Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 5

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Đứa bé lúc này đã nằm trên giường, những người đàn ông đang ghì chặt lấy nó, anh Khoai đang bị Bác điều khiển bắt đầu làm công việc trục vong. Anh nói với người nhà lên bàn thờ đốt nhang và khấn vái gia tiên phù hộ cho đứa bé, còn anh Khoai sẽ làm việc. Anh giã nhỏ toàn bộ củ gấu và tỏi sau đó cho nó vào trong rượu đã đun ấm và bát nước lấy từ trên bàn thờ thì cạy miệng đứa bé rồi đổ vào một ít. Tiếp đó anh lại cho dùng rượu ngâm tỏi và củ gấu khi nãy xoa đều lên thái dương và hai vai đứa bé rồi dùng ngón tay chấm rượu ghi lên ngực của đứa bé bao gồm: tên họ, ngày sinh…… Anh Khoai hỏi người nhà đứa bé để ghi lên đó chính xác, rồi anh lấy tro bếp thổi lên đó, làm cho ngực đứa bé hiện lên chữ được phủ bằng tro bếp, rồi anh bứt sáu sợi tóc rồi quấn quanh các chân nhang rồi đưa cho người nhà, ba cây cắm vào một bát rồi đưa cho người nhà giữ, dù có chuyện gì cũng không cho nó ngã đổ hoặc bị cháy, còn ba cây còn lại thì cắm ở bếp. Anh Khoai dùng ngón tay cái ấn mạnh từ từ gia tăng sức lên mi tâm của đứa bé rồi cứ gọi tên đứa bé, anh vừa đổ thêm một ít nước vào rồi làm động tác đưa bàn tay dọc rồi bổ xuống dọc theo mũi của đứa bé. Anh Khoai cứ làm vậy cho tới khi đứa bé gào lên giọng độc ác:

- Chúng mày cứ chờ đi, chúng mày đang bị lừa vào chỗ chết đó…

Nhưng vừa nói xong thì đứa bé lăn ra bất tỉnh, anh Khoai đưa tay vào miệng nó rồi làm móc họng nó ra, thì lúc lôi ra là một đoạn tóc và bùn đen. Đứa bé bừng tỉnh rồi cuối người xuống nôn ói ra nước bùn đen, lá cây. Anh Khoai nói người nhà đem đứa bé đi tắm với nước sả đã nấu khi nãy để khử uế và lấy lại chút dương khí cho nó. Bác lúc này mới ngừng điều khiến rồi dùng pháp lực đè vào đầu anh ta những gì mà bản thân làm khi nãy, anh Khoai bừng tỉnh rồi nhìn hai bàn tay mình rồi ngó xung quanh:

- Quái lạ, nãy giờ mình làm hết sao?

Những người xung quanh ùa tới nói với anh Khoai :

- Cậu giỏi lắm đó nghe, đi học thầy thuốc rồi học luôn cả đạo.

Anh Khoai gãi gãi đầu rồi không hiểu tại sao mình có thể làm như vậy được nữa, sau khi đứa bé đã tỉnh táo lại một chút thì nó được đưa lên để người lớn hỏi chuyện:

- Hồi chiều cháu có đi đâu không, có nhớ đã làm những gì như có tè bậy, hay đập phá thứ gì không?

Đứa bé nhắm nghiền mắt rồi kể lại , lúc chiều nó có đi đá bóng với đám bạn nhưng do lỡ chân sút quả bóng bay bay xuống ruộng, nó mò xuống lấy thì dẫm lên một thứ, nó nhìn xuống thì thấy đó là một cái xương bàn tay, nó sợ quá nên dẫm nó xuống rồi về nhà, ăn cơm xong nó cứ nghe có ai đó kêu tên ở ngoài cửa, nó đi ra thì đầu óc choáng váng rồi không nhớ gì cả, cứ đi vòng vòng rồi trèo vào nhà ngủ. Bác và mọi người nghe vậy thì liền biết đó là thứ gì rồi, anh Khoai hỏi tiếp :

- Chỗ cháu chơi có phải là gần chỗ cây gạo ở gần sông không?

Đứa bé gật đầu rồi im lặng, như nhắc tới chuyện này thì ai nấy đều sợ hãi và có một nỗi sợ vô hình, hai người Bác và anh Khoai đi về, lúc trên đường đi thì anh Khoai nói với Bác :

- Năm xưa chỗ làng tôi có một chuyện động trời, chỗ đất mà thằng bé nói khi nãy từng là nơi chứng kiến một thảm cảnh.

