Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người mẫu

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

"Tóc của cô con gái nhà này à?" Thiếu nữ thanh thuần phân tích: "Cô ta bị ngược đãi mà chết, oán khí không tan hóa thành lệ quỷ, quỷ hừng đông giết chết ông chú trung niên chính là cô ta chứ không ai hết."

Bây giờ xem ra logic của thiếu nữ thanh thuần coi như hợp lý.

"Rất có thể là vậy, nhưng chúng ta còn cần một số chứng cứ." Ông anh bự con sau khi ra khỏi phòng vệ sinh khí thế bị yếu đi nhiều, thậm chí nhìn kỹ sẽ thấy trên trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Giang Thành biết, hắn không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

"Ăn cơm cái đã." Có người đề nghị.

Nhiệm vụ nấu cơm giao hết cho một mình tên mập, thiếu nữ thanh thuần chỉ giúp rửa rau.

Không lâu sau nghe thấy mùi thức ăn thơm phức tỏa ra, đang ở trong hoàn cảnh như vậy mà tất cả mọi người đều ăn sạch cơm canh không còn lại gì, vậy cũng đủ biết tay nghề nấu ăn của tên mập đỉnh cỡ nào.

"Cậu là đầu bếp hả?" Ông anh bự con hớp một ngụm canh nóng, tự nhiên thấy cái mặt to bành ki của tên này coi vậy mà cũng dễ nhìn ghê.

"Không phải." Tên mập gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi sống rày đây mai đó, công việc gì cũng từng làm qua, nên mỗi cái biết mỗi tí ấy mà."

"Còn mọi người làm nghề gì? Chúng ta có thể gặp nhau cũng coi như có duyên." Ông anh bự con buông chén, ánh mắt hiền hòa bộc bạch: "Tôi tên Phàn Lực, làm vệ sĩ."

"Tôi... Tôi là Tạ Vũ, công tác ở công ty bảo hiểm." Nam thư ký rụt rè nói.

"Tôi là Trần Hiểu Manh, đang học đại học, chuyên ngành luật." Thiếu nữ thanh thuần giới thiệu bản thân.

Đến lượt người phụ nữ bên môi có nốt ruồi, ai cũng nghĩ chị ta coi thường không thèm nói, vậy mà âm thanh chậm rãi thong thả vang lên: "Mấy cô cậu gọi tôi Noãn tỷ là được, dù sao tôi cũng lớn tuổi nhất, nghề nghiệp thì..." Chị ta cười, điệu cười khó hiểu: "Tôi bán hàng."

Tất cả mọi người đều nhìn chị ta với ánh mắt phức tạp. Từ phong thái, kiểu cách cho đến thái độ mà người phụ nữ này biểu hiện ra trông chẳng giống một tiểu thương bình thường. Với lại "Hàng" trong miệng chị ta là cái gì, chắc cũng có chỗ khuất tất đây.

Nhưng không ai quan tâm mãi đến chuyện đó, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Giang Thành. Nói thật chứ mọi người tò mò về y còn hơn bà chị tự xưng là Noãn tỷ kia.

Giang Thành ngồi thẳng tắp, nghiêm mặt nói: "Tôi là Hách Soái, người mẫu nam."

"Anh là người mẫu?" Thiếu nữ thanh thuần có vẻ như không tin lắm: "Là làm ở công ty điện ảnh và truyền hình sao?"

Giang Thành chậm rãi quay đầu, ánh mắt đầy ẩn ý liếc qua cô ta: "Tôi làm ca đêm ở KTV."

Đám người mở to mắt nhìn chằm chằm Giang Thành, ai cũng kinh ngạc nhưng không lên tiếng bình luận. Mỗi người đều có quyền lựa chọn nghề nghiệp cho riêng mình, huống chi bọn họ cũng thấy Giang Thành thật sự có điều kiện sắc vóc.

Hình như ban ngày ở thế giới này ngắn hơn bình thường hay sao ấy, cả nhóm mới nói chuyện một lát thôi mà sắc trời đã lại tối xuống.

Ông anh bự con đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc quay lại thì nói: "Nếu không phải muốn mưa thì trời sắp tối rồi."

Đúng như hắn dự đoán, nửa tiếng sau, màn đêm lần thứ hai phủ xuống.

Mấy người ngồi vây quanh lò sưởi âm tường ở phòng khách, vừa sưởi ấm vừa phân tích các manh mối hiện có.

Vì lý do an toàn, ban ngày họ đến nhà kho lấy một ít củi đến phòng khách, như vậy đêm khuya không phải lo thiếu củi.

Chỗ tên mập ngồi gần đống củi nhất, chốc chốc hắn lại ném một cây vào lò sưởi.

Ánh lửa rất sáng, chiếu rọi gương mặt đám người ai cũng hồng hồng vàng vàng.

Trần Hiểu Manh vẫn giữ ý kiến trước đó, cho rằng thành viên trong gia đình này ngược đãi cô gái đến chết, oan hồn trong ngôi biệt thự chính là cô con gái của gia đình bốn người.

