Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số đo

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Giang Thành không phát ra bất cứ âm thanh gì, y rón rén đứng dậy, trốn vào phòng vệ sinh.

Kẻ “ngủ” dưới đất mà tên mập nhìn thấy sau khi tỉnh lại không phải Giang Thành, là cái bóng nào đó mới vừa bò ra.

Hay nói cách khác, là quỷ.

Giang Thành chân chính đang nấp sau cửa trong phòng vệ sinh, thừa dịp tên mập đứng đần mặt ra ở phía trước, y kéo hắn vào.

Trần Hiểu Manh lần sờ công tắc mở đèn trong phòng ngủ.

Đèn sáng, mọi người nhìn thấy trên giường cực kỳ lộn xộn, dưới sàn nhà có dấu nước chảy.

Dấu nước dọc theo cái giường kéo dài đến cửa.

Mấy người ló đầu ra ngoài nhìn, phát hiện trên hành lang cũng có dấu nước.

Kéo dài đến cuối hành lang, dừng lại trước cửa căn phòng bị khóa.

Tạ Vũ bị quỷ cuốn lại trong chăn mang đi, mỗi khi ngẫm lại ai nấy đều thấy sau lưng ớn lạnh.

Không người nào còn hy vọng xa vời rằng anh ta có thể còn sống.

Phàn Lực cố kìm nén từng đợt rét dâng trào trong lòng, quay đầu nhìn về phía Giang Thành: "Hai người có thấy rõ hình dạng của con quỷ kia không?"

Tên mập lắc đầu nguầy nguậy, bảo lúc đó trong phòng tối thui, mà hắn lại quá...

Mọi người đều biết hắn muốn nói là hắn quá sợ.

Dù sao cũng là một người mới, hiểu mà.

Lúc Noãn tỷ há miệng định nói cái gì đó, Giang Thành bỗng nhả ra một câu: "Là cô gái kia."

"Cái gì?"

"Con quỷ chính là cô con gái thuộc gia đình bốn người!"

Phàn Lực hết sức kinh ngạc chất vấn: "Làm sao cậu biết?"

Từ khi đến căn biệt thự này đã ai nhìn thấy hình của gia đình đó đâu, nên tất nhiên họ không biết bộ dạng cũng như hình dáng của bốn người đó.

Ờm, ngoại trừ ông chú trung niên và Tạ Vũ.

Giang Thành ngẩng đầu, mắt chăm chú khóa chặt vào căn phòng cuối hành lang, một lát sau mới lên tiếng: "Con quỷ mang đôi giày thể thao nữ mà tôi đã từng thấy ở tủ giày."

Trần Hiểu Manh nghiêm nghị nói: "Xem ra giả thuyết tôi đưa ra không sai, là cô con gái bị các thành viên khác trong gia đình sống ở ngôi biệt thự này ngược đãi, cuối cùng họ giết chết cô ta, bây giờ... cô ta trở về báo thù."

"Cái chết của cô ta liên quan quái gì đến chúng ta, mắc mớ gì tới tìm chúng ta chứ?" Tên mập hồi tưởng lại những chuyện xảy ra, không nhịn được khiếp sợ.

Noãn tỷ cười lạnh: "Cậu muốn nói lý với quỷ đấy à?"

"Thôi đi!" Phàn Lực cắt ngang: "Bớt cãi nhau đi, tôi định vào đó xem thử, mấy người muốn đi cùng không?"

‘Đó’ là chỗ nào thì ai cũng biết, chính là căn phòng bị khóa kín ở cuối hành lang, nơi con quỷ kéo theo Tạ Vũ biến mất.

Đây là một manh mối hết sức quan trọng.

Rốt cuộc mọi người quyết định cùng đi, dù sao tách lẻ cũng rất nguy hiểm.

Hơn nữa theo như lời của Phàn Lực và Noãn tỷ, cực hiếm trường hợp quỷ ở thế giới giấc mơ liên tiếp giết người trong thời gian ngắn.

Lần này khác với lần trước, Phàn Lực chỉ đẩy nhẹ một chút, cửa tức thì mở ra.

Khóa... đã được mở.

Phía sau cửa là một căn phòng không lớn lắm, chẳng có cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ nhớ ánh sáng hắt vào từ hành lang.

Diện tích đại khái được khoảng hai phần ba phòng ngủ cậu bé.

Bên trong tối hù, tạm thời không ai dám đi vào.

Vẫn là Giang Thành tiến về phía trước vài bước, vươn tay mò mẫm bờ tường cạnh cửa. Một tiếng cạch nhỏ nhẹ vang lên, đèn trong phòng sáng.

Tuy đã có chuẩn bị nhưng vào khoảnh khắc nhìn rõ mọi thứ, năm người vẫn không tự chủ hít vào một hơi khí lạnh.

Chính giữa phòng là một cái giường, trên giường xuất hiện bọc chăn quấn như con nhộng, một chiếc giày rơi ra khỏi chăn, rớt xuống sàn nhà.

