Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 57

Tiểu thuyết gốc · 2189 chữ

Bác vừa nhìn thấy những dòng chữ này thì vội đi ngay tới đó để nhìn cho kỹ, nhưng dưới bốn chữ đó là những nét chữ khác đã bị phai mờ và không thể đọc được nữa. Bác đưa tay lên khẽ sờ lấy bốn chữ "Đồ Thần Phương Bắc "kia, cảm giác nét chữ đang phô ra khí thế hừng hực dâng cao, khiến Bác vôi lùi lại. A Lý cũng tới gần rồi nói với Bác:

- Anh nghĩ gì về bốn chữ này?

Bác trầm ngâm rồi nói:

- Đi thôi, phải vào bên trong xem thì mới hiểu được.

Ba người nhanh chóng đi vào bên trong, lối vào trải dài bằng các sợi dây xích được nối lại với nhau và đính trên vách đá, trên nó là là các chú tự được khắc sâu vào đó, những tiếng leng keng cứ thế vang lên đều đều, tạo cảm giác như cách các chuông gọi hồn vẫn thường được sử dụng. A Lý chạm vào sợi xích rồi khẽ dùng chút pháp lực đưa vào thì bị đánh bật ra, anh ta nhìn bàn tay ửng đỏ lên. Bác quay lại nói:

- Chúng là các sợi xích được làm từ quặng tinh thiết lâu năm dưới đất, trong lúc đúc đã cho yểm phép trong đó, không dễ gì thâm nhập vào chúng đâu.

A Lý nghe Bác nói thế thì ầm ừ cho qua, vì anh ta đã quá bất cẩn. Nơi vào xung quanh là hàng loạt các hình khắc trên vách đá, trên đó là hình chiến tranh, công thành, chém giết, thây chất như núi, máu chảy thành sông, chiến ý của hai bên dâng trào chạm tới tầng mây, vong hồn ùa vây khắp nơi khiến cho không khí càng thêm phần hỗn loạn. Nhưng chưa hết, điểm đáng chú ý nhất là cảnh giữa trời, một người khá cao lớn đang bị vây đánh bởi các loại pháp khí và cả phù chú, người này mặc hán phục, tóc dài bê bết máu, các vết thương đã vô cùng nghiêm trọng và sớm muộn gì cũng bị đánh đến giết. Bác nhìn các hình khắc trên đó thì bắt đầu liên tưởng đến bốn chữ ở ngoài kia :” Đồ Thần Phương Bắc“. Bác nhìn kỹ một lượt rồi đi tới phía trước, nơi đó là một cái mộ mai rùa đá lớn, ở trước nó là một tấm bia, chữ trên đó được khảm bằng hồng ngọc, Bác đi tới thì thấy nội dung trên đó ghi rằng: “Năm 1076, thời Hoàng Đế Lý Nhân Tông, Thái Uý Lý Thường Kiệt đưa quân đánh sang đất Tống. Trong trận vây đánh Ung Châu, quân ta dùng phép thổ công, dùng bao đất đắp vào chân thành rồi leo vào thì bị chính thần của đất Tống chăn lại. Việc lấy đất trở nên khó khăn, chính thần cho phép ma quỷ yêu tinh càn quấy, làm đất trở nên khô cằn, khó mà lấy. May thay trong đạo quân có pháp sư Hạ Chung bày mưu giết thân xác và dùng kế vây cá trong lưới mà bắt, cuối cùng đánh nát được hồn phách. Nhưng hai thứ đó vẫn còn sót lại chút tàn niệm và thân xác là cánh tay, pháp sư Hạ Chung đã mang chúng về rồi phong ấn tại đây. Người đời sau đọc được thì đừng dại dột mà tháo gỡ phong ấn, họa hại vào người – Tôn Đản hạ bút“. Bác đọc xong thì thở ra một hơi thở dài :

- Thảo nào lại ghi là Đồ Thần Phương Bắc.

Bác định quay lại thì nhìn thấy phía xa là Diệu Liên đang tò mò chạm vào các vị trí mai rùa, đó là những viên bảo thạch đã được yểm phép, là các nút chặn khóa lại cái mai rùa này. Bác lên tiếng:

- Đừng có chạm vào nó.

Nhưng đã muộn, Diệu Liên đã rút một viên bảo thạch lên và giật mình khi bị Bác lớn tiếng nói, viên bảo thạch rơi xuống đất và bị vỡ tung tóe. Bác liền chạy tới rồi cầm viên đá lên, nhưng nó đã bị vỡ vụn và không thể khớp vào chỗ cũ nữa. Bác nhìn cô ta rồi nói:

- Cô gây ra họa lớn rồi đó, mau chạy khỏi nơi này mau, nhanh lên.

