Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 38

Tiểu thuyết gốc · 2338 chữ

Bảy Ếch đang đu theo sợi dây thừng, bên dưới là các ngọn giáo chĩa thẳng lên, phía dưới anh ta là các đồng giáp thi đang đi lùng đám người dám vào đây. Qua được bên mái nhà bên kia thì anh ta vội lấy một cái bì ni lông thở vào trong đó rồi nhìn mọi người. Bác chỉ tay về phía chỗ dây thừng ở bên ngoài kia, cả ba bắt đầu đầu bò trên mái nhà rồi cẩn thận đu theo dây thừng qua mái nhà bên kia, gần như tất cả đều chậm chạm, tránh để lộ âm thanh, bác và Tuệ Linh đều phong bế hơi thở mức thấp nhất và hai người kia thì ngậm trong miệng viên thuốc bác đưa, trong người dán một tấm bùa, mặt đeo mặt nạ phòng độc, nhằm giữ hơi thở dưới mức thấp nhất có thể. Chỉ còn một mái nhà nữa là tới được bên chỗ có dây thừng thì balo Bảy Ếch rơi ra một món đồ trên mái lập tức một ngọn chông (giống như giáo nhưng chông được làm bằng tre hoặc gỗ vót nhọn được đặt thẳng đứng) từ dưới đâm lên, lập tức hàng loạt các cây chông đầm liên tiếp, Bảy Ếch nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn lại về phía bác. Bác quay lại thì thấy đám đồng giáp thi phát hiện ra họ đang trên mái nhà. Bác đành ra hiệu chạy trốn, Tuệ Linh dùng yêu lực đưa ông Tường và Bảy Ếch qua chỗ sợi dây trước, còn bác thì dùng bùa đốt lên, lấy tro trộn với nước thảo dược rồi rải nó xuống đường, khiến cho đám đồng giám thi giẫm lên thì như bị nướng trên lửa đỏ. Bác lấy ra quả lựu đạn còn lại trong balo của mình ném về phía chúng rồi bỏ chạy. Nhưng khi đến được dây thừng thì cũng thấy đám người kia đang hướng về phía đây. Thì ra dây thừng của chúng đã bị phong tỏa, không thể trốn được, thì mới phát hiện ra chỗ bác. Chúng rút súng ra rồi bắn tới tấp về phía hai người ông Tường và Bảy Ếch, hai người họ nhanh chóng tìm chỗ nấp rồi rút súng ra đáp trả chúng. Bên kia lợi thế người đông, hỏa lực mạnh đang áp đảo, bác nhận thấy thì nhìn về phía kia thì cũng thấy được mình đang bị hai mũi giáo công, bên nào cũng khó. Đám đồng giáp thi đang hướng thẳng về đây, chúng đông như châu chấu, tên nào tên nấy đầy hung sát, nếu đánh với chúng thì sẽ khó mà giải quyết đám người thái kia thì chỉ sợ không còn thời gian nhiều để trốn khi đám đồng giáp thi kia tới kịp. Tuệ Linh đang cố cản chúng lại, cô dùng Champa thuật, cô ngồi xuống hai tay làm động tác chống trời, rồi bắt đầu niệm chú, đây là pháp thuật mà Ngãi bà đã truyền lại cho cô. Khi tiếng chú vừa dứt thì một loạt các văn tư Champa hiện ra, cô dùng tay đẩy chúng về phía đám đồng giáp thi kia. Những âm thanh nổ lớn bắt đầu xuất hiện, nhưng có vẻ đám đồng giám thi kia chưa tới mức bị trọng thương. Bác nhìn xung quanh thấy các cạm bẫy đang được khởi động thì bác chợt nhíu mày lại:

- Nhiều cơ quan thế này thì chúng lấy đâu ra năng lượng để vận hành chứ

Bác chợt thấy các con kênh trong thành thì liền lóe ra một suy nghĩ. Bác hét lớn:

- Mau rời khỏi đây mau, cho chúng sợi dây thừng đi.

Hai người nghe bác nói thì đành miễn cưỡng rút khỏi cao điểm, bọn người Thái thấy vậy thì mừng lắm chúng liền hớt hải chạy về phía sợi dây. Nhưng lúc đấy thì đám đồng giáp thi cũng đang tiến tới, bốn tên đó hoảng loạn dành quyền leo lên trước, tên pháp sư thì được quyền đi trước, còn ba tên kia thì ở lại bắn chặn lại phía sau. Còn về phần bác thì chạy đi về phía con kênh gần nhất rồi nói:

- Những kênh này có lẽ được thông ra sông,chỉ cần bơi theo chúng thì có thể thoát được

Hiểu ý bác, cả ba người bắt đầu nhảy xuống dưới kênh rồi lặn sâu xuống. Quả thực kênh rất sâu, 3m là ít, nhưng đối với đường sống phía trước thì gần như không ai để ý lắm. Đám đồng giáp thi quây quanh đám người Thái, bấy giờ chỉ còn lại hai tên ở lại, tên kia nói:

- Mày lên trước đi, tao ở lại sau

Tên kia nghe xong thì mừng lắm:

- Tao đội ơn mày

Nói rồi hắn bám vào sợi dây thừng rồi leo lên, nhưng khi mới leo lên thì một âm thanh khô khốc vang lên, tên ở dưới chĩa sung vào chân và tay của hắn rồi bóp cò. bị trúng đạn hắn ta rơi xuống đất, miệng phún máu:

- Mày mày, tao chết, ....cũng ám..mày..