Hình như cô ta rất tin vào giả thuyết này, mỗi lần nói đến là tâm tình kích động lạ thường, khác biệt một trời một vực với dáng vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ từ hôm qua tới giờ.

Liên tưởng đến chuyên ngành cô ta học là pháp luật, Giang Thành nghĩ đây có lẽ là một cô gái trong quá khứ từng gặp tổn thương.

Mấy lượt thảo luận qua đi vẫn không có gì tiến triển, ngược lại có người mệt mỏi ngáp một cái, xem ra đêm qua ngủ không ngon không chỉ có một mình Giang Thành.

Phàn Lực đứng lên, lắc lắc cái chân tê cứng: "Chúng ta đi ngủ thôi."

Đề nghị của hắn nhanh chóng được hưởng ứng.

Bị ông chú trung niên chết không rõ ràng ở tầng một, cho nên đêm nay mọi người quyết định ngủ hết trên tầng hai.

Tạ Vũ dè dặt nói cả nhóm có thể ngủ cùng một chỗ hay không, như vậy mới an toàn, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Noãn tỷ phủ định, chị ta đưa ra lý do ngủ chung có lẽ sẽ bỏ qua điều gì đó.

Tạ Vũ sợ hãi chỉ biết trố mắt mà nhìn, nhưng đến cuối cùng cũng không ai hỏi Noãn tỷ điều gì đó chính xác là điều gì.

Chưa có phán quyết cuối cùng nhưng mọi người đều ăn ý né căn phòng ngủ của cô con gái nhà này.

Dự định chia làm hai nhóm, một nhóm ở phòng cậu bé, nhóm khác ở phòng ngủ chính.

Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh đều là phụ nữ, đương nhiên phải ngủ chung. Họ lựa chọn phòng ngủ chính, cũng chính là phòng của ông bà chủ nhà, nơi họ qua đêm đêm qua.

Tên mập sống chết đòi ở chung với Giang Thành, vì vậy Giang Thành và tên mập sẽ ngủ ở phòng cậu bé.

Kế tiếp là Phàn Lực và Tạ Vũ, dễ nhận thấy cả hai đều muốn vào phòng Noãn tỷ, dù sao bên đó cũng có kinh nghiệm hơn, theo hai cô gái thì xác suất sống sót cao hơn một chút.

Cuối cùng Noãn tỷ và Trần Hiểu Manh sau khi thương lượng quyết định chọn Phàn Lực, ba người te rẹt vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.

Trên hành lang chỉ còn lại một mình Tạ Vũ cô đơn lẻ loi.

Một trận gió lạnh thổi qua, anh ta vô thức ôm vai chính mình, trên cánh tay nổi một mảng da gà.

Anh ta lật đật lao tới trước phòng ngủ của bọn Giang Thành, gấp gáp gõ cửa.

Cốc cốc cốc!

"Là tôi đây, mở cửa nhanh lên!"

Giang Thành đang thong thả kiểm tra căn phòng, không thèm quan tâm đáp: "Là ai trước đó kêu mọi người đẩy tôi vào phòng vệ sinh dưới tầng một? Cậu có giỏi thì qua căn sát vách mà ngủ."

Tạ Vũ quay sang nhìn cánh cửa mở hé của căn phòng sát vách, gió nhẹ nhàng thổi tới khiến cửa khẽ rung động, tựa như một giây sau sẽ có vật gì đó lao ra từ bên trong.

Đó là phòng ngủ của cô con gái.

Tạ Vũ sợ đến rùng mình, xoay người lại mếu máo cầu xin: "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi không nên nói như vậy, xin anh tha thứ cho tôi!"

Kiểm tra khắp phòng xong xuôi, Giang Thành mới yên tâm ngồi xuống, tiện tay vặn nắp một chai nước khoáng mới, uống một ngụm thật đã khát rồi mới quay ra cửa ngả ngớn hỏi: "Anh gọi tôi là cái gì?"

"Hách Soái! Hách Soái!"

Giang Thành khoan khoái híp mắt.

"Hách Soái! Hách Soái!"

Tạ Vũ la lên: "Không, anh là soái ca của tôi!"

"Soái ca! Soái ca!"

Tên mập: "..."

"Ha…" Giang Thành hài lòng thở hắt ra, tiếp đó xua xua tay, ý bảo tên mập đang đứng ngay sau cửa mở cửa ra.

Tức thì Tạ Vũ ùa vào nhanh như một cơn gió, rồi "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Có sự việc vừa rồi, Tạ Vũ không dám hó hé nữa, thậm chí cả thở mạnh cũng không dám, chỉ ngoan ngoãn rút vào một góc trong phòng, sợ chọc giận Giang Thành rồi bị đuổi ra ngoài.

"Cậu." Giang Thành hếch cao cằm, hướng về phía Tạ Vũ: "Ngủ trên giường."

"Tôi, ngủ trên giường?" Tạ Vũ bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Đây là phòng ngủ một người, giường cũng là giường đơn thông thường, nói cách khác trong số ba người bọn họ chỉ có một người được ngủ trên giường.

Hai người còn lại hoặc nằm dưới đất, hoặc ngủ sô pha.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.