Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 6 : Hóa Phàm 3

Tiểu thuyết gốc · 1937 chữ

Người này đi tới miệng giếng rồi lấy ra một sợi chuỗi rồi lần nó , đọc lẩm nhẩm :

- Rê-vyh Shy-ên hyên – Bà-đạ- rys -

Bác nghe vậy thì nghiêm mặt lại vì câu chú của người này đọc, tiếng đọc chú của người này dứt thì kết giới đè mạnh xuống, viên đá dưới giếng cũng bị đẩy lui xuống dưới. Và tất cả mọi chuyện lại ngừng và không hề có một chuyện gì nữa xảy ra thêm. Người này cất sợi chuỗi rồi xoay người bỏ đi. Bác nhìn theo rồi hiện lại hình dáng đi tới vuốt nhẹ cái giếng rồi nói:

- Thú vị.

Sáng hôm sau, Bác và anh Khoai dậy sớm dọn lại căn nhà cho sạch sẽ rồi chuẩn bị đón dân làng tới thăm khám bệnh. Bác dọn một cái bàn lớn rồi sắp xếp theo ghế ngồi để chờ đợi và đun thêm mấy bình nước để pha trà. Anh Khoai thì đã đi tới từng nhà rồi thông báo để mọi người tới khám bệnh, ai nấy nghe tin anh Khoai mời được người thầy thuốc giỏi thì hồ hởi đi tới nhà anh ta ngay. Khi mọi người đã tới đông đủ thì một người có vẻ là trưởng Làng Cam đi cạnh Bác rồi nói:

- Thưa bà con , bây nhiêu năm qua làng ta thiếu một người thầy lang, thăm khám chữa bệnh cho mọi người. Nay thằng Khoai đi ra ngoài học thuốc, nhưng sức nó chưa đủ nhưng nó may mắn gặp được thầy Hai đây. Thầy ở lại làng rồi khám chữa bệnh cho chúng ta, xin một tràng pháo tay hoan nghênh thầy Hai.

Tiếng pháo tay vỗ lên đôm đốp khiến cho Bác cũng gật đầu đáp lễ, chờ dứt hẳn thì Bác nói :

- Thưa bà con , tôi là Hai Cổ, cũng là người lang bạt, nay đây mai đó. Nhưng có duyên gặp được chốn đất lành chim đậu này, cộng thêm sự tin tưởng và yêu thương của bà con. Tôi sẽ làm đúng phận sự và hoàn thành tốt nó.

Lại thêm một tiếng vỗ tay nữa, người trưởng làng tên là Chín cầm một cái túi vải màu đỏ đưa cho Bác với ý là lễ của chung, muốn Bác nhận cho mọi người vui. Bác cầm lấy rồi cảm nhận thấy bên trong chắc là các món đồ trang sức quý giá.

Bác nói:

- Tôi nhận nhưng không lấy làm của riêng, mà sẽ lấy cái này làm cái quỹ khuyến học cho đám trẻ. Thời buổi này chỉ có học thì mới thoát nghèo được, lúc đó đám trẻ lại thành người có tài, có ích cho đất nước.

Nói rồi Bác đưa túi vải cho anh Khoai rồi bắt đầu ngày thăm khám bệnh cho dân làng. Những người có bệnh nền hoặc xương khớp thì Bác cẩn thận khám thật kỹ, những người dạo này thấy người uể oải, hay đau ốm, thể trạng kém thì Bác lại càng thận trọng. Bác khám từ sáng tới gần 1h trưa thì mới hết người tới khám, Bác dù sao là hồn phách cũng có chút mệt mỏi nên vươn vai , hít một hơi sâu rồi đi ra bên ngoài sân . Thì lúc này, một cô gái từ ngoài cổng bước vào, cô ấy đội nón lá, mặc bà ba, trong tay cầm một quả dừa khô và một túi cam, cô gái nhẹ nhàng lên tiếng :

- Dạ mời thầy Hai uống nước dừa cho mát.