Bọn đồng giáp thi ùa tới xé xác và xâu xé hắn ta, còn tên còn lại đã leo lên dây thừng và trốn ra ngoài với hai tên kia, tên bị hắn hại đang chịu cái chết đau đớn khi bị chính đồng bọn phản bội và cơ thể đang bị sẽ nát từng mảnh. Bọn đồng giáp thi vương bắt đầu tới bên cổng thành rồi đẩy cánh cổng ra, chỉ có chúng với sức lực kinh khủng mới đẩy nổi cái cổng khổng lồ này. Lúc này, thì nhóm của bác đã thoát ra được, họ ngoi lên bờ rồi phát hiện đám đồng giáp thi đã ra bên ngoài, chợt bác chỉ lên bờ rồi nói,:

- Lấy cái thân cây kia làm thuyền, mau đẩy nó xuống nước

Trên bờ có một thân gỗ nhưng khá nặng ba người đẩy phải gồng hết toàn thân, Tuệ Linh thấy thế thì nói:

- Để tôi

Cô hiện lại yêu thân là rắn hổ trâu, chỉ với một cái cuộn đuôi, thân gỗ đã bị cô đẩy xuống nước. Bác giơ tay tán thưởng rồi nói:

- Mau lên thôi, chúng sắp đuổi theo rồi

Cả nhóm lập tức nhảy lên thân cây rồi cho nó theo dòng chảy mà trốn thoát khỏi nơi đây. Đám đồng giáp thi đứng trên bờ nhìn bác đầy căm tức nhưng không làm gì được. Còn bọn người Thái đã đi trước, chúng cũng chọn dòng sông ngầm này để trốn thoát. Ngồi trên thân cây, Bảy Ếch nói:

- Hahaha, tưởng chuyến này đi rồi chứ, không ngờ lại thoát được.

Ông Tường cũng nói:

- Được rồi, mà hình như bác thấy dòng chảy đang mạnh dần đó

Nghe tới đây thì ai nấy giật mình, và lờ mờ nhận ra, Bảy Ếch lôi Thiềm Thừ ra:

- Anh cóc ơi, anh nổi được ko

- Ngươi hỏi cái câu này là có ý gì đấy?

Thiềm Thừ nhìn Bảy Ếch nghi ngờ, còn Bảy Ếch thì quay lại nói nhỏ với bác:

- Hay anh có cách nào khiến anh cóc to lên được ko, em thấy anh cóc làm phao được đấy. Người anh bự bự, mỗi hôm em tắm nước thơm cho anh nhìn giống lắm. Anh cứ yên tâm, anh cóc béo nhưng bụng toàn là không khí thôi

Đang nói dỡ thì " bốp, chat, cốp " Thiềm Thừ nhảy lên táng cho Bảy Ếch mấy cái liền :

- Ngươi chán sống rồi à

Dòng chảy bắt đầu nhanh dần dần, và bắt đầu chảy xiết hơn. Bác hét lớn:

- Không muốn mất mạng thì ôm cho chắc vào đừng có buông tay ra.

Con sông chảy xiết, cuốn thân cây chảy theo, lúc thì ở dưới nước, lúc lại trên mặt nước, những cú va đập mạnh khiến ai nấy choáng váng, cả người ê ẩm. Cứ thế họ bị con sông ngầm vùi dập,...........Bác lờ mờ mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên bờ, bác đứng dậy thì nhìn thấy ba người kia đang nằm mỗi người mỗi nơi. Bác tới vỗ vào mặt Bảy Ếch, anh ta mở mắt rồi nói:

- Còn sống, con sống, tôi còn sống nè trời. hahaha

Một lúc sau thì hai người kia cũng tỉnh dậy, khúc gỗ thì đã trôi đâu mất. Ông Tường nói:

- Đây là nơi nào vậy Cổ?

Bác cũng lắc đầu rồi nói:

- Cháu cũng không biết được.

Chợt Bảy Ếch la lên:

- Mọi người mau nhìn này, mau lên

Mọi người leo lên cái mô đất rồi nhìn về phía đó thì thấy một cảnh tượng đẹp như tiên cảnh. Phía dưới kia, một hòn đảo ở giữa một cái hồ lớn, hòn đảo đó chỉ nhỏ bằng sân vận động, một ngọn tháp cao chót vót được dựng thẳng đứng, hơi nước dưới cái ánh sáng mặt trời tạo ra một dải cầu vồng đẹp tuyệt vời, có bốn cây cầu bắc vào đảo. Những loại hoa quý và mùi hương ngào ngạt len lỏi vào tận chỗ bốn người đang đứng, cảnh tượng quá đẹp. Chợt bác cầm mảnh ngọc lên, nó đang phát sáng, và từng dao động đang lan ra, bác bỗng giật mình khi nghe thấy âm thanh tụng kinh đang vang vọng trong không gian này. Bác nói:

