Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 36

Tiểu thuyết gốc · 2179 chữ

Bác lắc đầu cười rồi nắm lấy Thiềm Thừ, bác nhấc nó lên rồi trầm ngâm, bác nói :

- Hình như là nặng hơn thì phải. Cũng do mày đó Ếch, chăm nó cho béo lên rồi.

Thiềm Thừ chỉ nhỏ như bàn tay người lớn, nhưng cân nặng thì hơn thế nhiều. Tuệ Linh nhìn lại phía sau rồi nói :

- Chắc chúng không đuổi theo nữa đâu.

Bác cũng gật đầu rồi nói :

- Hy vọng là vậy, chứ cái đám uế thi này chúng nó thù dai lắm. Nên vẫn phải đề phòng chúng quay lại.

Bảy Ếch thấy hơi khát nước định tới bên hồ múc lên một ngụm uống thì bác quát :

- Đừng có động vào cái hồ đó, tránh xa nó ra cho anh.

Bảy Ếch giật mình, làm rơi cái mũ tai bèo , bác đi lại rồi nói :

- Nước này không uống được đâu, uống vào là chết đấy.

Chợt có tiếng hát vang vọng như từ đâu vọng đến, cả nhóm bắt đầu cầm lấy vũ khí rồi bắt đầu nhìn xung quang ,chợt từ dưới hồ có những đợt bong bóng nổi lên, to như cái cốc uống nước. Cả nhóm nhìn rồi nói :

- Lại là chuyện gì nữa đây.

Rồi, thứ gì đến cũng đến, từ dưới hồ những cái bóng trắng bắt đầu chui lên khỏi cái hồ đó. Khi nhìn thấy rõ thì ai nấy đều ngạc nhiên, những cái bóng đó chính là những cái xác của các cô gái vô cùng xinh đẹp, y phục của họ là của cung nữ thời xưa. Nhưng điểm làm mọi người bất ngờ nhất là toàn bộ các cái xác đều được bảo tồn rất tốt gần như là hoàn hảo, nếu ai ko biết thì có thể nghĩ đây là người sống. Từng cái xác trồi lên mặt nước rồi lơ lửng giữa không trung, chúng bắt đầu các điệu múa, nhìn rất mê người nhưng ai cũng không còn tâm trí để thưởng thức. Bảy Ếch nuốt một ngụm nước bọt rồi nói :

- Không phải chứ, đây là thứ quỷ gì vậy?

Bác cũng nghiêm mặt lại rồi bắt đầu chuẩn bị, nếu chúng tấn công. Nhưng toàn bộ các cái xác này đều không để ý tới cả nhóm mà vẫn thể hiện vũ điệu của mình, Bảy Ếch nhìn chằm chằm vào đó, miệng thì thầm :

- Đẹp quá , lần đầu trong đời nhìn thấy nhiều người đẹp đến vậy

Thiềm Thừ nhảy bổ lên rồi táng một cái vào mặt Bảy Ếch , :

- Đồ dại gái , Thiềm Thừ sẽ nói với vợ người

- Ấyyy, anh Cóc nói quá, Em có nói gì đâu,anh giơ cao đánh khẽ. Vợ em mà biết chắc giết em mất, còn ai chăm sóc, châm thuốc, tắm cho anh nữa . Đúng không anh Cóc

Chợt những các xác đó chuyển động rồi bay về hướng khác, chúng như quỷ hồn như toàn thân lại không có chút quỷ khí hay tà khí gì, chỉ có tử khí đặc trưng của xác chết. Tuệ Linh nhìn bác rồi nói:

- Có nên đuổi theo chúng không ?

Bác suy nghĩ một lúc rồi nói :

- Đuổi theo đi

Cả nhóm bắt đầu đuổi theo những cái xác đó, chợt Bảy Ếch lên tiếng , rồi chỉ về phía trước :

