Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 37

Tiểu thuyết gốc · 2147 chữ

Bác nói với Bảy Ếch:

- Ếch mày mau lôi Thiềm Thừ ra cho anh,

Bảy Ếch lôi Thiềm Thừ ra khỏi balo rồi đưa cho bác, bác cầm lấy nó rồi lắc lắc, bác nói:

- Tới lúc mày thể hiện rồi đó. Mau dẫn đường đi

Ba người kia nhìn bác không hiểu, bác nói:

- Thiềm Thừ này có một khả năng là tìm được đường thoát ra rất tốt, hồi anh cũng bị lạc đường mấy lần phải nhờ tới nó mới thoát ra được đấy. Nào, làm đi Thiềm Thừ

Thiềm Thừ nhảy tới một cửa đi rồi lè lưỡi ra, cái lưỡi của nó đung đưa qua lại rồi rụt lại nó im lặng rồi lại nhảy về cái cửa khác rồi lại làm tương tự, sau đó nó lại nhảy qua cửa cuối. Cái lưỡi nó đưa ra rồi chợt chảy ra một ít chất chất nhầy trắng như. Nó liền thu lưỡi lại rồi nhảy ra hiệu bằng chân trước, nó kêu lên, bên tai bác là tiếng hơi ngọng:

- Chủ nhân là đường này.

Bác cười rồi nói Bảy Ếch giữ lấy Thiềm Thừ, rồi cả nhóm đi vào con đường cuối cùng, nhưng khi đi qua hết thì lại gặp tiếp một ngã ba tương tự như lúc trước, chúng giống nhau như đúc, nếu không phải có Thiềm Thừ chỉ đường thì cả nhóm đều nghĩ rằng sẽ lạc đường, Bác hỏi Tuệ Linh:

- Từ lúc lên tới đảo, pháp lực của tôi và cô đều bị đè xuống, sử dụng rất khó khăn, các loại pháp khí dò định phương hướng của tôi cũng vô dụng. Cô nghĩ sao

Tuệ Linh nói:

- Tôi nghĩ là do trên đảo có một đại trận đang vận hành, nó đang kìm hãm lại tất cả những thứ gì trên đảo. Khi tôi mới hồi phục được chút pháp lực thì lại bị rút đi mất một ít,

Bác trầm ngâm không nói gì. Cả nhóm gặp liên tiếp hơn mười cái ngã rẽ như vậy, ông Tường lên tiếng:

- May là có con cóc này dẫn đường, không thì chúng ta lạc mất rồi.

Bên tai ông Tường vang lên tiếng ngọng:

- Ta là Thiềm Thừ, không phải cóc

- Được được, là Thiềm Thừ. Vậy đã được chưa

Bảy Ếch tò mói quay lại nhìn mấy cái cửa đằng sau rồi nói:

- Không biết những cánh cửa đó có gì, làm em hơi tò mò

- Muốn biết trong đó có gì ko? Thì cứ viết trước di chúc đi

Những ngã rẽ ba đều là một mê cung được xây dựng chứa cạm bẫy và các yêu ma nhốt sẵn trong đó chỉ cần bước vào nhầm đưởng thì coi như bỏ mạng, chúng cũng được xây dựng không theo một nguyên tắc, hay theo phong thủy nào cả, mà nhằm mục đích đánh lạc hướng người vào. Khi cả nhóm đi khỏi đường hầm thì đập vào mắt họ là một căn thành được xây dựng rất hoành tráng, một không gian rộng lớn và nhìn lên trên đầu thì gần cao hơn 200m là ít, bác nhìn về căn thành phía trước thì hơi ngạc nhiên, bác nói:

- Tại sao lại có nguyên một căn thành được xây dựng dưới lòng đất thế này.

- Đi vào thử đi anh, em muốn vào đó xem thế nào

Cả nhóm bắt đầu đi vào ngôi thành, tường thành được xây từ những khối đá lớn và sử dụng một loại vữa đặc biệt, tường thành cao 10m so với mặt đất, Bảy Ếch trầm trồ ngước lên nhìn. cổng thành đã đông kín, không vào được. Cả nhóm đành dùng dây thừng có ba móc ném lên đó, nhưng mãi vẫn không được đánh nhờ Tuệ Linh dùng pháp thuật đưa đầu dây có ba móc sắc lên trên đó. Bảy Ếch là người leo lên đầu tiên, sau đó là ông Tường và bác, còn Tuệ Linh thì dùng pháp lực bay lên. Đập vào mắt cả ba là một dãy các kiến trúc nhà có, đền có, chùa tháp, cung điện ở giữa. tất cả đều sống động, ở giữa là các con kênh nước uốn lượn qua lại,bên ngoài thành là một con sông ngầm chảy cuồn cuộn. Cả nhóm lại theo dây thừng đi xuống vì ko tìm thấy lối đi xuống. Vào trong thành thì Bảy Ếch hết chạy đi tới chỗ này lại ngó chỗ khác, anh ta kêu lên:

- Thật quá đẹp, lần đầu trong đời mới thấy mấy thứ này đó

Bác đi theo sau rồi bắt đầu nói với ông Tường:

- Bác nghĩ sao về chuyện này, cháu thấy nó giống như xây để tùy táng một người.

