Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành lang

Phiên bản Dịch · 1221 chữ

Trong ác mộng không phải không có người tốt, chẳng qua là chết hơi nhanh, chết hơi thảm một chút mà thôi.

Mà nguyên nhân bỏ qua 406 thì là vì bên đó có quá nhiều người mới.

Người mới nhiều đại biểu cho nhân tố không xác định nhiều, một giây sơ sẩy cũng sẽ dẫn đến tai hoạ ngập đầu.

Cô ta không thích người mới, điểm này giống phần lớn người chơi thành thục.

Hơn nữa cô ta khá xem trọng Giang Thành và tên mập, đặc biệt là Giang Thành.

Anh ta có vẻ hơi ngơ, thờ ơ với hết thảy.

Nói thật, ngay cả cô ta cũng có khi nhìn không thấu người này.

Cũng không phải cô ta chưa từng thấy người ngốc trong ác mộng, nhưng cái kiểu sống thoải mái ung dung như Giang Thành quả thực rất hiếm thấy, mà y cũng đâu phải người mới gì cho cam.

Trải qua mấy nhiệm vụ sườn xám đã rút ra được một đạo lý: Nơi này ngọa hổ tàng long, người giả heo ăn thịt hổ có cả đống.

Khoảng cách giữa hai phòng cũng không xa, ấy vậy mà mỗi một bước cô ta đi đều hết sức cẩn thận, giống như lo lắng gây ra tiếng động lớn sẽ kích thích thứ gì đó đang ngủ say trong bóng đêm.

Trên đường đi, dây thần kinh sườn xám căng ra hết mức, hai mắt không lúc nào thư giãn.

Gần.

Ngày càng gần.

Lẳng lặng nhìn qua cánh cửa cách đó không xa, sườn xám nghĩ phải lấy lý do nào để lừa bọn họ mở cửa đây, rồi ở lại qua đêm luôn.

Người bên trong đâu có ngu xuẩn dữ vậy, tất nhiên không thể nói với bọn họ trong phòng mình nghe được tiếng ma sát, nếu không ai dám mở cửa cho mình chứ.

Sườn xám dừng bước, hồi hộp tự hỏi.

Cái gì? Cô ta bỗng nhiên sững sờ, hiện tại đã là đêm khuya, đèn trong hành lang sớm tắt từ lâu, làm sao mình có thể thấy rõ đường đi?

Sườn xám dáo dác đánh giá hoàn cảnh xung quanh, mau chóng nhìn thấy nơi ánh sáng tản ra.

Là ở cánh cửa khép hờ gần đó, cánh cửa mở hé một khe hở nhỏ xíu, có ánh sáng hắt ra từ khe cửa.

Con ngươi trong mắt sườn xám chợt run rẩy, tiếp theo tầm mắt dời lên từng chút từng chút, cho đến khi thấy rõ bảng số phòng phía trên.

407.

407!!!

Sườn xám rùng mình một cái, dưới đáy lòng như có một khối băng tuyết nổ tung.

Sao có thể là 407?

Chính căn phòng của mình?

Mình vừa mới đi ra từ 407... nhanh chóng quay đầu nhìn, sườn xám phát hiện phía sau đen kịt, giống như có sương mù không thể vượt qua che kín hành lang.

407 mình vừa mới rời đi đã biến mất...

Quả nhiên!

Người nào không nghe thấy tiếng ma sát mới là mục tiêu của quỷ!

Quỷ muốn xuống tay với mình...

Nỗi khiếp sợ cực độ dường như mở ra dục vọng cầu sinh cao gấp trăm lần. Cô ta biết, chưa tới một khắc cuối cùng, cô ta vẫn còn chút ít cơ hội.

Nếu như ứng đối thoả đáng, cô ta vẫn có khả năng tiếp tục sống.

Trong ác mộng không có tình huống hoàn toàn tuyệt vọng.

Hết thảy đều công bằng.