Bác nói xong thì vội hướng về lối thoát thì chợt cả cái mai rùa rục rịch, tiếng nói khàn khàn hán ngữ khiến Bác cau mày lại :

- Hỏng rồi, nó đã tỉnh lại.

Mai rùa bắt đầu lung lay và dần dần nứt ra, từng luồng khí cổ xưa tràn ra, nó đã không còn là thần khí nhưng vẫn còn chút uy nghiêm sót lại. Dưới chân hàng loạt các chú tự hiện lên mong muốn đè nén nó xuống thì bị một chỉ từ trong đó búng ra, phá nát những chú tự đó. Ba người biết chuyện không may đã xảy ra, thì vội quay người bỏ chạy thì :” ĐÙNG “ , Cái mai rùa bị nổ tung, những mảnh vỡ của nó hất tung lên trên cao rồi rơi xuống đất như mưa, Bác vội kéo hai người kia vào một cái hốc đá để né, nếu để những mảnh đá đó rơi trúng thì chỉ có tan xương. Một hồi sau khi đã yên tĩnh thì Bác mới dùng chân đạp một mảnh chắn phía trước. Hai người kia chui ra thì họ há hốc khi nhìn thấy một cánh tay người đang lơ lửng giữa không trung. Nó ngửa lên như đang tận hưởng không khí bấy lâu nay đã bị giam cầm. Chợt từ nó phát ra thứ âm thanh của người Trung Quốc, may mắn là năm xưa Bác đi qua Trung Quốc, Tây Tạng, học pháp nên cũng thông hiểu được kha khá thứ tiếng nên cũng thoạt nghe hiểu được, hai người kia cũng có thể nghe được thứ tiếng Trung:

- Sảng khoái, trời cao không phụ La Viễn ta mà, haha.

Rồi cánh tay quay xuống chỉ vào ba người :

- Các ngươi chính là kẻ đã giải thoát ta đúng không? Để ta trả ơn, ta sẽ ban cho các ngươi vinh hoa phú quý, an hưởng cả đời, nhưng phải cho ta mượn thân xác.

Cánh tay lướt qua một lượt rồi dừng lại người của Bác rồi nói:

- Ngươi, mau tự sát rồi để lại thân xác cho ta. Đảm bảo hồn phách của ngươi theo ta không bị thiệt đâu.

Bác nghe xong thì nét mặt có chút không bình thường, nhưng vì đang đeo mặt nạ Cỗm nên không bị lộ ra, Bác nói lại với hắn ta:

- Muốn thân xác của tao?. Mày bị giam cầm lâu quá nên bị ngu à. Mở miệng đòi tao tự sát, rồi dâng thân xác cho mày. Thân xác này là do cha mẹ tao sinh ra, muốn đụng tới thì hỏi ý tao trước.

Cánh tay nghe Bác mắng thì sửng sốt rồi từng làn pháp lực từ nó tỏa ra như thể hiện sự tức giận tột cùng:

- Được, mồm lớn thì chết thân. Ta sẽ bắt ngươi chết theo cách khổ sở nhất.

Bác lấy ra cái quan tài xương rồi gằn giọng:

- Năm xưa, tiền nhân đồ thân, giết được mày một lần thì giờ để tao chôn mày thêm lần nữa.

Bác chắp tay lại rồi để quan tài xương ở giữa, Bác niệm Đà Ma Chú để khởi lên thứ pháp khí này, pháp khí này Bác ít khi sử dụng vì dùng nó khiến Bác có cảm giác như bị tăng độ hiếu sát, có xu hướng mất kiểm soát dần đi. Tiếng chú của Bác vang lên nhanh chóng khiến cho quan tài xương dần hé ra một chút, từ bên trong một loạt các làn hơi sương mờ ảo chui ra rồi thẩm thấu vào hai bàn tay của Bác. Chỗ bàn tay dần nổi lên các đường gân rất ghê sợ, chúng chạy dọc cánh tay như rắn và bên trong đó là từng luồng khí luân chuyển bên trong. Bác một tay cầm quan tài xương, một tay đưa lên trước mặt bắt quyết rồi nhìn cánh tay của Chính Thần kia. Chính Thần là một tên gọi của nhân dân đối với một nhánh Thần Linh, đa số những người này lúc sinh thời đều làm quan hoặc được nhân dân kính nể công lao mà hạ phong cho thần vị, Chính Thần cũng có cấp bậc phân theo phẩm vị là Hà, Biên, Chuyên, cuối cùng là Viễn. La Viễn này có lẽ là nằm ở phẩm vị Viễn, tên của hắn là ghép lại từ La – tên thật và Viễn là phẩm vị. Nhưng La Viễn lại phạm vào đại kỵ của Thần Linh là xen vào chuyện chinh phạt, chiến tranh giữa hai quốc gia. Những vị thần phạm vào đại kỵ thường bị hạ phẩm vị, giáng đi nơi khác hoặc bị chính các pháp sư diệt trừ đi đây là điều luật ngầm mà các cõi đã ngầm chấp thuận, dù Chính Thần bị giết thì cũng không bị ghép vào tội bất kính. La Viễn đã sai và phải nhận cái giá phải trả, nhưng dù sao hắn vẫn là Chính Thần phẩm Viễn, không phải dạng vừa để muốn diệt cỏ tận gốc, nên buộc phải giam cầm chút tàn dư của hắn tại đây. Bác thừa hiểu sự đáng sợ dù chỉ là chút tàn dư của tên này, nên buộc Bác không được lơ là mất cảnh giác. A Lý nói với Diệu Liên :