Sau mấy giây tỉnh táo, Noãn tỷ tiến lên trước, chậm rãi vén chăn lên.

"A…" Trần Hiểu Manh kinh hãi bụm miệng.

Tạ Vũ co quắp ở trong chăn, mắt lồi ra, con ngươi mở đến cực đại, mặt xanh lè xanh lét, cái đầu và phần thịt ở cổ xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng đã chết.

Hai cánh tay anh ta cứng còng, bàn tay che trước ngực giống như đang phòng ngự cái gì đó, trên mu bàn tay hiện đầy gân xanh.

Giang Thành đi lên phía trước, giở một góc áo sơ mi Tạ Vũ ra.

Cơ thể anh ta dính đầy máu, như bị người ta dùng một thứ gì đó hình như giống cái roi quật qua, một vài chỗ có vết thương khá sắc, hai cổ tay cũng bị cùm lại một chỗ.

Noãn tỷ xách ra một cái ba lô, bên trong tìm được nào là roi da, dao găm, dây thừng, một thứ tương tự còng tay, còn có mấy cây nến khác loại.

So sánh một hồi thấy dây thừng trong ba lô giống cái tìm được trong nhà kho bên dưới.

Tên mập nhìn chằm chằm từng món công cụ dính máu, hãi đến độ giọng nói run rẩy: "Tạ Vũ bị quỷ ngược đãi đến chết sao?"

"Không phải." Giang Thành mở miệng: "Vết thương trên người anh ta rất có quy tắc, cũng không xuất hiện dấu vết giãy dụa. Có lẽ, lúc anh ta bị ngược đãi thì đã rơi vào trạng thái không có ý thức."

"Chắc là anh ta bị hù chết trước, sau đó quỷ mới tha đến chỗ này ngược đãi."

"Lấy roi đánh thi thể á?"

Giang Thành gật đầu: "Ờm, tôi nghĩ vậy."

"Người anh em, sao anh bình tĩnh dữ vậy!" Tên mập mặt như đưa đám: "Tôi nói chứ nếu tôi không ở cùng anh, nhìn thấy anh phản ứng như vậy, tôi còn tưởng anh là kẻ làm việc này?"

Giang Thành bày ra điệu bộ cương trực: "Đừng có nói nhảm, tình tiết kiểu này trong phim sẽ của ta cũng có nhưng đều dựa trên cơ sở hai bên tình nguyện, hơn nữa sẽ không quá lố như thế."

Thấy trọng tâm câu chuyện sắp bị Giang Thành đưa đi quá xa, Phàn Lực vội vàng đứng ra ngăn cản, nói ‘muốn tán dóc thì lát nữa tán, bây giờ tranh thủ tìm manh mối đã’.

Nào ngờ Giang Thành chỉ vào giày trên chân thi thể Tạ Vũ nói: "Trước đó anh ta mang không phải đôi giày này."

Được Giang Thành nhắc nhở, mọi người dời mắt từ mặt Giang Thành sang đôi giày người chết.

Đó là một đôi giày thể thao, rất bình thường, còn hơi cũ, cực kỳ lệch tông với bộ quần áo lịch sự tao nhã như thư ký của Tạ Vũ, thêm nữa thoạt nhìn đôi giày này rất to.

Phàn Lực lấy dao găm từ cái ba lô Noãn tỷ tìm được ra, ngồi chồm hổm trên sàn nhà cắt dây giày, xong xuôi cởi giày ra.

Tình huống không ai nghĩ tới xuất hiện.

Giày thể thao bọc ngoài một đôi giày khác!

Đó là giày da bị đè ép đến biến dạng, chân Tạ Vũ bên trong cũng bị bẻ quặt hết sức quỷ dị, giống như bị nhào nặn bóp toàn bộ đầu khớp xương rồi miễn cưỡng nhét vào.

Rõ ràng, đây mới là giày của chính chủ Tạ Vũ.

"Đây là giày cậu bé của gia đình bốn người kia à?" Trần Hiểu Manh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày thể thao, nghi ngờ nói: "Nhưng đôi giày thể thao chúng ta tìm được trong tủ giày ở phòng khách tầng một..."

Giang Thành biết cô ta cũng thấy khó hiểu chỗ này, tuy hai đôi có kiểu dáng tương tự nhưng số đo chênh lệch cực lớn, không giống của cùng một người.

"Hay đôi giày trong tủ ở dưới là lúc nhỏ cậu bé từng đi qua? Còn đôi này là của cậu ta sau khi lớn."

Giang Thành suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Rất có thể, nhưng tôi cho rằng khả năng này không lớn. Chúng ta đã lục soát toàn bộ biệt thự rồi, nhóm ta có ai thấy đôi giày nào có cùng số đo với đôi này không?"

Mọi người trầm mặc, một lúc lâu sau Noãn tỷ biểu cảm có chút kỳ quái mở miệng: "Ý cậu là trong căn biệt thự này có ba người đàn ông, một là nam chủ nhân, còn lại là hai đứa con trai của ông ta."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.