Việc cấp bách bây giờ là đánh giá xem kia có phải là phòng 407 thật hay không. Nói một cách chính xác hơn, thứ đang chờ cô ta rốt cuộc là đồ ngủ khủng long, hay là quỷ?

Năng lực của quỷ hoàn toàn không thể dùng khoa học, thậm chí là logic cơ bản để giải thích.

Cho nên 407 trước mặt rất có khả năng là 407 chân chính.

Cũng là sinh lộ duy nhất của cô ta.

Sườn xám chuẩn bị đánh cược một lần.

Có lẽ quỷ muốn cô ta cho rằng đó không phải phòng 407 chân chính, từ đó bỏ lỡ cơ hội sống sót.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, cô ta lập tức chạy về phía 407. Theo sườn xám di chuyển, nơi vốn chiếu xạ ra ánh sáng phía sau cô ta lần lượt bị hắc ám nuốt chửng.

Tựa như chưa từng tồn tại.

"Cốc cốc cốc!"

Sườn xám gõ cửa phòng 407 nhưng không lập tức /.đi vào.

"Ai... ?" Có giọng nữ hoảng sợ truyền ra: "Ai đang gõ cửa?"

Là tiếng đồ ngủ khủng long, nghe rất chân thực.

Bên trong tràn ngập sợ hãi, bất an, giống như một giây sau sẽ sợ đến ngất xỉu.

"Là chị!" Sườn xám dùng tốc độ cực nhanh trả lời: "Mau mở cửa!"

Nói xong những lời này, cô ta lại lật đật quay đầu thoáng nhìn ra sau lưng, hắc ám cách mình càng ngày càng gần, như vậy không bao lâu nữa sẽ lập tức tiếp cận chính mình.

Rồi sau đó…

Sườn xám cắn chặt răng, sau đó chắc sẽ không có sau đó.

Nếu may mắn, sáng mai mọi người sẽ phát hiện một bộ thi thể coi như hoàn chỉnh… của mình.

"Nhanh lên!" Cô ta bắt đầu phá cửa: "Mở cửa cho chị nhanh lên!"

Đồ ngủ khủng long trong phòng giống như bị thái độ này dọa sợ, thế mà lại òa khóc, mếu máo nói rốt cuộc cô là ai, có phải quỷ hay không, đồng thời còn năn nỉ làm ơn đừng giết tôi.

Muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu.

Sườn xám ngoài cửa thậm chí còn nghe được âm thanh ván giường kêu kẽo kẹt kẽo kẹt bởi vì đồ ngủ khủng long khóc rưng rức mà nên.

Sườn xám nói với người bên trong: "Thật sự là chị, chị chính là chị sườn xám vừa mới rời đi, xin em tin tưởng chị, bây..." Cô ta dừng một chút: "Bây giờ chị muốn đi vào."

"Ô ô ô..."

Bên trong vẫn văng vẳng tiếng khóc, kiểu khóc nhưng cố đè nén không để lớn tiếng, sườn xám có thể tưởng tượng ra biểu cảm bất lực của đồ ngủ khủng long bên trong.

Mọi thứ quá chân thực, chân thực đến mức không giống như giả vờ.

Thế là sườn xám ở ngoài cửa vừa nói chuyện, vừa chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng xoay người bỏ chạy.

Quỷ dị chính là ngay khoảnh khắc cô ta chạy đi, tiếng khóc trong phòng đột nhiên ngừng bặt.

Ánh sáng hắt ra từ khe cửa cũng biến mất.

Thay vào đó là một tràng âm thanh "Bạch bạch bạch", giống như tứ chi của thứ gì đó ngụy trang thành người trong phòng 407 bò ra.

Tóm lại, không phải là đồ ngủ khủng long.

Diễn kịch rất thật, nhưng vẫn bị sườn xám phát hiện sơ hở. Quỷ ngụy trang thành đồ ngủ khủng long vừa khóc sướt mướt vừa nói một câu cửa không khóa, vậy mà cô không vào được, cô có phải là quỷ hay không?

Sườn xám đích thân đóng cửa, làm sao đồ ngủ biết được chuyện này?

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.