Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 45

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Hôm sau, cả nhóm bắt đầu di chuyển lên Thái Nguyên cùng với Bách Việt và một đoàn khảo cổ, ông Tường thì đã tranh thủ chạy đi tìm địa chỉ để trao lại kỷ vật mà đồng đội năm xưa đã gửi. Và bất ngờ là cả nhóm lại gặp được cậu Bình ở Thanh Hóa, Tuệ Linh có vẻ rất vui nhưng xung quanh toàn là người nên vẫn chưa dám qua bắt chuyện, còn cậu Bình thì lại khác, anh ta rất chủ động. Bác và hai người kia nhìn thấy cũng hiểu ý, liền đi chỗ khác cho hai người họ chuyện trò. Mất hơn hai tiếng để đi tới nơi đó. Nơi dừng chân là một nơi vắng vẻ và hoang vu, bác nhìn thấy phía xa xa là một doanh trại dã chiến được lập nên, bác quay qua nhìn thì cậu Bình nói:

- Chẳng giấu gì anh, lần này chính phủ đã mạnh tay trong việc khảo cổ và bảo về cổ vật. Toàn bộ khu vực ở đây đều được quân đội kiểm soát và phòng ngừa không cho người khác lẻn vào.

Bác quay sang nói:

- Hy vọng là không phải đụng độ với các pháp sư ngoại bang.

Lúc gần chiều thì Bách Việt và cậu Bình nói với cả nhóm:

- Mọi người đi theo tôi, tôi sẽ dẫn đường tới chỗ vừa khai quật được,

- Nơi này khá thú vị đó - Bách Việt nói

Cả nhóm đi theo hai người họ đi tới một nơi được canh phòng cẩn mật, có từng đợt bảo vệ và tuần tra. Tới được nơi đó thì bác nhận ra đây là một khu khai quật được đào sâu tới 3m, bác tới gần thì thấy bên dưới là các nhà khảo cổ đang làm việc, từng cổ vật là các binh khí, đồ tùy táng được chuyển lên cẩn thận. Bác liếc qua nhìn Bách Việt, anh ta cười:

- Tôi hiểu ý anh rồi, thứ mà tôi nói tới là nằm ở bên trong

Cả nhóm đi theo anh ta đi sâu vào bên trong thì thấy đây là một cái hố sâu được đào, nó sâu 5m là ít, dưới đó là một bức phù điêu được chạm khắc rất tinh xảo, bác đi theo họ xuống rồi tới gần thì mới phát hiện đây là một cánh cổng, hình mà bác nhìn thấy là hổ phù, vì năm tháng mà đã bị mờ đi chút ít. Bác chạm vào nó rồi nói:

- Cánh cổng này làm từ tinh thiếc, rất nặng đó

Bách Việt nói:

- Ông yên tâm, chỉ cần tới ngày đó thì nó sẽ tự động mở thôi

Bác nhìn lên cánh cổng thì thấy một hình la hầu nuốt mặt trời, bác bật cười rồi quay người đi:

- La hầu thực nguyệt, thú vị đó. Nói mọi người cẩn thận chút đi, ngày đó yêu ma nhiều đó

- Tôi đã chuẩn bị trước rồi

La hầu thực nguyệt là một truyền thuyết của người Việt Cổ, la hầu là một tinh thú được sinh ra cùng thời với Long Tượng, nó chuyên đi hút ánh sáng và che mờ mặt trăng để tạo vui, nhưng người thường chỉ thấy mặt trăng đang bị che dần mất nên nghĩ là bị la hầu ăn.Vào ngày này thì yêu ma bắt đầu mò tới các chỗ dân cư để làm hại dân chúng, nên vào ngày này các pháp sư sẽ đi vào trần tục mà trừ yêu bảo vệ người dân. Bác quay về lều của mình và ngồi tọa thiền, nhưng khi bác mới nhập thiền và đang minh tưởng thì bỗng bên ngoài có lại có tiếng nói lớn:

- Ê, ông làm sao đấy. Này này-- Ở đây có người ngất xỉu

Bác mở mắt ra và đi ra ngoài thì thấy ở bên ngoài là một người đang nằm ngất xỉu, khuôn mặt tái nhợt đi và có phần thiếu dương khí, anh ta nhanh chóng được đưa tới lều quân y để chữa trị, bác liền đi theo. Tới nơi thì thấy Bách Việt đã đứng trước, bác nói với anh ta:

- Cậu cũng biết chuyện gì rồi đúng không?