- Nhìn kìa là bọn uế thi, chúng đang ở phía trước

Bác và hai người kia nhìn thì thấy những cái bóng vật vờ đang ở phía trước. Nhưng tưởng sẽ đụng độ nhau, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy những cái xác thì sợ hãi, bỏ chạy tán loạn. Bác hồ nghi nhìn bọn chúng nhưng vẫn chưa tìm được manh mối gì từ các cái xác này. Cứ thế cả nhóm đi theo chúng thì khi đến trước một cái vách đá dựng đứng, trước có một cánh cổng bằng đồng dính liền với vách núi, trạm khắc hình hổ phù bên ngoài, bỗng đôi mắt của hổ phù sáng lên rồi cánh cổng từ từ mở ra ,những cái xác như thế bay vào bên trong, bác ra hiệu cho cả nhóm đi theo những cái xác đó. Thế là mọi người cũng đi vào bên trong cánh cổng đó. Chúng từ từ đóng sập lại rồi im lìm như chưa bao giờ mở ra. Còn phần lúc này, bọn người Thái đang chật vật chạy trốn đám uế thi, chúng cũng lạc vào trong tử địa này, người đàn ông đầu trọc cầm lấy một cây nến, trên có cháy một ngọn lửa màu lam, cây nến được đật trong một cái ống dựng đứng, bên ngoài ống là những câu văn tự cổ bằng tiếng Phạn, nhờ vào ngọn nến này mà đám uế thi dè chừng, không dám xông đến. Nhưng một tên trong đó bỗng chốc rú lên rồi cả người bắt đầu có những cái bọc to như chén, sau đó thì nổ tung ra, cả người hắn cứ thế bị hành hạ cho đến chết. Người đàn ông trọc đầu cũng chưa hiểu chuyện gì, ông ta lấy ra trong túi đeo một lá bùa rồi đốt nó trên ngọn lửa kia rồi dùng nó huơ trước mặt tên kia, tro rơi xuống người hắn, khiến cho da hắn bị lộ ra các con kiến nhỏ như hạt gạo, chúng nấp dưới da, nên khó mà phát hiện. Người đàn ông trọc đầu lấy từ người một con rắn nhỏ rồi cho nó chui vào miệng tên kia, hắn trượn ngược mắt lên, miệng gầm rú, sủi bọt mép, cứ thế những con kiến dưới da như bị thứ gì đó làm chết, chúng chui ra khỏi người hắn ta rào rào. Người trọc đầu nhìn thấy thì hốt hoảng vì nhận ra cả người tên này đang bị đục thành từng lỗ thủng, do đàn kiến sợ con rắn trong người vật chủ làm hại mà cắn da thịt, đào đường trốn ra. Chẳng mấy chốc tên đó ngã xuống, thi thể nát, có từng cái lỗ nho nhỏ khắp người. Người đàn ông trọc đầu quát lớn :

- Bà mẹ nó, đây rốt cục là nơi quỷ nào đây. Là vùng đất bị nguyền rủa sao mà đâu đâu cũng là yêu ma hại người.

Nhưng vừa dứt câu, một thân hình to lớn đồ sộ ,từng bước chân làm rung chuyển mặt đất, bọn hắn nhìn lên thì thấy trước mặt là một con gấu da người, bộ lông của nó đã bị lột mất, thay vào đó là một tấm da người phủ lên, người nó tỏa ra tử khí nồng nặc. Nó cúi xuống nhìn rồi mở miệng :

- Phàm nhân hèn mọn, chúng mày cũng dám quấy nhiễu hòn đảo này à. Vậy thì để tao ăn hết một lượt chúng mày

