Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 58

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Vu Cỗm của Bác bị hàng loạt các thần thuật của cánh tay đó đánh cho thủng lỗ chỗ như tổ ong và khiến cho Bác phải ứa máu ra khi chống đỡ lấy. Nhưng Bác đã chặn lại thành công, Vu Cỗm được Bác hồi phục lại nguyên vẹn như lúc đầu khiến cho cánh tay kia khá bất ngờ, hắn ta nói:

- Luyện vu thuật tới mức này thì ngươi cũng coi là nhân tài đó, thân xác của mày rất đáng giá.

Nói rồi cả cánh tay dần được một lớp khí như vàng đặc phủ lên rồi phóng về phía Bác nhưng chỉ cách Bác vài mét thì hai sợi dây xích từ sau phóng tới quấn lấy nó, Bác quay lại thì nhìn thấy đó là A Lý đang điều khiển người hổ kia cầm hai sợi dây xích từ vách đá kia. Cánh tay kia khó chịu quát lên:

- Đừng mơ tưởng thứ này có thể giữ được ta.

Nói rồi, các thần ngữ trên da thịt của hắn hiện lên, chúng như một lớp ăn mòn vào sợi xích khiến cho chúng dần bị mục ra. Bác nhân cơ hội đó thì vực dậy, một tay của Bác đưa ra rồi kết Vu Cỗm, ngón trỏ cuộn lại tựa vào lòng bàn tay, ngón cái đè vào ngón trỏ rồi dùng sức, ba ngón còn lại thì duỗi thẳng và càng lúc càng tỏa ra vu khí càng nhiều, sát nghiệp của Bác cũng bị đẩy ra một ít để tăng thêm uy lực cho vu thuật. Mặt nạ Cỗm lúc này như một tấm da đã ăn sát vào mặt Bác, lúc này nhìn Bác và mặt nạ như một, hai thứ hòa vào nhau chân thật đến độ Diệu Liên phải mở to mắt tìm xem có phải đó là mặt thật của Bác không. Khuôn mặt lớn Vu Cỗm đã mở miệng và nở nụ cười, nó phát ra những âm thanh nghe như đang kể một câu chuyện với tình tiết đầy hài hước, xen lẫn bi ai nhưng nó càng lúc càng tức giận. Thoáng chốc nó vụt tới hướng của cánh tay kia một cách nhanh chóng, hắn ta nhìn thấy vậy thì gào lên :

- Khốn kiếp.

Bàn tay hắn khẽ mở ra, bên trong đó là một nắm đất rồi tung ra, Vu Cỗm đã cách hắn chỉ còn chưa tới nửa mét thì bị nắm đất đó đối thẳng vào, hai thứ va chạm, nổ tung :” ĐOÀNG” . Âm thanh nổ lớn kèm theo dư chấn quét ngang khiến cho tất cả đều bị hất văng ra, cánh tay được giải thoát nhưng đã phải chịu thương tổn. Nó gầm lên :

- Phàm nhân, chết hết đi.

A Lý đã bị phản phệ khi người hổ bị đánh trọng thương, anh ta ngã lăn ra đất và không còn chút phản kháng, mắt nhìn thấy cánh tay kia đang lao tới muốn kết liễu mình thì chỉ kịp nhắm mắt chờ chết. Nhưng chờ mãi chẳng thấy cảm giác đau đớn diễn ra, thì mở mắt thì thấy lưng của Bác đã chắn phía trước. Bác đã cầm quan tài xương đưa lên đỡ lấy nhưng vẫn bị đánh lui lại. Bác gằn giọng:

- Mày nghe tới "Đại Lôi Âm Tự" chưa?

Cánh tay đó nhìn Bác khó hiểu :

- Ngươi nói nhảm cái gì đó?

Bác cười rồi nhìn lên cái quan tài xương :

- Thứ này là ta lấy từ nơi đó mà ra.

Nói rồi ngón tay của Bác khẽ gõ lên đó, một âm thanh như tiếng chuông vang lên chấn động khiến cánh tay kia khẽ choáng vang. Bác nhanh chóng kết vu trảo nhắm thẳng vào ngón cái của hắn mà vồ thẳng vào:” ẦM , sau đó là tiếng hét đau đớn aaaaaaaaaaa vang lên . Cánh tay kia bị Bác đánh cho bị thương văng ra xa rồi gào lên thảm thiết như lợn chọc tiết. Bác lui lại vì tiếng hét đó cũng khiến Bác khó chịu, cánh tay đó nhìn Bác rồi ầm ừ, đầy tức giận nói :

- Nhất định ta sẽ lột da của mày ra.