Bách việt xoa cằm rồi nói:

- Người này vừa bị hút mất một phần dương khí trong người, nhưng tôi đang thắc mắc là khu vực này đã được làm phép. Người trong dòng tộc tôi đã đến tận đây và khai đàn dựng đại trận khắc tà, nhưng

Bác nhìn vào trong rồi nói:

- Có thể anh ta đã đi ra ngoài, nhưng nếu gặp yêu ma thì chắc chắn đã chết hoặc bắt mất một phần hồn phách rồi.

Bách việt cũng có suy nghĩ như bác, Ngày la hầu ăn trăng là ngày các yêu ma tranh nhau hút dương khí, củng cố căn cơ, chúng chờ ngày này để một bước nâng cao tu vi của bản thân. Người thanh niên ngất xỉu là một người trong đội khảo cổ, anh ta sau khi được chữa trị thì đã khỏe mạnh, ai hỏi gì thì cũng bảo là làm việc mệt mà hơi suy kiệt trong người thôi. Ai nghe cũng nghĩ anh ta nói thật, cũng động viên nói anh ta cố giữ sức khỏe cho mình. Bác nói với Bách Việt:

- Còn 15 ngày nữa thì sẽ đến ngày la hầu ăn trăng, cũng nên dọn sạch đám yêu ma này để yên tâm mà làm việc chính.

Bách Việt gật gù cái đầu rồi đồng ý. Hai hôm sau, vào giữa khuya người thanh niên bị ngất bỗng choàng dậy, anh ta dón rén đi ra khỏi lều rồi nhẹ nhàng đi tới cổng gác. Người gác nhìn anh ta thì hơi bất ngờ:

- Đã khuya rồi mà anh còn đi đâu nữa

Anh ta nói:

- Tôi ra ngoài, kiểm tra đường dây liên lạc, hình như chúng bị hỏng ở đâu đó. Mà mai tôi có việc cần báo cáo gấp, mấy anh thông cảm giúp. Đây là giấy tờ của tôi

Hai người gác xem giấy tờ rồi cho anh ta đi, không quên nhắc anh ta cẩn thận, anh ta rời khỏi thì người gác lấy bộ đàm nói qua loa:" Tôi đã cho anh ta rời khỏi cổng trại, anh ta đi hướng 7h, không có cầm theo vũ khí ". Người thanh niên sau khi ra khỏi trại thì hướng về một bản của người Dao cách đó hơn 3km, anh ta cứ băng rừng mà không hề để ý rằng phía sau anh ta có người theo dõi. Bác, Bách Việt, Bảy Ếch và ông Tường đang bám theo anh ta, Bảy Ếch làu bàu:

- Tuệ Linh đúng thật là mê trai bỏ việc.

Ông Tường nói:

- Đừng nói oan cho cái Linh, nó thấy thằng bình làm việc mệt, nên đi nấu ít đồ bồi bổ

Nghe tới đây, Thiềm Thừ từ trong túi áo của Bảy Ếch chui ra, nó làm động tác kêu oan, hai chân trước huơ huơ phía trước, cái đầu lắc lư. Bảy Ếch nói:

- Vậy là củ sâm rừng mà e với anh cóc đào được là do ả ta trộm, lần tới phải nói với cô ta trả đồ

Bên tai mọi người lại vang lên tiếng ngọng:

- Dám ăn trộm đồ của Thiềm Thừ, chán sống hay gì

Bách Việt nói:

- Hai Cổ, Thiềm Thừ của anh cũng thú vị lắm đó.