Ông Tường cũng nói:

- Bác cũng có nghe qua những chuyện này, nhưng đây là mới lần đầu bác nhìn thấy

Cả nhóm đi vào từng kiến trúc thì thấy bên trong bày trí những vật dụng, có cái vẫn còn, nhưng có cái đã bị phai mờ theo năm tháng. Bảy Ếch chỉ tay về phía cung điện phía xa rồi nói:

- Qua đó xem thử đi,

Nói rồi anh ta và Thiềm Thừ di chuyển về phía đó, bác lắc đầu rồi cười:

- Đúng thật là, hai cái đứa này

Thiềm Thừ là vật kéo vượng khí nên các loại châu báu và của cải thì nó rất nhạy, bác nghĩ chắc cả hai đang lùng coi có đồ gì giá trị không đây mà. Cung điện ở giữa xây bằng gỗ sơn thếp vàng, nhưng đã phai đi,đi lên cửa điện là hơn 20 bậc thang nối liền nhau, nóc điện được sơn màu xanh lá, nhưng cũng đã cũ đi khá nhiều. Tất cả đều bị thời gian làm phai mờ hẳn đi, Bảy Ếch đẩy cửa đi vào thì bụi bay lên, khiến anh ta ho sặc sụa, bác và ba người kia đi vào trong thì thấy ở giữa là một cô quan tài lớn, đúc bằng vàng ròng, khảm đầy đá quý và châu báu. Thấy cỗ quan tài thì Bảy Ếch và Thiềm Thừ thèm nhỏ dãi rồi ôm lấy nó mà hôn, bác lắc đầu cười nói:

- Không đem ra được đâu, hai đứa mày xem nó nặng thế này thì sao mà di chuyển được.

Cả nhóm lại tiếp túc đi quanh cung điện này để xem có phát hiện gì không, chợt Bảy Ếch và Thiềm Thừ rú lên một tiếng dài, ba người tưởng cả hai gặp nguy hiểm thì chạy đến thì thấy cả hai đang lăn lộn trên đống vàng bạc châu báu trong các rương, Bảy Ếch nói với Thiềm Thừ:

- Chúng ta không tham nhiều, lấy đầy cái balo là được. Anh cóc coi có món nào quý nhất thì hãy chỉ em, em lấy đem về

Thiềm Thừ lại được phe trổ tài, nó liềm từng món rồi lại lại liếm món khác, Bảy Ếch thì lấy các đồ trang sức đeo đầy cả người, bác nhìn rồi lắc đầu cười,:

- Kệ hai đứa chúng nó đi, phải đi tìm manh mối thứ hai liên quan tới miếng ngọc này

Nói rồi bác, lấy miếng ngọc ra nhưng khi vừa lấy ra thì cả một căn thành rung chuyển và có gì đó đang từ từ trồi dậy. Bác hít một hơi không khí rồi nói:

- Thi khí rất nồng, lại có hung sát cực đoan, không lẽ là ...

Nói rồi bác chạy ra thì thấy những con đường gạch đang bị thứ gì đó trồi lên, từng đợt từng đợt, một bàn tay, hai cái đầu,rồi vô số thi thể từ dưới những con đường đó bật nắp chui ra. Bác nhìn thấy thì nuốt một ngụm nước bọt:

- Đồng giáp thi .....

Chúng đông như một quân đội, hơn 300 tên cương thi, giáp phục rỉ xét,khuôn mặt hốc hác, khô quắt, móng tay nhọn hoắt, chúng từ từ tiến về phía cung điện. Thi khí ngập cả không gian này, bác nhìn thấy thì hoảng hồn, nói lớn:

- Khỉ thật, đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn chứ. Có lẽ chúng là đội cấm vệ quân, bào về căn thành này.

