Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưới giường

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

Cứ tưởng dù thế nào cũng không tới lượt mình ngủ trên giường.

Ngày hôm qua ở phòng ngủ chính, là giường đôi anh ta cũng không nhận được đãi ngộ này.

"Không muốn à?"

"Không, không…" Tạ Vũ được hời mà hoang mang: "Cảm ơn soái ca."

"Người anh em, còn tôi ngủ ở đâu?" Tên mập nhìn Giang Thành hỏi.

Sao thằng mập này không gọi mình là Hách Soái hoặc là soái ca nhờ? Giang Thành tuy bất mãn nhưng vẫn trả lời: "Cậu ngủ ở sô pha đi, tôi ngủ dưới đất."

Tên mập đứng bên cạnh giường nhìn đăm đăm Tạ Vũ nằm ngay ngắn bên trên, ánh mắt u oán.

Sau đó hắn quay đầu nói với Giang Thành: "Tôi nghĩ tôi muốn ngủ trên giường."

Giang Thành cầm một cái chăn trải xuống dưới đất, nằm xuống, điều chỉnh cơ thể, nói: "Không, cậu không được."

Chuyện gác đêm thống nhất giao cho hai người là tên mập và Giang Thành, dù sao họ cũng không tin cái người đang nằm trên giường.

Giang Thành cho rằng Tạ Vũ giữ đồng hồ đeo tay cũng vô ích, nên cầm đi.

Y và tên mập giao hẹn rồi, hắn gác ba tiếng sau đó tới lượt y ba tiếng.

"Vậy tôi cần phải làm gì?" Tạ Vũ vùi cả người mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu hỏi.

"Cần phải ngủ."

Tạ Vũ tự tìm nhục lại rụt đầu vào chăn, lần này không để thừa cái gì ra ngoài cả, quấn kín bản thân chẳng khác nào con nhộng.

Biệt thự có điện nhưng về đêm điện áp không ổn định, đèn chân không trên đỉnh đầu liên tục lấp lóe, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh xẹt xẹt.

Ở hoàn cảnh hiện nay cộng thêm hiệu ứng ánh sáng kiểu này, rùng rợn hệt như trong phim kinh dị.

Giang Thành đành phải tắt đèn.

Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật trong phòng.

Tên mập dựa vào trên ghế sô pha, một giờ đầu còn ổn, dần dà mí mắt hắn bắt đầu đánh nhau. Tuy biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng kỳ lạ thay hắn không khống chế được chính mình, cuối cùng ngoẹo đầu ngủ say như chết.

Giấc ngủ này nặng nề, vô cùng nặng nề, nhưng chắc không bao lâu sau, ít nhất lúc hắn mơ hồ tỉnh lại thì trong phòng vẫn tối đen như trước.

Tên mập dụi dụi mắt, hoang mang vì giây phút chợp mắt vừa rồi.

Người nằm dưới đất, cạnh giường là Giang Thành, Tạ Vũ trên giường tự gói chính mình thành con nhộng.

Thoạt nhìn tất cả đều rất bình thường.

Tên mập bây giờ vẫn còn buồn ngủ lắm, nhưng không dám thiếp đi nữa rồi. y cha, tự nhiên buồn tiểu quá, hắn muốn đi vệ sinh.

Trong căn phòng này có một cái phòng vệ sinh, cự ly cách tên mập khoảng 5 mét, rất gần, cửa được làm từ thủy tinh nửa trong suốt.

Nhưng sau cái chết khó hiểu của ông chú trung niên, tên mập sinh ra mâu thuẫn về tâm lý hoặc thậm chí là về sinh lý đối với nhà vệ sinh, hắn không muốn đi.

Thậm chí không muốn lại gần.

Hắn bỗng nghĩ đến phương pháp ứng đối của Giang Thành.

Bình nước khoáng!

Nhưng rất nhanh tên mập lại rơi vào vòng tròn tuyệt vọng mới.

Giang Thành lúc sắp đi ngủ đã ném bình nước vào thùng rác, mà thùng rác...

Tên mập nuốt nước miếng cái ực, thùng rác đang lẳng lặng đứng trước cửa phòng vệ sinh.

Tên mập không thể làm gì khác hơn là dịch chuyển cơ thể hướng đến phòng vệ sinh từng chút một, mỗi bước đi đều giống như đang ở bên bờ nguy hiểm.

Rốt cục hắn cũng đến gần thùng rác, nhanh nhẹn lấy thành công cái bình nước khoáng trống rỗng kia.

Tuy nhiên, không đợi hắn kịp vui vẻ, tầm mắt liền phát hiện thứ gì đó. Máy móc nghiêng đầu qua, thấy sau cửa kính buồng vệ sinh thình lình lộ ra một cánh tay.

...

Phòng ngủ chính tầng hai.

Phàn Lực chợt đứng dậy từ trên ghế sô pha, bước nhanh tới phía sau cửa, áp sát lỗ tai lên cánh cửa.

"Sao vậy?"

Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh nằm ở trên giường cũng ngồi dậy, để ứng phó với nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát sinh, hai cô gái chưa từng cởi quần áo, cũng không dám ngủ quá sâu giấc.

Phàn Lực đưa ngón trỏ lên giữa môi, ra dấu im lặng.

Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh thấy vậy nháy mắt ngậm miệng.

Không khí như ngưng đọng.

Khoảng một phút đồng hồ sau, bọn họ nghe được một âm thanh cọt kẹt cực kỳ nhỏ.

Hình như, cánh cửa mở ra.

Vài giây kế tiếp, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.

Lẹp nhẹp, lẹp nhẹp.

Mỗi bước chân như giẫm vào nước.

Đồng thời còn kèm theo âm thanh ma sát kỳ quái, cảm giác này giống như là có người ở hành lang kéo lê một vật nặng trên sàn nhà.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.

Đám người Phàn Lực sắc mặt nặng nề, lạnh ngắt. Phương hướng âm thanh biến mất là cuối hành lang, chỗ đó ngoại trừ căn phòng bị khóa thì không còn gì cả.

Xảy ra chuyện rồi...

Chắc chắn đã xảy ra chuyện!

Lần này là ai?

Tên mập biết nấu cơm, Tạ Vũ ăn mặc như thư ký, hay là... tên Hách Soái kỳ quái?

Trong một căn phòng khác, tại phòng vệ sinh chật chội.

Tên mập trợn to cặp mắt đầy rẫy hoảng sợ, cơ thể không khống chế được run lẩy bẩy.

Hắn không phát ra chút âm thanh nào.

Một cái tay bụm miệng hắn thật chặt.

Giang Thành ngồi xổm bên cạnh tên mập, hai người dựa gần sát vào nhau, chủ nhân cái tay che miệng tên mập chính là Giang Thành.

Cả hai đều đang gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Cửa phòng mở rộng, có ánh trăng dọc theo cửa sổ chiếu vào.

Trên giường không còn một bóng người, ngay cả chăn cũng không thấy. Nhớ tới cảnh tượng mình vừa chứng kiến, tên mập hãi hùng đến độ hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.

Quay lại 5 phút trước, người nằm dưới đất lắc lư đứng lên, động tác quỷ dị, vóc dáng vặn vẹo, hình thể tên mập khác thường, hiển nhiên không phải Giang Thành.

Tất nhiên là không phải rồi.

Bởi vì Giang Thành đang trốn ở sau cánh cửa phòng vệ sinh đây chứ đâu, một tay y lôi tên mập vào trong, đồng thời bụm chặt miệng hắn.

Hai người ngồi chồm hổm dưới đất, không dám thở mạnh, cách cánh cửa thủy tinh nửa trong suốt nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Cái bóng béo mập bò vào trong chăn từ một góc lộ ra, không biết Tạ Vũ bên trong đang ngủ hay là thế nào. Động tác của cái bóng tạo ra biên độ rất lớn, giường thậm chí bị đè nặng đến phát ra tiếng, ấy thế mà anh ta không hề phát hiện.

Mãi đến khi lớp chăn khẽ khàng run lên, trong phòng chợt im ắng hoàn toàn.

Giang Thành và tên mập không dám cử động dù chỉ một chút.

Rồi cái bóng chui ra từ trong chăn, thong thả đi đến trước cửa. Tiếng nước liên tục truyền ra, nghe cực kỳ rõ ràng giữa đêm khuya thanh vắng.

Theo ánh trăng mờ ảo, Giang Thành phát hiện phía sau cái bóng kéo theo một cái chăn, mà trong chăn, chính là...

Y quay đầu nhìn về phía giường, bên trên trống rỗng.

Tên mập hoảng sợ cực độ, thân thể to lớn run rẩy liên tục. Giang Thành không kìm nổi hắn, chỉ có thể dùng đầu ngón tay bấm hắn một cái thật mạnh.

Tên mập nghẹn đến mặt đỏ bừng, không dám run nữa.

Đến tận khi tiếng nước và tiếng vật nặng ma sát dưới sàn nhà biến mất ở cuối hành lang, Giang Thành và tên mập vẫn không dám cử động.

Bọn họ duy trì cái tư thế này mãi, không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên.

Người thứ nhất xuất hiện là Phàn Lực, Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh đi theo phía sau, ba người kề sát bờ tường thận trọng tiến vào.

Lúc này Giang Thành mới buông tên mập ra, cả hai rời khỏi phòng vệ sinh.

Cánh môi tên mập run run, thành thử chỉ có mỗi Giang Thành tự thuật lại những chuyện vừa phát sinh.

Vốn dĩ y đang ngủ, nhưng đột nhiên bị một cảm giác lạnh lẽo làm giật mình tỉnh giấc, không rõ từ lúc nào y phát hiện ở dưới giường Tạ Vũ nằm có một cái bóng đen kịt.

Tứ chi của cái bóng quỳ rạp dưới mặt đất, các đốt ngón tay xoay ngược lại một cái bất thường, y chậm rãi lẻn ra khỏi chăn.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.