Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 47

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Bác theo thói quen để tay vào túi nhưng chợt nhớ là mình đang là linh hồn, thì các pháp khí không thể đem theo, mà chỉ có thể dùng các pháp thuật cần pháp lực để thi triển. Bác nhìn con quái vật và thầm lắc đầu:

- Tạm tha cho mày, coi như mày gặp may.

Thứ đống xúc tu dài đó theo sách cổ thảo trong vu thuật là cán nhũy thảo, chúng được coi là thứ thảo dược quý, chỉ sống ở cõi u minh, trong nhân gian vào các ngày chí âm thì nó cũng theo khẽ hở mà đi lên trần gian. Pháp sư đủ thực lực mới có thể bắt nó, thì lợi ích rất tốt. Cán nhũy thảo có thể giúp thanh lọc tạp niệm, và pháp lực của pháp sư, đối với người phàm thì như liều thuốc độc, không thể dùng được. Bác nhìn đám vu sư kia đang bị cán nhũy thảo truy bắt hồn phách để ăn thì nhếch mép cười:

- Không biết lượng sức mình, đúng là bọn ngu

Bác bỏ qua bọn chúng rồi tiếp tục đi sâu vào thung lũng, chợt bác đứng trước một bia đá lớn, trên đó có khắc ba chữ lớn, màu đỏ, bác lẩm nhẩm:

- VU CẤM ĐỊA

Đây là nơi mà bất cứ vu sư đạt đến cấp bậc vu hãn như bác đều có thể đi vào.. Tương truyền đây là nơi mà vu tổ đã lập điện và phát nguyện tại đây, nhưng nơi này cũng là nơi vô cùng hung hiểm, người thiếu tài phép đi vào chỉ có chết, còn bên trong có thứ gì thì chưa có ai nói được vì chưa có ai đi vào tận cùng. Bác đứng ở ngoài nhìn vào rồi hít một hơi thở thật sâu, rồi bắt đầu làm nghi thức, chân trái quỳ xuống, một tay kết vu ấn đặt lên mi tâm, một tay đặt lên đầu gối chân đang quỳ, lòng bàn tay ngửa ra. Bác bắt đầu niệm vu chú, từ từ sau lưng bác, hình bóng của vu tổ thấp thoáng hiện ra, bên kia sương mù bắt đầu tản ra, một lối đi được hình thành. Bác cúi đầu làm tạ ơn, nơi này chỉ có vu sư được vu tổ chứng ngày nhập đạo thì mới đi vào dễ dàng. Bác bắt đầu đi vào bên trong, hai bên sương mù che phủ, pháp nhãn của bác cũng không thể nhìn thấu qua lớp sương mù, chỉ có thể nhìn được bán kính 5m. Những loại thực vật, côn trùng kỳ lạ bò loạn xạ dưới đất, bác cũng không dám khinh thường chúng vì chỉ cần sơ hở cũng toi mạng tại đây. Trong đầy tồn tại các loại quái vật chỉ sống ở coi u minh, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài loại là chui lên nhân gian, bên đạo giáo gọi là u minh quái, đạo phật gọi là tấc can thú, bác cũng từng gặp qua chúng nhưng chỉ là ấu thể, mục đích bác vào đây chính là tìm kiếm hạt giống nạn duy hoa, bác đã từng nảy sinh ý định trồng chúng trên nhân gian, ngặt nỗi phương pháp đã có nhưng pháp lực chưa đủ. Khi bác đang đi thì bỗng dừng lại khi cảm nhận thấy có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, vào sinh ra tử hơn bốn năm nay, đã làm cho bác cảm giác được nguy hiểm. Bàn tay bác kết ấn rồi từ từ hạ pháp lực, miệng bắt đầu niệm chú, hai lòng bàn tay hiện lên hai vu tự to màu xanh đen thẫm. " VỤT" Một thứ gì đó từ bên trái lao đến bác, đã chuẩn bị sẵn, một cánh bàn tay của bác vung lên đập mạnh vào thứ đó, nhưng ngoài sức của bác là bác bị hất văng ra, bác nhăn mặt nhìn lại. Bác thầm nói:

- Thứ gì đây,

Từ trong sương mù bước ra một con bọ ngựa màu đen đặc như than, cặp mắt lóe xanh như đèn u minh, cặp răng nanh nhọn hoắc nhai ngấu nghiến một thứ gì đó, đặc biệt kích thước của nó, nó cao hơn 3m, dài cũng vượt 5m, toàn thân bốc lên từng làn khí u minh, dưới bụng là một mảng trứng đen, bác nhìn thấy nó thì giật mình rồi nói:

- Bọ ngựa sao lớn vậy

Vừa nói dứt câu, lưỡi hái của nó vụt xuống nhắm thẳng đến người bác. Bác vội lăn người, mượn đà bật dậy rồi theo thói quen đưa tay cầm lấy túi đồ nhưng không thấy. Bác nói:

- Chết thật, mình đang là linh hồn, không thể đem theo đồ trên nhân gian xuống được.

