Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 46

Tiểu thuyết gốc · 1663 chữ

Lúc này tại nơi Cổ Ma đang bị phong ấn, lão Vu Tế đang từ từ dùng một cái hộp gỗ rồi lấy trong đó một lá phù rồi dán lên chỗ phong ấn, sau đó thì ông ấy nhìn xuống và nói:

- Cổ Ma, ngươi thật sự muốn ra khỏi đây không?

Từ dưới sâu, Cổ Ma nói:

- Hỏi thừa, nhưng ta cũng biết ông đang làm gì rồi. Định nuôi ta lớn rồi thả ta ra sao, đúng thật nếu Hai Cổ biết ông chính là người từng ngày làm cho ta mạnh thêm thì sẽ có suy nghĩ như thế nào đây. Hahahaa. Cuối cùng thì hắn cũng là quân cờ, bị ông lấy ra làm vật đổi lấy tính mạng của tộc thôi. Haahaha, ngay từ đầu ông thu hắn làm đệ tử định chờ tới ngày tai kiếp thì lấy hắn làm vật tế đúng không hhahhahahha

Lão Vu Tế cay đắng nói:

- Trời cao trách phạt

Cổ Ma cười lớn:

- Thôi đi, đừng có giả bộ nữa.

Lão Vu Tế quay mặt rồi chắp tay với tượng Vu Tổ rồi ngồi xuống im lặng, vu trận giam Cổ Ma lại tiếp tục luân chuyển đem linh khí từ trời đất chuyển vào cho Cổ Ma. Bác về tới trại rồi vào lều, bác bắt đầu lo lắng:

- Sao lại có chuyện này, chẳng phải hắn đang bi vu trận giam lại. Vu trận sẽ ăn mòn từ từ khiến hắn bị tan biến vĩnh viễn, nhưng mình cảm thấy càng lúc hắn càng mạnh hơn.

Cổ Ma thực chất chính là bóng của bác cắt ra làm lễ dâng lên cho Vu Tổ. Thời gian bác luyện vu thuật, nhưng vì quá nóng lòng báo thù mà bắt đầu luyện vào con đường tắt, lấy sát nghiệp làm gốc rễ, muốn cắt bóng dâng lên Vu Tổ thì càng phải giết chóc càng nhiều, những người mà bác giết đều là tà tu và yêu ma hại dân, giết chúng thì oán khí càng ám vào người nhiều hơn. Bác cũng không nhớ là mình đã giết bao nhiêu mạng dưới tay, chỉ nhớ lúc chín muồi thì cả người bác đã chìm trong sát nghiệp, tâm trí dần bị biến thái, lúc nào cũng ham muốn giết chóc. Lúc đó, cái bóng của bác đã thành thứ chứa tâm ma và những tiêu cực của bác, Cách luyện vu thuật theo lối tắt, hiểu nôm na là chính mình tự đày mình xuống địa ngục rồi cắt bỏ nó đi, để bản thân lột xác nhanh hơn. Cái bóng của bác đã bị cắt bỏ và bác cũng chịu mất đi một phần pháp lực và thần thông, vì nó cũng chính là bác, nằm trong bản thể gốc, cắt nó đi thì cũng giống cắt bỏ một phần thân. Nó bị nhốt dưới vu trận, chịu bào mòn từ từ mà biến mất nhưng bác không ngờ rằng. Bác lúc này đang ngồi tọa thiền, trong lúc minh tưởng hai giọng nói khác vang lên trong đâu.:

- Hai Cổ, hình như Cổ Ma càng lúc càng mạnh hơn thì phải.

- Cổ Đà nói đúng đấy, Gia Lạp Cổ ta cũng thấy như vậy. Bây giờ ngươi tính sao Hai Cổ

- Không việc gì phải vội, ta đã tự có cách lo liệu. Nếu ta thất bại thì hai ngươi sẽ bị ta trảm khỏi bản mệnh, đưa vào luân hồi, và ta sẽ không để hai người vạ lây đâu

- Không được, Gia Lạp Cổ ta không hèn tới mức đó đâu, có chết thì cùng chết

- Cổ Đà ta cũng vậy, cùng lắm thì đi về Tây Thiên chầu Phật chứ có gì mà phải sợ đâu chứ.

- Hâhahahahha

Bác mở mắt ra rồi nói thầm:

- Chắc phải tranh thủ vào cõi u minh một lần,

- Đúng đấy, đạo sĩ, hòa thượng cũng hay đi vào đó, để kiếm bài vị lúc chết sao. Hay cũng đi vào đó dạo chơi đi

- Này này, Gia Lạp Cổ, ngươi nói bậy gì vậy hả.

