mắc vì sao Bác không thay đồ đi. Đêm đó, cả hai đang ngủ thì Bác mở mắt rồi đi ra ngoài sân, ở đó có một cái bàn để tiếp khách. Bác ngồi xuống rồi đưa tay mở cái nắp quả dừa rồi lấy trong đó một ấm trà ra rồi rót vào ly. Hơi nóng bốc lên che phủ đi một khoảng mặt của Bác và gần như Bác đang có dự định gì đó. Bác đặt ly trà xuống bàn rồi hít một chút hương của trà. Bác không thể uống nhưng vẫn hưởng thụ được hương thơm của trà. Bác là người cực kỳ thích trà, ngón tay của Bác dần tỏa ra lượng vu khí, rồi Bác đưa ngón tay vào ly trà rồi chấm nhẹ xuống. Cả mặt nước trà như biến thành một cái gương, trong đó là nơi đang bị bao phủ bởi sương mù kia, một cái bóng đen lù lù đang mải gầm thét, dùng pháp lực đánh phá khắp nơi nhưng không ra khỏi đó được. Bác lại rót thêm một ly trà nữa rồi hưởng thụ hương thơm, Bác dùng tay chấm vào mặt gương đó. - cũng ngay lúc đó, bên trong nơi cái bóng đen đang bị giam giữ thì xuất hiện một ngón tay lớn từ trên cao giáng thẳng xuống bóng đen đó. Cái bóng đen hét lên một tiếng hét dài, cả người nó là âm khí và oán khí thoát ra, hai tay của cái bóng đen này đưa ra rồi trảm thẳng vào đầu ngón tay, nhưng nó như là trứng chọi đá. Ngón tay vẫn đâm thủng qua lớp khí hộ thân của nó rồi đụng mạnh, hất tung nó văng ra xa. Bác cúi người lấy một viên sỏi nhỏ như hạt ngô rồi thả vào ly trà, viên sỏi rơi vào đó ngay lập tức biến mất và ở chỗ cái bóng đen kia có một bia đá từ từ hạ xuống rồi đè xuống, nhốt cái bóng đen đó lại. Bác lại lật ngón tay rồi thu hồi lại tất cả pháp thuật, ở chỗ cái bóng đen bị giam thì là một nơi vắng vẻ ở ven đường và bia đá kia đã trở thành một viên sỏi nhỏ như lúc trước. Bác cười rồi đổ ly trà xuống dưới nền:

- Thần thông của kinh niết bàn, mới da lông mà đã ghê gớm vậy rồi. Không biết khi mình luyện nó tới đại thừa, thì sẽ như thế nào.

Chợt từ trong nhà vang lên tiếng của anh Khoai, anh ta thức dậy nửa đêm vì khát rồi đi ra nhà trước tìm nước thì thấy Bác đang ngồi ở bàn trà. Bác cũng nói là khó ngủ nên ra đây hóng chút gió, anh Khoai gật đầu rồi rót nước uống rồi vào ngủ tiếp. Bác ngồi xâu chuỗi lại những sự việc vừa và đang diễn ra và Bác cũng đã biết được ở ngôi làng này đang che giấu một bí mật nào đó. Bác mặc dù không muốn xen vào nhưng khi nhìn thấy viên đá ở dưới giếng thì đã có chút muốn tìm hiểu. Vì "Phạn Tự" trên viên đá là chữ Kim, theo ngũ hành là phải khắc trên kim loại nhưng ở đây thì lại ở trên đá thuộc thổ. Và Bác cũng không đi theo lối suy nghĩ này, vì bể học bao la nếu cứ vịn vào một thứ thì làm sao đi xa được. Bác lại nghĩ tới một chuyện, có lẽ chữ Kim đó không phải ám chỉ ngũ hành mà là tên của một thứ đó là :” Kim Cang Phục Ma “. Bác cũng chỉ mới nghĩ tới chuyện này, nhưng để chắc chắn Bác nên đi tìm hiểu và xem xem ở đâu đó trong ngôi làng này có ba chữ còn lại hay không, nếu có thì sẽ là một chuyện lớn. Vì "Kim Cang Phục Ma" thường được phổ biến ở dạng trận pháp cực đại, dùng để trấn áp vạn ma bách quỷ hoặc các tồn tại yêu ma tu vi cực kỳ cao. Nhưng Bác vẫn chưa cảm nhận được ở cái làng Cam này hiện diện một trận pháp và tà khí nào khiến Bác phải lưu tâm. Gần đây chỉ gặp các ma quỷ tầm thường, không đáng ở để trong mắt nhưng Bác vẫn quyết từ chúng truy ra manh mốI. Bác nở nụ cười rồi nhìn lên trời :

- Hầy , đúng là huyền pháp đã gắn liền với mình. Dù có muốn là người thường, một thầy lang cũng gặp lại nó.