Nhưng bác chợt sờ thấy một vật, là móc câu, lần trước bác bị đánh văng vào đây, rồi tiện tay nhặt được nó. Bác nở nụ cười:

- Có pháp khí là tốt rồi,

Bác há miệng phun lên lưỡi câu một làn hơi đỏ đen rồi niệm chú, con bọ ngựa thấy bác thoát khỏi cú vồ thì nổi giận nó bắt đầu, một cú vồ nữa, hướng thẳng vào đầu bác, nhưng lần này là một móc câu đối chọi thẳng vào lưỡi hái của nó. Một cú hú dài và vô cùng đau đớn, con bò ngựa đã bị lưỡi câu làm bị thương, bác cười:

- Súc sinh, biết đau rồi

Bác dù là ở linh hồn cũng thừa sức làm thịt con bọ ngựa này, bác cất móc câu vào người rồi hai tay chắp lại, miệng bắt đầu đọc vu chú rồi, hai bàn tay tách ra, tay phải hướng lên trên, lòng bàn tay lật ngửa, hai ngón trỏ và giữa duỗi thẳng, ngón cái đè lên đốt hai ngón cuối, bàn tay trái hướng thẳng xuống, cũng làm như vậy. Con bọ ngựa biết đụng phải thứ dữ, đã muốn rút, bác nhìn nó:

- Đã dám đánh lén, mà còn bỏ chạy

Bác ngừng niệm chú rồi xoay hai bàn tay lại, một chữ vu đỏ như máu ở tay phải, một chữ cương đen như mực ở bên trái, cùng lúc bác vỗ mạnh xuống người con bọ ngựa. Nó cũng phản đòn, hai lưỡi hái của nó tỏa ra một loại sương mù như hơi nước nhưng dày hơn, một cú vồ ập đến,: BÙNG: tiếng va chạm giữa hai bên vang ra, con bọ ngựa rú lên một hồi rồi bỏ chạy, tốc độ của nó nhanh vô cùng, thoáng chốc đã chui vào làn sương mù bỏ trốn. Bác đứng lại rồi rùng mình, bác nhìn xuống lòng tay thì thấy một lớp băng mỏng đang bao bọc lại, cả người như đóng cứng lại, Bác cảm nhậm có một luồng khí đang chạy dọc vào người, bác đành dùng pháp lực đẩy chúng ra khỏi người. Bác ngó về phía con bọ ngựa chạy trốn rồi thì thầm:

- Là hàn âm khí, con bọ ngựa đó là loại gì đây, sao chưa từng nghe nhắc đến

Bác định đi tiếp thì ánh mắt bác dời lại chỗ dưới nền đất, một vật có hình bầu dục, lớn như quả trứng gà, bác tiến tới nhặt lên rồi lại nhìn về phía bỏ chạy của bọ ngựa, bác thì thầm:

- Giống như trứng, .....khoan, đừng nói đây là trứng của con bọ ngựa khi nãy

Bác ngẫm lại, chắc con bọ ngựa khi nãy đang mang trứng nên bắt đầu tìm kiếm con mồi, bọ ngựa thường mang trứng dưới bụng, chắc khi nãy đấu pháp đã làm rơi một quả. Bác nhặt lấy rồi trầm ngâm:

- Có thể đem nó về trần gian không?