- Thôi được rồi, hôm nay cũng rảnh rỗi. Chúng ta cũng nên đi vào đó một chuyến, ta cũng cần lấy thêm ít đồ vật dưới đó nữa

Nói rồi bác đứng dậy rồi làm nghi thức tiến nhập cõi u minh. Cõi u minh là cõi mà người ta vẫn hay lầm tưởng với âm ty và địa ngục. Bác lấy một ngọn nến rồi châm lên, bác lấy một tờ vẽ bùa màu đỏ rồi dùng mực vẽ lên đó ba dòng vu tự rồi dán nó lên trên chỗ tim rồi bắt đầu nằm xuống, bác mở miệng rồi bắt đầu điều hòa hơi thở, bác dùng tay đặt lên mi tâm rồi lẩm nhẩm đọc chú. Đôi mắt bác bắt đầu nhắm lại từ từ rồi hơi thở dần đi vào kiểm soát được. Lá bùa bỗng chốc rực lên, ngọn lửa đang cháy bỗng chốc phụt lên, một vòng xoáy nhỏ sương mù từ từ mở ra, và đúng lúc đó người bác có ba luồng sáng vọt vào trong đó, Vòng xoáy nhỏ bắt đầu khép lại rồi, ngọn lửa lại bắt đầu cháy bình thường. Trong một không gian vô tận, có ba cái bóng đang đi song song với nhau, bác nói:

- Gần tới cổng u minh rồi, khá lâu rồi chưa tới đây

Cổ Đà nói:

- Chắc ta phải đi hành lễ với Địa Tạng Vương Bồ tát trước, còn hai ngươi thì sao

Gia Lạp Cổ nói:

- Chưa biết nữa, chắc đi dạo thôi

Bác chỉ lắc đầu cười rồi không nói gì. Thực tế mà nói, cõi u minh vô cùng rộng lớn bao la. Người chết có tín ngưỡng gì thì đi về nơi đạo đó quản lý, không hề cố định là phải âm ty của đạo giáo, mà ngoài ra còn có các nơi quản lý khác thuộc các đạo riêng biệt. Đây là nơi mà các quy tắc cần được tôn trọng, người theo Hồi Giáo không thể để đầu trâu mặt ngựa đến bắt hồn, đó là vi phạm điều cơ bản nhất. Bác bắt đầu kết ấn ký của vu thuật rồi bắt đầu chờ đợi vu cương giới mở ra. Chợt bác nhìn thấy một đoàn người đang được dẫn dắt bởi một người mặc quan phục thời xưa, tay cầm roi, trên mũ có chữ giám vong đỏ. Bác liền đưa tay làm động tác chào với người nọ, hắn ta nhìn bác ngạc nhiên rồi cũng làm động tác chào lại bác. Bác chờ đợi một lúc lâu thì một cánh cổng bắt đầu xuất hiện, bác lẩm nhẩm:

- Vu Cương Giới

Rồi bác đi vào đó, cánh cổng dần dần biến mất trong hư vô. Đập vào mắt bác mà một nơi như trên mặt đất, khắp nơi đều có hơi độc và quỷ trùng bay lượn. Bác nhìn xung quanh rồi nhắm hướng bắc mà đi., Trên đường đi bác cũng nhìn thấy những vu sư khác đang ở trong vu cương giới. Họ thuộc nhánh vu thuật Miêu và Man Hoang, khi nhìn thấy bác thì họ cũng ngạc nhiên, nhưng không đánh giá bác quá cao. Bác cũng không muốn dây dưa với đám người này. Chợt bác dừng lại khi có một đám vu sư đang đứng bàn tán:

- Các ông biết gì chưa, nghe nói là có một quỷ thần của Champa mới xông vào đại địa ngục do ma vương Khát Ta Khổ Nhai cai quản, nghe nói quỷ thần này bản lĩnh thông thiên. Đánh từ cổng vào tới tầng cuối, còn mục đích thì vẫn chưa biết. Mấy cõi khác cũng đang lo sợ bị hắn mò tới đó

- Đúng vậy, đám quỷ thần này như kẻ điên. Nhưng phải công nhận là bọn chúng đáng sợ thật, cứ tưởng từ khi Champa diệt vong đã nằm yên. Nay lại rục rịch làm loạn

- Mà sao không có ai quản đám quỷ thần sao.

- Quản? Ai rảnh mà đi nói chuyện với đám đó. Ông chưa biết chứ, đám quỷ thần này ra đời cùng thời với Đế Thích đó, mà ông có nói cũng đừng để ai biết. Tới tai chúng thì ông coi như xong đời

Bác cũng gật gù rồi mặc kệ không để ý tới việc mà họ nói. Bác đang đi tìm một số ít cây thỏa dược mọc trong Vu Cương Giới. Có một số loài có thể tồn tại được cả trên trần gian, nhưng có loại chỉ có thể sống ở đây. Và vu thuật có phương pháp đưa chúng lên được trần gian và chỉ có những người được chân truyền thì mới học được. Khi tới một thung lung sâu, bác nhìn xuống rồi kết ấn tung vào không trung rồi bắt đầu đọc chú. Một lát sau, sương mù dưới thung lũng đã ít đi thì bác mới đi xuống dưới. Bên dưới là các loại thảo dược hình dạng vô cùng quái dị, có cây như nấm nhưng to như người trưởng thành, có cây lại chỉ có một cái lá to trên đỉnh, và có mặt như người, lại có cây như con sứa, đủ hình đủ loại, nhưng chúng lại có đặc điểm là không có màu xanh như đa số trên trần gian. Bác đi một vòng rồi thắc mắc:

- Kỳ lạ, sao không nhìn thấy nạn dụy hoa

Bỗng chợt một tiếng hét la lên:

- A a a, cứu mạng.

- Mau chạy đi, là cán nhũy thảo

Bác chạy ra thì thấy một con vật như đống bùn đen di chuyển, nó có các xúc tu là dây, cuối dây là các loại quả, chỉ chực cắn nuốt linh hồn của đám vu sư. Bác nhìn thấy thì hơi bất ngờ:

- Lâu lắm rồi mình chưa ăn thứ này- bác liếm mép rồi nhìn về nó

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.