- Giúp anh ta một tay đi.

Nhưng Diệu Liên thẳng thừng từ chối:

- Không giúp, chuyện này của hắn có phải là của chúng ta đâu, thù giết người trong giáo vẫn còn, ta không giúp.

- Nhưng không giúp thì nếu anh ta bị giết chết thì số phận của chúng ta càng khổ, thứ hắn ta muốn chính là thân xác, nếu hắn chọn thân xác của tôi thì không nói, nhưng bắt Thánh Nữ làm nô lệ thì sẽ ra sao?

Nghe tới đây thì Diệu Liên có chút suy chuyển nhưng cô ta vẫn ương ngạnh không giúp là không giúp. A Lý hết cách đành phải lao lên trợ chiến với Bác. Anh ta cầm ra một cái hồ lô nhỏ, trên đó có quấn nhiều vòng chỉ đỏ và nét vẽ họa bùa trên đó. Bác cũng nhìn lướt qua rồi âm thầm khen pháp khí tốt. Cánh tay đó lao về phía của hai người, năm đầu ngón tay của nó hiện ra những thứ vũ khí rồi đâm thẳng vào người của Bác. Bác nhanh chóng lấy lại thế công, hai tay bác chắp lại rồi lật ra ngoài, ở mép hai cạnh bàn tay dần lóe lên những làn sương quái dị rồi từ từ kết lại, một kết giới được Bác dựng lên để chắn lại. Năm món vũ khí kia đâm mạnh vào, nhưng chỉ đủ làm nứt nhưng chưa làm vỡ hết, Bác lui lại vài bước. A Lý cầm hồ lô rồi đưa lên cao, anh ta bắt ấn chỉ vào nó rồi đọc chú, từ trong đó một thân hình xuất hiện, đó là một người cao lớn nhưng đầu lại là hổ. A Lý đưa ấn về cánh tay kia rồi nói:

- Giết.

Người hổ này nhe nanh rồi lao vào người kia, nhưng cánh tay kia đã kịp dừng tấn công Bác. Nó đưa tay tạo thành một bàn trảo lớn rồi đập xuống, người hổ chưa kịp tới đã bị nó đập văng xuống đất, A Lý phun ra một ngụm máu vì anh ta và người hổ kia là có mối liên kết rất chặt chẽ. Người hổ này là anh ta được giáo chủ tin tưởng truyền cho, nó là một dạng âm binh có cấp bậc cực cao, nhưng cần người có tu vi thâm sâu mới điểu khiển và phát huy nó được. Bác quay lại nhìn rồi ném cho anh ta một lọ thuốc, rồi bảo :

- Lấy ba viên trong đó uống đi.

Nói rồi Bác cầm quan tài rồi chợt lao lên, pháp lực của quan tài thẩm thấu vào sâu trong cái mặt nạ của Bác, khiến các hoa văn và màu sắc của nó dần xuất hiện những dị biển đáng ngờ. Khi cách cánh tay kia bốn mét thì nó quay lại phản đòn, những mũi nhọn như giáo từ lòng bàn tay lộ ra rồi đổ mạnh xuống như mưa rào. Bác chỉ kịp đọc :

- Cỗm

Một khuôn mặt giống như mặt nạ của Bác hiện ra, nhưng nó lớn hơn rất nhiều và nó khẽ mở mắt và nhe miệng cười. Những mũi nhọn kia phóng vào khuôn mặt, những lỗ thủng lớn bị đâm thủng rồi lại bị khép lại nhanh chóng, cứ thế hai bên bắt đầu giằng co.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.