- Tạm thời nghỉ ngơi chút đi, ăn uống chút gì đó đi

Ông Tường cũng gật đầu đồng ý, cả nhóm mở balo ra, may là bị thấm nước chút ít, nhưng lương khô vẫn còn ăn được, riêng Bảy Ếch thì ôm cái balo đựng châu báu, tay cầm một cái vòng rồi hít một hơi dài rồi cắn miếng bánh bột sắn. Cả nhóm ăn xong thì lại ngồi nghỉ lại chút lấy sức, ông Tường lấy từ trong balo hộp cứu thương rồi lấy thuốc bôi lại mấy chỗ bầm dập, và uống ít thuốc kháng sinh. Bác ngồi xuống rồi bắt đầu điều hòa các dòng khí trong người.Cả Tuệ Linh cũng bắt đầu ngồi xuống hồi phục lại yêu lực trong người. Hơn 2 giờ sau thì bác mở mắt ra đã thấy Tuệ Linh đã tỉnh trước, bác bắt đầu hít một hơi thật sau rồi nói :

- Bây giờ, thì đi thôi.

Cả nhóm bắt đầu đi về phía hòn đào nhỏ đấy, phải nói là trải qua những thời gian phải đối mặt với sinh tử thì được tận hưởng một không gian yên bình như thế này lại khiến ai nấy đều thư thãn. Chợt ông Tường nói:

- Khoan đã, bác thấy có chuyện rồi

Khi ba người kia đang thắc mắc thì ông Tường nhẹ nhàng tới gần một bụi cỏ, rồi vén ra, bên trong là một sợi dây thép, ông nói:

- Đây là loại bẫy được dùng để sát thương sinh lực địch, một đầu kia nối với chốt nổ của lựu đạn, chỉ cần bước chân làm sợi dây này căng lên thì sẽ... bùm

Nói rồi ông Tường men theo sợi dây rồi từ từ chỉ vào một quả lựu đạn được đặt dưới nước. Ông từ từ cắt dây thép rồi cầm lấy quả lựu đạn, Bảy Ếch nói:

- Bác có biết loại này không?

Ông Tường trầm ngâm nói:

- Đây là loại phi 1, do liên xô sản xuất, nếu nó xuất hiện ở đây thì chắc chắn chỉ có là của bọn người Thái lan kia. Khi đụng độ giữa hai bên, bác và thằng Ếch và chúng thì bác đã lờ mờ đoán ra thân phận của chúng rối. Chúng là các thợ săn kho báu, nhưng nhìn cách chúng hành động thì chỉ là bọn mới vào nghề, chưa đáng gờm lắm. Nhưng chúng mang được vũ khí vào nước mình thì không phải đơn giản, chắc có cả một tổ chức đã hậu thuẫn đưa chúng trót lọt. Bác đoán chúng thuốc vùng tam giác vàng ma túy ở phía Bắc Thái Lan.

Bảy Ếch nói:

- Sao bác biết hay vậy, cháu còn không đoán nổi chúng là dây mơ rễ má thế nào

Ông Tường nói:

- Thứ nhất, chúng là người Thái và có pháp sư đi theo, người lại có xăm cả bùa hộ thân. Thì đây là đặc điểm dễ nhận biết chúng thuộc tam giác Vàng. Nhưng như vậy cũng chưa chắc, chúng không phải là thợ săn kho báu thì làm gì khi tới đây, khai quật hay định nghiên cứu?. Nếu vẫn chưa đủ thì số lượng của chúng đủ để nói lên. Khi một đoàn khai quật hay nghiên cứu thì đi theo bảo vệ là một số lượng rất đông, nhưng chúng chỉ có tám người. Chưa kể các loại súng máy và vũ khí chúng sử dụng đểu là hàng viện trợ của Mỹ cho Thái, chắc chắn chúng đã mua được từ tham quan trong chính phủ. Còn quả lựu đạn phi 1 này thì chúng có thể mua trên chợ đen, loại này thì các chợ đen bán rất nhiều

Bảy Ếch cũng không ngờ được chỉ với chút ít manh mối mà ông Tường đã khám phá ra được thân phận của chúng. Nhưng chợt một loạt tiếng nổ giòn tai vang lên,ông Tường chỉ kịp đẩy Bảy Ếch và hai người kia nằm xuống đất.Một giọng nói hơi ngọng và khó nghe vang lên:

- Ông cụ, mày cũng khá đó. Nhưng tiếc là hôm này vẫn phải chết thôi.

Bước ra từ bụi cỏ là đám người Thái, chúng chỉ còn ba tên duy nhất, ông Tường rút súng ra bắn đàn áp, ông xả cả một băng đạn về phía chúng. Nhằm mục đích kéo thời gian chuẩn bị, chúng bị bất ngờ, vội nấp vào một mô đất gần đó. Nhóm cũng thừa cơ, lao vào sau một tảng đá gần đó.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.