Bác nhận ra đó là út Ly , con của ông trưởng làng Chín. Bác bảo cứ để đó rồi lát sẽ uống sau, út Ly nhìn Bác với ánh mắt tò mò vì cô thấy người thầy lang này chỉ trạc 25 tuổi là cùng, quá trẻ, nhưng từ cử chỉ, lời nói đều già dặn, điềm đạm và tạo cảm giác thanh tao, không phô trương, đao to búa lớn nhưng khí chất đã vượt hẳn người thường. Cô nán lại hỏi:

- Thầy Hai ơi, sao thầy không cắt tóc cho mát, trời đang mùa hè nữa.

Bác mỉm cười nói:

- Do vợ tôi thích tôi để tóc dài nên tôi để vậy. Cô về đi kẻo nắng gắt, tôi còn nghỉ, buổi chiều đi thăm bệnh mấy người già nữa.

Cô Ly nghe bác đã có vợ thì hơi chút lặng xuống rồi về nhà. Anh Khoai từ trong nhà đi ra, trên tay cầm bình nước và một cái ấm trà rồi nói:

- Thầy Hai thấy cô Ly sao ạ? Xinh lắm đúng không? Cô ấy là hoa khôi khi còn đi học đó. Đám trai làng này ai cũng tơ tưởng cô Ly về làm vợ, mà khi nãy thầy Hai nói có vợ là sao? Hahahaha. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường thôi mà.

Bác nghe thấy thế đôi mắt của Bác lạnh lại, anh Khoai khi nói xong câu thì cả người lạnh toát, như có một dòng điện vừa tê vừa lạnh chạy dọc theo sống lưng và lan ra khắp người. Cả người anh Khoai như đứng trước một cơn sóng thần cao chục mét đang ầm ầm đổ tới, một cảm giác vô lực và đập tan ý định phản kháng. Không như lần gặp quỷ trước , anh Khoai còn có thể ú ớ hoặc bò lết chầm chậm vào nhà . Lần này cả người như một sợi bún, toàn thân rệu rã, anh Khoai nhận ra mình không còn kiểm soát được hoàn toàn thân thể nữa, bàn tay, đôi chân dần mất đi cảm giác. Bình nước và ấm trà rơi xoảng trên nền nhà và sắp quỵ xuống. Anh Khoai cảm tưởng tim mình như một cái trống chầu, đập loạn cả lên, máu trong người chạy nhanh hơn, đôi mắt nhòe đi và đôi tai oang oang không còn nghe thấy gì. Nhưng nó chỉ tồn tại trong 10 giây thì biến mất. Bác không quay lại mà chỉ nói:

- Lần sau đừng nói tới những chuyện này, hiểu chưa?

Anh Khoai đáp trong vô thức :

- Dạ, con biết rồi thầy Hai.

Bác vào phòng ngủ rồi lấy cái túi đựng đồ hành nghề lang cho dân làng đã chuẩn bị trước, mang nó lên vai rồi đi. Bác đi mất hơn 30 phút sau thì anh Khoai giật mình, nhìn quanh rồi nói:

- Ủa, nãy giờ mình bị sao vậy nhỉ?

Nhìn xuống thấy bình nước và ấm trà nằm vương trên nền thì vội cầm lấy xem có nứt vỡ không. Anh Khoai không hề có ấn tượng hay biết cảm giác mình vừa trải qua, như nó đã bị xóa đi vậy. Anh ta ngớ người rồi thắc mắc đi ra sau nhà, nhưng không thấy Bác đâu thì nghĩ Bác chắc đi xem bệnh. Bác lúc này đang đi hỏi thăm từng người, may mắn là có đám con nít chỉ đường cho. Ngôi làng này thật sự hoang sơ và tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, mặc dù đã có đường dây dẫn điện vào nhưng vẫn dùng đèn dầu, nến để thắp. Bác vào nhà một người có tuổi rồi châm cứu đả thông máu huyết trong người, Bác dặn thêm vài điều nữa rồi khoác túi ra ngoài ra về. Bác vừa ra khỏi nhà bệnh nhân thì cô Ly đi với mấy thiếu nữ trong làng, họ có vẻ đang đi hái cam về thì phải. Họ nhìn thấy Bác thì khẽ cười khúc khích rồi nói:

- Chào thầy Hai, giờ thầy vẫn còn đi thăm bệnh hả thầy?

Bác gật đầu chào lại rồi nói :

- Ừm, tôi vừa từ nhà ông bà Hoa châm cứu xong. Các cô về kẻo muộn.

