Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 56

Tiểu thuyết gốc · 1481 chữ

Nhưng đúng lúc này thì có âm thanh vang rộng ra kèm theo những tiếng nứt gãy bên dưới, Bác nhìn xuống chân thấy xuất hiện những đường nứt gãy đang lan rộng ra, Bác chỉ kịp lui lại rồi lấy dây thừng trong balo buộc vào người rồi đầu dây buột thòng lọng ném vào cây trụ kia để cố định, đúng lúc này thì bên dưới chân của Bác đã sập xuống kéo theo tất cả mọi thứ rơi xuống bên dưới, hai người kia phản ứng chậm chưa kịp làm gì cả, tên đang đấu pháp với Bác thì nhanh chóng nắm lấy chân của Bác, và ném ra một sợi dây thừng về phía cô Thánh Nữ kia, đó là một phản xạ kịp thời của hắn, Thánh Nữ nắm lấy sợi dây thừng kia, còn hắn ta thì buộc nhanh nó vào chân của Bác, trước đấy hai mươi giây khi tất cả sụp xuống thì nền đá đã bị đổ sụp hoàn toàn, tiếng động ầm ầm, khiến cho tai của ba người như đứng trước đại bác, cả ba cùng treo lơ lửng giữa không trung. Bác bị hắn ta nắm lấy chân thì định tung cước đá bay hắn xuống dưới, vì sợi dây thừng không thể chịu đựng được sức nặng của ba người, đoán được Bác định làm gì thì hắn ta kêu lên:

- Mày muốn đạp tao xuống, thì tao sẽ bắn đứt sợi dây thừng mà mày đang nắm.

Nói rồi, hắn lấy ra một khẩu súng rồi lên đạn, chĩa vào sợi dây kia, Bác biết hắn sẽ làm thật nên hoãn lại không muốn đạp hắn ngay. Chợt Bác nhìn thấy phía dưới, khi nền đá đổ sập đi thì các vách đá bên dưới lộ ra, trên đó là những hang động nhỏ. Hai tên kia cũng nhìn thấy được điều đó, nhưng làm sao để qua được thì đó mới là vấn đề, tên kia nói lớn:

- Thánh Nữ, cô phải sống, đó.

- Rồi hắn quay lên Bác nói -

- Tao biết không đánh lại mày hay dù mày có rơi xuống dưới thì sẽ lấy thân xác tụi tạo để phục hồi nên tao cầu xin mày, lấy mạng tao đổi lấy mạng cô ấy, được chứ?

Bác nhìn thấy sự chân thật và đầy lòng trung thành của người này nên nói:

- Được.

Mặc dù Bác có thể phục hồi được nhờ Hoang Vu Cỗm nhưng không thể sử dụng nhiều lần được, cái giá để tái sử dụng nó quá đắt khiến Bác phải e dè khi sử dụng. Bác khẽ đưa chân rồi đung đưa, kéo sợi dây và đung đưa hai người kia qua lại giữa không trung, mặc dù khá mệt nhưng Bác cũng bắt được đà, Thánh Nữ bên dưới bị đưa qua đưa lại thì sợ hãi, người kia nói :

- Chờ tới gần cái cửa hang thì nắm lấy nó leo vào được không?

Cô Thánh Nữ mắt hơi ngấn lệ và đỏ hoe gật đầu đồng ý, Bác lắc đầu nghĩ thầm. Chắc cô Thánh Nữ này luôn sống trong sự bảo bọc của giáo phái, không trải qua nguy hiểm, mà đường đi lúc nào cũng trải thảm êm cho bước đây mà. Bác không muốn nhưng nhìn thấy sự trung thành của người kia cũng cảm động, Bác hiểu phận làm thuộc hạ thì lòng trung thành là thứ mà ai cũng quý nhất. Bác đưa chân mạnh vài lần là cô Thánh Nữ kia đã tới sát được miệng hang, cô ta vài lần cố gắng mới nắm được vào một mô đá cứng rồi bám vào đó leo vào trong, người kia nhìn thấy vậy thì thở phào rồi nói với Bác:

- Thánh Nữ đã an toàn, ta giữ lời hứa sẽ tự nhảy đền mạng.

Bác nghe vậy thì nói :

- Không cần, có một việc cỏn con mà đòi bỏ chủ đi tìm chết thì quá ngu, ta chẳng biết bên trong cái hang đó còn cái gì nguy hiểm nữa không.

Tên đó nghe xong thì cũng đúng thật, nhưng vẫn còn lưỡng lự. Bác nói:

- Coi như không có lời nói trước đó, tao không giữ nó, mày cũng chẳng cần nặng lòng, mà giờ nên vào được hang rồi nói tiếp.