Bác nghe vậy thì quay sang nhì, anh Khoai thở hơi dài rồi nói:

- Năm đó, không hiểu chuyện gì mà gia đình kia, tính ra tám mạng người tới đó rồi tự tử tập thể. Nhưng họ chết lúc nào thì không ai biết cả, có một chuyện làm dân làng ai cũng sợ. Đó là khi phát hiện ra thi thể của họ ở chỗ đất đó thì khám nghiệm tử thi nói họ đã chết được bảy ngày, là bảy ngày lận đó thầy Hai. Chỗ đó tuy vắng vẻ nhưng vẫn có người qua lại, nhưng không một ai thấy gì cả. Chưa hết trong bảy ngày đó, những người ở gần nhà đó vẫn thấy họ ở trong nhà, cửa đóng kín, có qua hỏi thì chỉ nghe trong nhà nói ra là không có gì, mấy người về đi. Nhìn từ cửa sổ thì vẫn thấy họ đi lại trong nhà, nhưng không nghĩ là lúc đó họ đã chết.

Bác nghe vậy thì nghiêm mặt lại rồi nói :

- Ngày mai tới đó thử xem, sẵn tiện ghé qua nhà của gia đình đó xem sao ?

Cả hai người đi về nhà ngủ, nhưng sau lưng của họ vẫn có con chim lợn bay là là sau lưng, đôi mắt nó đỏ lòm hắt lên từng tia oán khí, nó nhìn chằm chằm vào anh Khoai rồi quay sang Bác, nhưng không thấy ở Bác có gì bất thường hay dao động pháp lực thì nó nhanh chóng bỏ qua rồi bay đi mất. Bác khẽ cười rồi tiếp tục đi về nhà anh Khoai để ngủ tiếp. Khi anh Khoai ngủ say giấc thì Bác ngồi dậy rồi lấy cái nón lá rách của mình, kèm theo túi đồ hành nghề lang đi ra ngoài. Bác đưa tay vẽ lên cửa một lá bùa rồi kết ấn đè lên đó, lá bùa rực lên in sâu vào cửa rồi biến mất. Bác làm vậy là để đảm bảo an toàn cho anh Khoai khi ở một mình, vì Bác đã biết rằng thứ kia đã ngắm tới anh Khoai và nó sẽ làm gì để hại anh ta thì chưa biết trước được. Bác đi thẳng về phía gần sông, dù không biết chỗ đất đó ở đâu, nhưng bằng kinh nghiệm của mình và kèm theo oán khí, âm khí ngùn ngụt ở nơi đó thì rất nhanh Bác đã đi tới đó. Nơi này là một bãi đất bằng một cái sân, rất thích hợp cho đám trẻ con chơi ở đây, Bác nhìn qua một lượt rồi thấy nơi này rất đặc biệt. Bên dưới nó là một cái long mạch đã khô kiệt, nhưng vẫn âm ỉ chờ ngày phục sinh, nhưng trên long mạch là một thứ gì đó đang đè lên và ăn mòn dần dần. Đúng lúc này thì có tiếng bước chân người đi tới, đó là người mà Bác đã gặp khi trước ở giếng nước, một người gầy, chống gậy, tay đang lần một sợi chuỗi, vừa đi vừa lẩm nhẩm câu chú gì đó. Người này đi tới giữa khu đất rồi nhìn quanh, chợt từ phía xa một đàn chim lợn bay tới rồi tụ lại thành một hình dáng. Hắn ta đen thui như cục than, nhưng đôi mắt lại đỏ như than hồng, khắp người tỏa ra quỷ khí cực nồng đặc. Người chống gậy nói:

- Mày cũng chịu đến đây gặp tao rồi hả?

Tên kia hờ hừng đáp :

- Thì sao nào, muốn nói gì cứ nói ngay đi, tao không dư dả thời gian đâu!

Người chống gậy nói:

- Mày buông tha cho làng này đi, chỉ cần mày chịu thì tao sẽ mở phong ấn thả mày tự do.

- Hahaha, bây giờ nói thì đã quá muộn rồi.

Người còng lưng gằng giọng :

- Đã vậy hôm nay tao với mày quyết sinh tử đi, có chết cũng kéo mày theo cùng.