Nói rồi Bác đội lên cái nón lá thì cô Ly đi tới đưa cho Bác một túi cam rồi nói :

- Thầy Hai nhận chút cam, ăn cho đỡ khát.

Bác lắc đầu nói :

- Không cần đâu, cô cứ giữ lấy.

Nói rồi Bác đi nhanh về phía gần cuối làng. Cô Ly nhìn theo Bác, ánh mắt có chút hụt hẫng, mấy cô gái đi cùng cô Ly trêu cô :

- Sao thế, cảm nắng thầy Hai rồi sao. Mà cũng đúng, nhìn thầy Hai khác hẳn với đám trai làng mình.

Bác đi tới một đoạn khá vắng thì từ phía sau vang lên tiếng:

- Ê thằng phía trước.

Bác vẫn thản nhiên đi, nhưng từ phía sau đã chạy lên bốn người thanh niên cao lớn lực lưỡng chặn lại, chúng nhìn Bác rồi vây lại. Từ phía sau một thanh niên cao lớn, ăn mặc như cách của người Tây, cầm điếu thuốc rồi nói :

- Mày là thầy Hai, thằng ất ơ mới về làng này đúng không?

Bác vẫn im lặng, không nói gì thêm, cậu thanh niên lại bồi tiếp :

- Mày liệu hồn tránh xa Ly ra, tao mà thấy mày mà lại gần Ly là ốm đòn nghe con.

Nói rồi thanh niên này chỉ tay vào mặt của Bác rồi định động tay động chân nhưng Bác lắc đầu rồi nói:

- Tuổi trẻ nông cạn.

Chiều hôm đó, mấy người đi làm ruộng về nhìn thấy đám thanh niên nằm dưới mương, mặt mày tái xanh, miệng ú ớ không nói thành lời, thanh niên chỉ tay vào Bác thì ngón tay bị bẻ quật về sau tới mức gãy vụn, bàn tay bị bóp nát, cổ tay thì bị vặn tới trật khớp, cánh tay bị đánh gãy làm ba. Những kẻ khác thì nhẹ hơn, họ được đưa về nhà cứu chữa, rồi đưa lên nhà anh Khoai, sau một hồi thì đám thanh niên tỉnh lại, mọi người hỏi đã xảy ra chuyện gì thì chúng ngơ ngác nhìn nhau rồi nói với nhau :

- Mày có nhớ chuyện gì không?

Nhưng tất cả đều lắc đầu, như thể đầu của chúng bị xóa đi ký ức mà không tài nào nhớ được đã xảy ra chuyện gì. Riêng tên thanh niên bị phế một tay thì miệng cũng cứng đơ và bị câm luôn, không có cách nào nói ra được. Lúc này, Bác cũng đã thăm bệnh nhân của mình là một trung niên bị mắc tiểu đường, Bác chỉ cho ông ta cách dùng củ khóm ( dứa) rồi phơi khô, sao vàng, khử thổ rồi dùng nó sắc nước uống và chăm chỉ tập bài thể dục mà Bác chỉ mỗi sáng sớm. Bác lại mang túi đi về lại nhà của anh Khoai, lúc này trời đã chập tối và đường đi càng lúc càng tối nhanh hơn bình thường. Bác vẫn ung dung cất bước đi, nhưng Bác đã cảm nhận được điều thú vị. Đó là tiếng bước chân cộp cộp phía sau lưng, Bác đi nhanh thì nó đi nhanh, đi chậm thì đi chậm và phía trước là sương mù giăng lại, bác mở miệng

- Hừm , trò trẻ con.

Đây là hiện tượng ma quỷ dùng thuật che mắt và gây áp lực lên bằng cách đi sau lưng họ, khiến nạn nhân vừa mệt vừa hoảng sợ. Lúc nạn nhân đuối sức thì lúc đó chúng sẽ ra tay làm hại. Bác vừa mới nảy ra một ý định:

- Chúng mày dùng bài này nhiều rồi, lần này để tao cho chúng mày nếm thử cảm giác đó.

Bàn tay của bác khẽ lóe lên một chút làn sương đỏ đen– Vu thuật Tây Cương

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.