Bác quay lại cười rồi nói:

- Để tao lấy mày làm vật thí nghiệm cho thứ pháp thuật tao mới học được. Tuy chỉ là bắt chước nhưng sẽ không khiến mày thất vọng đâu.

Bác cầm từ trong túi hai lá phù, trên đó là những dòng chữ thoạt nhìn rất giống phạn tự nhưng lại không thể đọc ra nghĩa là gì. Bác dán nó lên hai bàn tay rồi để ngược hai bàn tay lại với nhau rồi từ từ xoay, Vu Cỗm nhanh chóng lao thẳng lên không trung rồi nổ tung thành một đám sương đen và đỏ lẫn lộn vào nhau, rồi chúng cuộn lại như một vong xoáy, Bác thả cho hai lá phù bay và trong đó rồi từ trong vòng xoáy đó những cái bóng mà bị Bác ăn dần xuất hiện, chúng kêu thét muốn thoát khỏi nhưng không được, Bác lại đưa thêm phù hỏa nghiệp của mình vào trong vòng xoáy đó, ngay lập tức hỏa nghiệp cũng tuôn ra, đốt cháy lẫn lộn vào với sát nghiệp. Cánh tay đó nhìn pháp thuật của Bác thi triển ra thì hơi sững lại :

- Trò trẻ con.

Khắp cánh tay của hắn là những đường gân nổi lên và các khí tức của thần linh sót lại dần được đẩy ra tạo thành một bàn tay cực lớn đang được hình thành, các thần tự dần được thần lực rót vào sáng rực lên khiến cho không khí quanh đó bị vặn lại như đang hứng chịu sức ép cực kỳ lớn. Bác nhìn hắn rồi nói :

- Sát Nghiệp Cửu Trùng Ngục, giáng sát.

Từ vòng xoáy kia những cái bóng đen hướng thẳng vào bàn tay lớn thần lực kia lao xuống, một khung cảnh vô cùng khủng khiếp. Đây là pháp thuật mà Bác mô phỏng theo thần thông của Long Tượng: Băng Hỏa Cửu Trùng Thiên : Nhưng Bác không có thần lực và thần khí và cũng không thao túng được băng và hỏa, lại càng không đủ sức để tung ra một thần thông có uy lực kinh khủng như của Long Tượng. Hắn ta nhìn thấy thì cũng ngộ ra là Bác đang dùng thứ pháp thuật rồi mô phỏng lại thần thông nên kinh hãi, không tin được rồi nói:

- Làm sao mày làm được?

Vì một pháp sư muốn mô phỏng lại thứ pháp thuật nào đó thì cần thời gian và tu vi, lượng kiến thức đủ sâu để thực hiện, mà chưa chắc đã thành công huống hồ là cả thần thông của thần thú. Bàn tay lớn đang dần hứng chịu nhiều vô số những bóng đen, hỏa nghiệp và sát nghiệp lao xuống, như một trận mưa đá cực lớn đổ thẳng xuống. Cánh tay đó hét lên :

- Ta không thua được.

Cả cánh tay đó hiện lên những thân ảnh mơ hồ như trợ uy cho hắn ta, Bác cũng nhăn mặt lại vì sức ép cực lớn từ pháp thuật của mình và thần thuật của tên kia. Cả người Bác bật ra máu rồi tiếng nghiến răng ken két, bỗng một chân Bác khuỵu xuống, đầu tóc dài của Bác bật tung ra, vùng vẫy trong không trung. Lúc này hai người kia mới nhìn thấy dưới lớp tóc đen đó là những sợi tóc bạc trắng, bạc một nửa của Bác. Bác vốn dĩ che đi những gọn tóc bạc đó vì không muốn ai phải nhìn thấy. Những hình xăm trên người của Bác bỗng chốc được dãn ra, người Bác như có thứ gì đó muốn chui ra, làn da của Bác dần động đậy như có thứ muốn phá mà ra. Bác nghiến răng rồi gầm lên :

- Diệt.

Cả cái vòng xoáy lớn kia đổ ập xuống bàn tay kia, và hắn ta cũng nhận ra Bác định kết thúc trong một chiêu thì gào lên :

- Sát.