- Á à, được đó thằng già, mạnh mồm nhỉ?

Người chống gậy từ trong người ném ra sợi chuỗi, nó lao vút lên không trung, rồi tỏa ra pháp lực bay vút tới cái bóng đen kia, cái bóng đen kia đưa bàn tay rồi từ đó một cái đầu người hiện ra mở miệng cắn mạnh lấy sợi chuỗi kia . : “ ẦMMMM” Hai bên va chạm mạnh vào nhau rồi cùng lùi lại người chống gậy lấy trong người một lá bùa màu vàng ,có chú được ghi bằng mực đỏ, lá bùa lơ lửng trên không trung rồi các câu chú trong đó hiện ra áp thẳng xuống người của cái bóng đen. Nhưng nó bay vụt lên, đúng lúc đó người chống gậy kia kết ấn đánh thẳng vào nó :” bụpppp” bóng đen bị đánh trúng, toàn thân bốc ra mùi hôi thối, ngã xuống đất, cùng lúc đó lá bùa đã bay tới đè lên người nó. Từng làn quỷ khí tỏa ra kèm theo tiếng la hét đau đớn của nó, người chống gậy liền chạy tới nhanh rồi vung cây gậy lên định đập mạnh xuống, nhưng khi cách cái bóng đen đó 2m thì nó gào lên, toàn bộ dưới đất những bàn tay trắng bệch, thối rửa nhô lên nắm lấy chân của người chống gậy kéo mạnh xuống làm người này ngã xuống đất. Cái bóng đen lúc này đã dùng quỷ lực phá bỏ tấm bùa khi nãy rồi đứng dậy bước tới chỗ của người kia đang bị thương. Bóng đen cười sằng sặc :

- Mày thua rồi, chết đi thằng mọt già.

Người kia nét mặt căng thẳng la lên yếu ớt :

- Có ai không, cứu, cứu với.

Cái bóng đen đã đưa bàn tay duỗi thẳng, các móng nhọn ở ngón tay khiến ai nhìn cũng rợn người, nó đâm thẳng vào đầu của người đó một cách dứt khoát, người kia chỉ vừa kịp kêu :

- Cứu ,không...

Bác đứng gần đó nhưng chưa hề động tay mà vẫn nhìn, bàn tay đầy móng nhọn đó lao vút tới mặt của người kia. Bác vẫn thản nhiên quan sát rồi đứng đó nhìn, vừa lúc này bàn tay kia dừng lại, nó vừa chạm tới mũi của người kia. Cả hai nhìn nhau rồi lui lại, người chống gậy thở dài:

- Hầy, chúng ta lo xa rồi.

Bóng đen kia cũng the thé kêu lên:

- Thằng nhãi đó không tới đây, lại tốn sức rồi.

Người chống gậy nói:

- Hừ, xém chút nữa là mày lấy mạng tao rồi đó. Cũng coi như đây là bài thử, nếu nó đủ tài phép, gan dạ thì đã đi tới đây kiểm tra.

- Thì ông cứ để lại ở đây vài thứ, nếu nó biết ở đây có một cuộc đấu pháp thì càng vui, đánh lạc hướng nó.

Người chống gậy cười cười rồi lấy trong người một bình đựng máu rồi rắc ra xung quanh, rồi dùng các mảnh giấy rồi đốt, rải tro ở khắp nơi, bóng đen kia cũng khẽ trích ra một ít quỷ huyết rồi tán ra xung quanh, hắn thả quỷ khí ám vào một số cành lá nơi đây. Sau khi dựng hiện trường nơi này từng có đấu pháp thì cả hai cùng tản ra, ai về nhà nấy. Khi cả hai đã đi khỏi nơi này thì Bác mới hiện hình rồi nhìn qua một lượt rồi đưa tay lên trời rồi đọc chú :

-ca- nhiếp-tụy-tạt-vhiey-dru-cne-

Bác lắc đầu nói:

- Đám này cũng biết phối trò thật.

Nói rồi Bác cũng lẩn vào sương mù rồi biến mất và chỉ 30p sau thì cả khu vực làng Cam dần kéo mây rồi sấm chớp nổ lên đùng đoàng từng hạt mưa buông xuống, nặng hạt và trong làn mưa trắng xóa đó, Bác đi dưới mưa, từng hạt nước mưa rơi xuống nhưng không thể làm ướt được người của Bác.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.