Ngay lập tức, chân trước nó vụt mạnh đến làm tắt đi ngọn nến đang cháy, tên pháp sư cũng biết đây là do tử khí quá mạnh, đã thổi tắt đi lửa phép của hắn. Người này rút ra một cái mõ, hắn ta dùng tay gõ lên rồi niệm chú, con gấu nhìn hắn rồi gào lên giận dữ, nó nhảy bổ về phía ông ta, Một cú vồ chực dương tới, tên pháp sư sợ hãi vội lao người né đi, Nhưng cú vỗ vẫn vồ trúng một người đứng sau ông ta, bị trúng cú vồ đó, người này như một miếng thịt rơi từ trên cao xuống, thịt nát xương tan, quá thê thảm. Pháp sư nhìn con gấu rồi nuốt một ngụm nước bọt, vì cả đời hắn chỉ chạm trán quỷ hồn, yêu ma, chứ chưa bao giờ đụng đến loại yêu ma kinh khủng này. Nhưng bản lĩnh của một pháp sư không nhỏ, hắn ta dùng tay vẽ lên cái mõ hai dòng chữ đỏ bằng mực rồi đưa về phía trước, miệng đọc pháp quyết. Con gấu chưa kịp nhận ra thì hai dòng chữ đỏ đó vụt ra, bắn thẳng vào người nó. Một âm thanh xì xì vang lên, nó gầm lên rồi lao về phía hắn ta. Những đồng bọn thấy vậy, chúng từ trong balo lấy ra súng rồi bắn thẳng vào người con gấu nhưng da nó quá dày lại là yêu ma, đạn thông thường chả làm gì được nó. Một cú húc thẳng làm đội hình bọn chúng vỡ trận, chỉ chờ có thế, đám uế thi bắt đầu ùa vào xâu xé bọn chúng. Tên pháp sư lấy ra một cái hộp rồi mở ra, bên trong đó là một cái đầu người đã khô, nhưng tóc vẫn còn dài và rất mượt. Thiên Linh Cái. Ông ta cầm lấy nó rồi dùng máu nhỏ lên sau đó thì lẩm nhẩm đọc chú, hai con mắt trống rỗng của đầu lâu bỗng chốc lóe lên, vô số cái bóng đỏ bay ra, chúng bay tán loạn, đám uế thi bị chúng đụng phài thì một tiếng nổ vang lên, những âm thanh điếc tai dồn dập, dần dần tỏa ra những làn khói mù mịt. Nhân cơ hội này thì bọn chúng nhanh chóng chạy thoát khỏi đám vây, riêng người đàn ông pháp sư thì miệng nén lại một ngụm máu vì dùng thần thông của Thiên Linh Cái. Nói về Thiên Linh Cái thì nó là một loại thuật được lưu truyền từ rất xa xưa, ban đầu nó được luyện ra để dùng chứa linh hồn của các người bị trảm đầu. Người bị trảm đầu thì thân và đầu không thể liền lại được, nên linh hồn họ cũng gặp điều tương tự. Nguyên thủy của nó là được một nhà sư luyện ra với mục đích hàn gắn linh hồn, đó là điều tốt. Nhưng về sau, khi những pháp sư khác chú ý tới và bắt đầu biến tướng nó thành thứ tà ác và quái dị như bây giờ. Đầu của người nam là thường được dùng đầu tiên, nhưng vì điều khiển và luyện chế Thiên Linh Cái từ người nam quá khó khăn và dễ bị quật chết thì họ lại đổi qua nữ. Và pháp sư cũng nhận ra dùng đầu nữ thì dễ luyện hơn .( Cách luyện sẽ không đề cập đến . ) Một trường hợp khác nữa là người chưa quan hệ nếu bị sét đánh chết cũng được gọi là Thiên Linh, đây là thứ mà các pháp sư đều khao khát để luyện Thiên Linh. Thiên Linh chỉ được luyện thành khi chúng mọc ra tóc, nếu không thì phải tiêu hủy đề phong bề trên phát giác, họa sẽ ập tới thân. Cả nhóm bốn người đang đi trong một căn hầm dài, họ đã mất dấu những cái xác cô gái đó, bác nhìn xung quanh rồi dùng đèn pin rọi lên tường thì thấy căn hầm này đều là đá, thỉnh thoảng lại có các đường văn tự khắc trên đó, nhưng đã mờ đi năm tháng vì quá lâu. Ông Tường sờ vào tường đá rồi trầm ngâm, hồi sau ông ấy nói :

- Loại đá này là đá núi lửa, hình thành sau các vụ phun trào .

Nghe tới đây thì Bảy Ếch tái mặt lại rồi nói :

- Vậy vậy, không lẽ toàn bộ nơi đầy, à không hòn đảo này là một cái núi lửa .. ÔI mẹ ơi

Bác cũng bất ngờ , nhưng Tuệ Linh nói , :

- Cũng chưa chắc, có thể căn hầm này được người xưa vận chuyển đến từ trong đất liền thì sao,.

Ông Tường cũng gật gù :

- Bác cũng mong là vậy, nếu không thì nguy to

Cả nhóm bắt đầu đi dọc theo đường hầm dài này, đường hầm dài hun hút, đèn pin chỉ soi được một khoảng và chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Bác vẫn chăm chú nhìn lên các đường điêu khắc ở trên tường, bác nhận ra chúng rất quen. Những hình điêu khắc trên đó lờ mờ có thể đoán ra là một hàng người xếp dài, đang hành lễ, cúi đầu về phía trước. Nhưng trên đầu họ lại là các linh hồn đang vất vưởng, ý nghĩa của chúng là gì thì bác vẫn đang đoán. Nhưng chợt có tiếng Bảy Ếch vang lên :

- Mọi người ơi, hình như phía trước là ngã ba thì phải

Mọi người nhìn về phía trước thì thấy đúng là có ba ngã rẽ khác nhau, chúng không có dấu hiệu gì để đánh dấu. Ông Tường dùng tay chấm ít nước bọt rồi đưa gần các cửa rồi cẩn thận cảm nhận. Đây là cách biết đường nào là đi được, vì có gió sẽ làm mát nước bọt trên đầu ngón tay. Ông Tường lần lượt thử nhưng ông ấy vẫn im lặng rồi lắc đầu :

- Thật kỳ lạ, bác không thể tìm được đường chính xác để đi

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.