Bác chỉ biết lắc đầu cười trừ, sự việc là thế này. Bảy Ếch và Thiềm Thừ không có việc gì làm, mới rủ nhau đi đào đồ hiếm, cả hai hì hục cả buổi thì mới đào được củ sâm, chỉ khổ Bảy Ếch bị Thiềm Thừ chỉ từ tây sang đông lại đào đất cả buổi. Bảy Ếch để nó dưới bếp, bảo người bếp lấy củ sâm đó nấu một nồi đặc cho mọi người dùng. Tới bữa ăn thì phát hiện đã bị lấy mất, cả hai như bò điên, cứ gặp ai cũng hỏi thấy củ sâm không. Người thanh niên cuối cùng cũng tới được cái bản kia, anh ta đi đường vòng ra phía sau, cuối bản tới một ngôi nhà nằm tách biệt với bản, anh ta nhìn tới nhìn lui rồi đẩy cửa đi vào. Bốn người cũng chia nhau đi tới gần ngôi nhà,. Bác ra hiệu cho mọi người im lặng để nghe âm thanh trong nhà. Người thanh niên vào trong nhà thì có tiếng người con gái trong trẻo vang lên:

- Sao anh lại tới đây hả? Anh còn chưa khỏe đâu đó

Người thanh niên nói:

- Không sao, anh khỏe hơn nhiều rồi này. Em coi đi

Tiếng con gái lại nói:

- Mà anh không sợ em à,

Người thanh niên bật cười:

- Sợ gì chứ, nếu sợ thì anh đã không tới đây

Sau đó là tiếng âu yếm của hai người bên trong ngôi nhà, Thiềm Thừ leo lên đầu Bảy Ếch cũng ghé tai vào nghe, nó truyền âm:

- Này, ngươi biết họ đang làm gì không?

Bảy Ếch cứng lưỡi:

- À à, anh cóc không cần quan tâm đâu. Quan trọng là việc bắt con yêu nữ này

Được một lát sau, thì bên trong lại có tiếng của người con gái:

- Mà anh cứ cho em hút dương khí của anh như thế này thì lỡ người trong đoàn anh phát hiện thì sao

Nghe tới đây thì bác và mọi người nhíu mặt lại. Lại có tiếng người thanh niên:

- Anh đã nói không sao mà. Là anh tự nguyện, chỉ cần anh nghỉ ngơi một thời gian thì không sao hết.

- Anh chỉ biết nói ngọt thôi ....hihihi

Tiếng cười khúc khích bên trong lại vang lên, bác ra dấu cho mọi người rời đi. Lúc đi về thì Bảy Ếch nói:

- Sao anh không lao về bắt con yêu nữ đó

Bác chỉ nói:

- Không phải không muốn bắt nó mà là việc này có sự việc bí ẩn và cần làm rõ cho ra nhẽ. Bách Việt cậu nghĩ sao.

Bách viêt nói:

- Tôi nghĩ là ngày mai cần gọi anh ta để nói chuyện.

Ai nấy đều gật gù đầu và bắt đầu di chuyển về khu trại. Nhưng mới đi được 2km thì bác quỵ xuống, khuôn mặt bác bắt đầu vặn vẹo và bác cảm thấy cả người như đang có gì đó thêm vào, bên tai bác vang lên tiếng:

- Ta đó ơi, ngươi không chấp nhận bản ngã của chính mình sao. Không sao, chỉ cần thêm ít thời gian nữa thôi thì ta cũng sẽ thoát ra khỏi nơi đây hahaha

Bách Việt cũng nhận ra bác có vấn đề thì nói:

- Anh không sao chứ

Bác đưa tay lên nói:

- Không, tôi ổn, đi về thôi

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.