Cả hai thứ thuật va chạm mạnh vào nhau, một bên là thần thuật của tàn dư chính thân, một bên là pháp thuât mô phỏng thần thông của thần thú Long Tượng. Một loạt các tiếng nổ lớn vang ra :” ĐOÀNG , ĐÙNG , ÒNG ÙNG ….” Cứ thế dư chấn từ đó vang ra khiến cho Bác và tất cả đều phải hứng chịu lấy. Sau vụ va chạm giữa hai bên, thì sau một khoảng thời gian độ mười phút thì mới ngừng lại. Bác vẫn khuỵu dưới đất nhưng cả người đã dày đặc các vết thương, Bác khẽ nuốt lại ngụm máu đang chực trào ở cổ rồi đứng dậy, tiến về phía đối diện. Bác nhìn thấy chỗ đó là một cánh tay to hơn người thường một chút, làn da vẫn còn hồng hào, không có dấu hiệu gì là bị phân hủy. Bác nhận ra linh hồn trong cánh tay đã bỏ chạy mất, Bác nhặt nó lên rồi cảm nhận được thứ bên trong cánh tay không phải là da thịt mà là một vật chất tồn tại ở dạng khác. Bác quan sát nó rồi thầm nói :

- Thì ra đây là thân xác của thần linh, cũng không khác xa với mình nghĩ là bao nhiêu.

Bác định cất cánh tay này vào bên trong túi thì Diệu Liên lên tiếng :

- Đưa nó cho tôi.

Bác quay lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy quái dị. Bác gằn giọng :

- Cô muốn như tên đi cùng cô khi trước?. Ta vẫn còn sức tiễn cô về chầu trời đó.

Nói rồi, từ người Bác từng cái bóng đen nhô ra như muốn chứng tỏ Bác vẫn còn đứng vững được. Không khí lúc này đã căng thẳng, thì A Lý lên tiếng :

- Dừng lại đi , đừng có đánh nhau nữa.

Bác quay lại nhìn về anh ta thì lui lại rồi đỡ A Lý đứng lên, các vết thương của A Lý vẫn chưa được sơ cứu qua. Bác nhìn chằm chằm Diệu Liên rồi nói:

- Sao cô không sơ cứu cho anh ta?

- Thánh Nữ không có trách nhiệm trong chuyện này.

- Hai Cổ, anh đừng làm khó Thánh Nữ nữa mà.

Bác vực anh ta ngồi dậy rồi lấy trong túi những thứ đồ để sơ cứu, băng bó lại rồi lấy thêm ít thuốc viên nhét vào miệng anh ta . A Lý nhìn Bác đầy cảm kích, Bác chỉ vỗ vai anh ta rồi ra ngồi ở một hướng khác. Bác cũng đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, trận đấu pháp ngày hôm nay coi như là hòa không bên nào hơn bên nào cả. Bác cũng chưa biết nếu tên chính thần La Viễn ở lại thì chắc kết quả đã khác, chỉ tiếc là hắn sợ chết bỏ lại thân xác chạy trốn. Bác cầm cánh tay đó rồi bắt đầu nở nụ cười, Bác đã vô tình hoặc là do ông trời có mắt, hoàn thành được mấu chốt trong kế hoạch của Bác : - Có được máu thịt của thần linh. Có được cánh tay này thì bác càng phải đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch, Bác đã có dự định từ lâu khi xác định phải lấy được máu thịt của thân linh. Đó không phải là cấy ghép nó vào người như Đô Lương, hay luyện nó rồi hấp thụ vào người như các pháp sư thường dùng khi giết yêu tinh lấy yêu đan. Bác chỉ cười rồi khẽ vuốt ve cánh tay đó trong cái ánh mắt đầy căm tức của Diệu Liên. Cô ta muốn nhưng không dám mạo hiểm tính mạng để lấy cánh tay thần linh đó vào túi của mình. Diệu Liên làu bàu :

- Tên đó có phải là con người không, bị thương tới mức đó thì chỉ có chết hoặc trọng thương tàn phế. Hắn lại dọa ngược lại cả mình. Nhất định sau khi chuyến đi này kết thúc, phải điều tra rõ tên này.

Dự định của Bác chỉ có hai chữ :” kết hợp thần vật và thần thể “

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.