Bác lắc đầu rồi đi vào võng để minh tưởng như mọi khi. Nhưng ở bên ngoài ngôi nhà, một đàn chim lợn bay rồi tụ lại thành một người gầy gò ốm yếu. Hắn ta đăm chiêu rồi lại hóa thành một đàn chim lợn bay đi mất. Gần 4h sáng thì cả làng được một phen tỉnh giấc khi tiếng hét lớn thất thanh vang lên :

- Cứu, có ai cứu con tôi với.

Bác mở mắt, anh Khoai cũng bừng tỉnh, cả hai người vội lấy túi đồ rồi chạy nhanh về phía của tiếng hét. Ở đó là một ngôi nhà cấp bốn và phía trước sân đã có nhiều người đã tụ tập lấy. Bác và anh Khoai đi tới thì được tất cả dạt ra để hai người đi vào. Nằm trên giường là một cậu bé tầm 15 tuổi đang trợn mắt, khắp người co giật và sủi bọt mép, miệng gầm gừ rất đáng sợ. Bác đi tới rồi nắm lấy cậu bé, Bác nhíu mày rồi lui lại nói với anh Khoai :

- Cậu tới khám đi.

Anh ta ngạc nhiên nhìn Bác rồi cũng đi tới giường thì vừa đi tới thì Bác sau lưng đã dùng thuật khống hồn định vào người của anh Khoai và điều khiển anh ta. Bác ra lệnh cho anh Khoai, anh ta tới gần đứa bé rồi dùng khăn nhét vào miệng để không bị cắn trúng lưỡi, anh Khoai lúc này đang bị Bác điểu khiển, anh ta nói :

- Hình như không phải trúng gió, mà là bị trúng tà.

Mọi người nghe vậy thì kinh sợ, nhìn nhau :

- Vậy giờ phải làm sao đây trời, đúng rồi mau lấy cây dâu tẩm nước tiểu quất nó đi, biết đâu trục được cái vong đó ra.

Nhưng anh Khoai lên tiếng :

- Không được làm bậy.

Bởi dùng roi dâu tẩm nước tiểu có thể quất và đánh làm đau ma quỷ cư ngụ trong người, nhưng nếu mạnh tay có thể trục xuất, đánh văng cả hồn phách của nạn nhân và vong hồn kia ra. Lúc đó các xác đã là cái xác không hồn, dễ bị ma quỷ khác nhập vào. Đã có nhiều trường hợp thiếu hiểu biết mà xảy ra sự việc đau lòng. Anh khoai nói :

- Chuẩn bị cho tôi nước ấm, một ít gừng tỏi củ gấu, và nấu sẵn một nồi nước sả. Và đem tới cho tôi ít tro bếp và chân nhang, lấy ít nước trên bàn thờ, đun sẵn một ít rượu vừa ấm thôi.

Đây là thủ thuật và cách để trục vong ra khỏi người nạn nhân một cách an toàn, và có hiệu quả cao. Bác vốn dĩ không ra tay là vì đã cảm nhận được kẻ có pháp lực đứng lẫn trong đám đông và nhìn xem dù người này đã mang một món đồ giúp ẩn đi khí tức khiến những pháp sư tu vi thấp cũng không nhận ra được. Bác muốn xem xem tại sao người này có tu vi cũng khá thì việc trục vong dễ như lật bàn tay, nhưng lại không ra tay giúp. Và Bác cũng đã biết có kẻ thứ ba là yêu ma đang thử hai người cả Bác và anh Khoai. Bác mỉm cười :

- Chim lợn sao, cũng khá đó.

Trên cành xoài cao, một con chim lợn đứng đó quan sát toàn bộ mọi chuyện ở phía dưới.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.