Tên đó cho là đúng nên bỏ ý định nhảy xuống cái vách kia, hắn nhờ Bác đưa vào gần vách đá rồi tóm vào mô đá rồi leo lên. Còn lại mình Bác trên sợi dây thừng thì Bác khẽ đưa chân lên rồi tháo sợi nút thắt ở chân rồi buột vào người lần nữa, Bác cố dùng sức ném đầu sợi dây kia vào gần cửa hang nơi tên kia đang đứng, hắn nhanh chóng chụp được rồi kéo vào trong, buộc cố định nó vào một trụ đá. Bác giật giật sợi dây kiểm tra rồi tung người nhảy khỏi sợi dây đang nắm lấy, Bác lao xuống dưới được một đoạn thì bị dây kia giữ lấy và lơ lửng giữa không trung và Bác đang đạp lên vách đá rồi theo sợi dây đi lên. Hai tay của Bác rướm máu vì ma sát, chúng bật cả máu tươi ra khiến mặt Bác nhăn lại. Nhưng khi lên tới gần vách đá thì cô Thánh Nữ kia tới gần nhìn xuống Bác, cô ta lấy ra một con dao, Bác hiểu cô ta định làm gì: cô ta đang muốn cắt sợi dây mà đang giữ bác. Khi cô ta định cắt thì người kia lao tới, nắm lấy tay cô ta:

- Thánh Nữ định giết anh ta sao, anh ta đã cứu mạng tôi và cô đó.

Nhưng cô gái kia lại không muốn nói lời ngay :

- Hắn là yêu ma, nên chết.

Thế là cả hai giằng co nhau, người kia nói:

- Vậy thì cô cắt đi, tôi cũng sẽ chết tạ tội. Khi nãy vì muốn cứu cô, mà tôi đã lấy mạng tôi ra đổi, anh ta đã rộng lượng bỏ qua mà dang tay cứu cả hai, chúng ta không nên làm vậy.

Lúc này, Thánh Nữ kia vẫn đang phân vân định làm thế nào cho đúng thì bên vách đá đã vang lên tiếng của Bác :

- Chẹp, Thánh Nữ mà nhân phẩm thua cả người thường, lấy oán báo ân, hợp rất hợp với cô đó.

Bác lúc này đã leo lên tới và đặt chân lên trên cửa hang, Bác tháo sợi dây ra rồi đi tới người kia nói :

- Coi như chúng ta huề, không bên nào nợ bên nào cả.

Người đó niềm nở cười rồi giới thiệu tên của họ theo nghĩa của tiếng Việt:

- Tôi là A Lý. Còn đây là Thánh Nữ Diệu Liên.

Bác gật đầu nói :

- Tôi là Hoài Cổ, Nguyễn Hoài Cổ, người ta thường gọi là Hai Cổ. Rất vui được gặp và hòa giải với cậu.

Sau một hồi nói chuyện thì biết được A Lý mồ côi từ nhỏ được giáo phái nhận nuôi và cho làm người hầu của Diệu Liên. A Lý luôn phục tùng Diệu Liên và luôn ủng hộ cô mọi việc anh cho là đúng. Còn đối với giáo phái, anh mang ơn và luôn tìm cách phục vụ cho tốt, nhưng không vì đó mà cực đoan như gã bị Bác giết. Bác quan sát hang này thì thấy nó là được người ta đục mà ra, chứ không phải tự nhiên. Đã hết đường đi nên Bác và hai người A Lý và Diệu Liên đành đi chung để tìm đường. Cả ba đi chung, mà Bác và A Lý lại trò chuyện rất hợp. Chợt tới một đoạn hang, Bác nhìn thấy một thứ khiến Bác phải nói :

- Dừng lại.

Hai người kia dừng lại, Bác chỉ vào đó, thì thấy trên vách đá là bốn chữ lớn :” ĐỒ THẦN PHƯƠNG BẮC “ chỉ bốn chữ nhưng cũng đủ để khiến Bác và hai người kia kinh ngạc,. Vì trong lịch sử của Việt Nam có giai thoại Cao Biền trấn yểm nước ta và dùng thuật chặt đầu trong bảy mươi hai phép mà chém đầu của nhiều thần của nước ta. Nhưng đó mãi là giai thoại, chưa có ai kiểm chứng và cả các pháp sư cũng không tin vào nó, muốn trấn yểm cả một quốc gia thì đừng nói là một pháp sư có đạo hạnh như Thượng Tiên, việc này cực khó mà trời đất nào dung cho cái hành động đó, việc chặt đầu thần có thì cũng chỉ là các tiểu thần. Các bậc Thánh Thần phương Nam lẽ nào lại để cho một tên pháp sư làm càn, lẽ nào các bậc Tiên Hiền, Cao Nhân đứng nhìn.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.