Bảy Ếch cũng vừa lấy xong một balo đầy rồi lao xuống nhìn thấy thì hét lớn:

- Đùa ông à, ông mới lấy được chút đồ thì chúng mày tới phá đám

Nói rồi, anh ta rút súng ra rồi bắn thẳng về phía đội đồng giáp thi đang tiến tới nhưng không ăn thua. Bác nói:

- Phải rút thôi, đừng có đánh với chúng. Không đánh lại đâu, hơn 300 đồng giáp thi thì đừng nói anh, dù là dạ thần cũng phải vong mạng. Chưa kể bọn này khi sống là tinh binh, bị chúng vây là cầm chắc cái chết.

Nhưng vừa mới bước xuống thì một viên gạch dưới chân lún xuống, biết điềm gở, ngay lập tức một loạt các mũi tên phóng từ mái điện xuống, vai bác bị một mũi tên xẹt qua, máu đổ ra và khiến bác nói lớn:

- Cẩn thận, tên có độc.

Mọi người nấp vào cung điện chờ đợt tên qua đi, bác xé một mảnh vải băng lại rồi lấy trong balo ông Tường ít thuốc cầm máu rịt lên, rồi băng lại. Ông Tường nói:

- Có lẽ cả cái căn thành này đều là cạm bẫy, chúng ta chỉ cần đi sai một bước là không bị chết dưới bọn lính kia thì cũng chết do bẫy.

Chợt bên ngoài có tiếng kêu lớn:

- A haha, cuối cùng cũng tìm thấy kho báu rồi, anh em đâu mau qua đây

Bác ngó quá cửa số thì thấy một đám người đang từ trong một ngôi nhà có vẻ là mật khố, chúng đang chuyền tay nhau những của cải. Bác nhận ra ngay chính là đám người Thái Lan, tên nào tên nấy, người đầy máu và vết thương, chúng chỉ còn lại 5 người, hai tên bị một vết xé rách cả bắp tay nhưng đã được cầm lại, tên pháp sư đầu trọc cũng phun ra ngụm máu, sắc mặt tái lại vì trọng thương. Vì chúng cách khá xa nên chưa nhìn thấy đám đồng giáp thi đang tiến về, nhưng tên pháp sư đã đánh hơi được mùi rồi. Ông Tường nói:

- Bác có cách này,

Khi bọn chúng đang mải mê lấy đồ thì Bảy Ếch từ cung điện chạy ra rồi nói lớn:

- Mọi người mau vào đây đi, trong đây nhiều châu báu lắm

Nói rồi anh ta giơ một cái bình vàng, có tai là bằng ngà voi, thân bình là khảm bằng đá quý. Rồi lại chạy vào trong, bọn người Thái nhìn thấy thì tức giận:

- Là bọn chúng, thì ra chúng vào đây trước chúng ta. Chúng mày đâu, mau qua cắt cổ hết bọn chúng đi.

Hai tên có vẻ dữ dắn nhất, vác súng máy lên, bên hông là một con dao găm chuyên dùng trong đặc công. Chúng cười nhe răng:

- Giết chúng mày thì lúc đó cả kho báu này là của tụi tao. Hahahaaha

Nhưng khi mới bước được vài bước thì một tên hét lên một tiếng, hắn bị rơi vào hầm chông, cả người hắn bị những mũi châm đồng xuyên thủng, kỳ dị ở chỗ máu hắn bị những cây cọc này hút lấy, tên còn lại thì đang ngồi bệch dưới đất, mặt mũi xanh lè, hắn chợt thấy rất nhiều hình bóng to lớn đang nhìn về mình, Lúc bây giờ hắn mới nhận ra, hắn hét lên một tiếng:

- Sư phụ cứu mạng, là cương thi

Tên pháp sư đầu trọc đã đánh hơi thấy mùi thi khí nhưng chỉ nghĩ là mùi của tử địa mà bọn chúng mới vượt qua. Rồi lại vất vả thoát ra khỏi hang ổ của một đám quỷ thi chính là các xác của cung nữ, mới mò tới tận đây, phần là vì bác và Tuệ Linh đã dùng chút xảo thuật che lại khiến ông ta không thể đoán được. Phần Bảy Ếch và mọi người thì bắt đầu tìm cách trốn khỏi nơi đây, ông Tường nói:

- Bên dưới mặt đất thì các cơ quan đã được khởi động lên rồi, bác tính thế này, bây giờ chúng ta di chuyển trên các mái nhà thì có lẽ sẽ an toàn hơn chút ít,

Ba người nghe thì cũng gật gù rồi trèo lên mái nhà bằng dây thừng, Bảy Ếch thì dù cái balo nặng nhưng vẫn ráng sức mà leo lên. Bác lấy một con dao đẩy nóc ra là những viên ngói xanh ra rồi chui ra ngoài, đứng trên mái thì quả thật đúng là có thể nhìn bao quát hết toàn bộ được.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.