Suy nghĩa một hồi bác cũng chưa tìm ra cách, vì không biết chính xác loài này có sống được trên trần gian hay không, nếu đem về có thể bị ánh sáng mặt trời đốt chết, cũng có thể thiếu u minh khí mà hư trứng, không thể nở thành con con. Bác tắc lưỡi, đem quả trứng bỏ vào người rồi tiếp tục đi tìm nạn duy hoa. Bác cứ đi men theo những thực vật cằn cỗi, đã chết mà đi tìm, nhưng tìm mãi cũng không thấy tăm hơi chúng đâu. Bác quay đầu lại nhìn thì nhận ra mình đang đi khá sâu, nếu đi vào nữa thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bác định đi về thì giật mình khi thấy một bụi cây thấp lùn, có hoa màu tro và lá như răng cưa, hoa có ba cánh to như bàn tay người. Bác vui mừng:

- Nạn duy hoa

Nhưng nó lại nằm trên một vách đá cao, lại nằm sâu tận trong kia, bác lưỡng lự rồi cắn răng:

- Liều

Bác bắt đầu đi vào vùng cấm đó nhưng mới bước đi được hơn 10m thì bác bắt đầu cảm nhận có thứ gì đó đang ăn mòn pháp lực và linh hồn của mình. Lúc nãy trên trần gian, thân xác của bác bắt đầu có dấu hiệu lão hóa, những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện. Bác giật mình rồi thẩm nhủ phải bước nhanh hơn nhưng mới đi được vài bước tiếp theo thì lực lượng ăn mòn lại xối xuống, cả người bác bắt đầu có cảm giác không ổn, bác ngồi xuống cắn răng rồi hai tay bắt vu ấn rồi đặt lên mi tâm, bác bắt đầu niệm chú, từ từ pháp tướng Vu Tổ hiện ra, bao phủ lấy cả người, lúc này bác mới cảm giác được khá hơn chút ít. Nhưng pháp lực cũng tiêu hao nhanh hơn, khiến cho bác không còn nhiều thời gian để chần chừ. Bác lao nhanh về phía vách đá, pháp tướng Vu Tổ cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn. Thân xác của bác đã ngừng lão hóa lại nhưng lại có tử khí mờ nhạt tỏa ra. Bác cũng cảm nhận được, thân xác của mình đang có dấu hiệu không lành. Một khi thân xác chết, tử khí nuốt trọn sinh khí thì coi như bác đã chết, thân xác đó đã bị hủy hoại, hồn phách có nhập vào cũng không dùng được. Biết nguy cơ đang đến gần, bác cắn răng rồi kết ấn vươn cánh tay ra, cánh tay người phụ nữ pháp tướng Vu Tổ cũng vươn tay ra, hướng thẳng đến chỗ nạn duy hoa mọc. Bác cắn răng, cả người gồng lên, pháp lực tuôn ra ào ào nhưng chỉ đủ hướng cánh tay lên. Chỉ còn một chút nữa thôi, cố lên bác thầm nhủ, tiếng niệm chú cũng bắt đầu nhanh hơn,. Gia Lạp Cổ và Cổ Đà cũng cảm nhận được thân xác đang gặp nguy, và bác đang gặp vấn đề. Bác truyền âm cho họ:

- Hai người mau về lại trần gian, giữ thân xác không bị tử khí ăn. Nếu không, cả ba chết chắc đó

- Anh đang làm cái gì vậy Hai Cổ, đang yên đang lành.

- Không nói nhiều nữa đi thôi Gia Lạp Cổ, mau về

Bác ngừng lại chút rồi, kết vu cấm ấn đặt lên mi tâm, cánh tay vu tổ vươn ra hai lấy bụi cây kia. Nhìn thấy nó đã bị hái thì bác hít một hơi thật sâu rồi đưa tay về, trên tay bác lúc này là một bụi cây khá lớn. Nhưng không còn nhiều pháp lực để cầm cự. bác đành cất nó vào người rồi lao đầu chạy ra ngoài. Pháp tướng bắt đầu có dấu hiệu bị vỡ, những vết nứt bắt đầu xuất hiện. " BỤC " Bác lao người nhanh khỏi vùng cấm, cũng lúc đó pháp tướng Vu Tổ cũng mờ nhạt rồi tự động biến mất, bác ngã trên nền đất. Nhăn mặt rồi ôm ngực, bác đứng lên rồi di chuyển thật nhanh khỏi nơi đây:

- Pháp lực đã sắp cạn, mau chạy khỏi đây thôi

Nhưng khi bác đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng rào rào trên đầu, bác quay người lại thì thấy trên đầu là một đàn bọ ngựa, con nào con nấy hung ác nhìn bác. Bác cũng nhận ra cái con khi nãy bị bác đánh bị thương. Bác cắn răng:

- Hừ, súc sinh. Tao đã tha cho mày, không giết. Mày lại kéo đàn đến ăn tao,

Bác đã sắp cạn pháp lực, tình cảnh vô cùng hung hiểm, bầy bọ ngựa kéo đến, từng con hướng lưỡi hái vồ thẳng xuống người bác.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.