Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kéo cửa

Phiên bản Dịch · 1231 chữ

Sườn xám khẳng định một trăm phần trăm dựa vào lá gan của đồ ngủ khủng long, sau khi cô ta đi, con nhỏ tuyệt đối không dám nhích lại gần cửa phòng chứ nói chi là kiểm tra xem cửa đã khóa chưa.

Nhưng hiện tại không có thời gian để cô ta suy nghĩ nhiều, tràng tiếng vang quỷ dị kia đang ở sát sau lưng, cứ như đỉa đói bám rịt.

Thời khắc tiếng vang càng ngày càng gần, cảm giác chỉ một giây sau là bổ nhào vào người cô ta, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng.

Khác với lúc nãy, ánh sáng lần này hết sức rõ ràng, còn mang theo cảm giác ấm áp, tựa như thánh quang trong thiên đường phóng xạ ra.

Đó cũng là một cánh cửa.

Cánh cửa mở một nửa.

Gương mặt lạ lẫm nhưng lại thân thiết xuất hiện sau cửa.

Giang Thành đứng ở nơi đó, sau lưng y còn có một cái đầu tròn vo nhô ra một nửa.

Tên mập chớp mắt nhìn cô ta chật vật không thôi, tiếp theo con ngươi hắn đột nhiên co rút, giống như là nhìn thấy một tràng cảnh cực kì kinh dị.

Sườn xám biết, chỉ sợ là hắn đã thấy gia hỏa đang đuổi sau lưng mình.

Tên mập lo lắng nói với Giang Thành cái gì đó, nhưng Giang Thành hoàn toàn không để ý tới hắn.

Rồi tên mập hình như hơi giận, vậy mà lại vượt qua Giang Thành, định tự tay đóng cửa lại.

Sườn xám thấy vậy trong lòng càng sốt ruột.

"Đừng đóng cửa!"

Cô ta dùng hết sức gào khàn cả giọng, cánh cửa trước mặt là hy vọng duy nhất, cô ta đã có thể cảm nhận được khí tức âm lãnh, rõ ràng là của cái thứ sau lưng truyền đến.

Cũng may Giang Thành từ đầu đến cuối ngăn ở trước người tên mập, hắn chung quy vẫn chậm một bước.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sườn xám trực tiếp xông vào từ khe hở cửa mở, Giang Thành lùi lại một bước, cô ta vừa vặn đâm vào người tên mập.

Bị “tấn công” bất ngờ, tên mập té cái rầm, ngã trên mặt đất phát ra âm thanh “ui da”.

Một giây sau, sườn xám cấp tốc quay người xô vào trên cửa.

Được cứu rồi...

Nói đến cũng kỳ quái, ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, âm thanh chạy kịch liệt trong hành lang biến mất không còn lại gì.

Đêm, khôi phục yên tĩnh như trước.

Dường như hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra đều là ảo giác.

Vịn vào cửa, sườn xám thở hồng hộc nặng nề, cơ thể không nhịn được run lập cập.

Lúc này tên mập đã tự mình đứng dậy, hắn xoa xoa bả vai và cái bụng bị đụng đau, ánh mắt tràn ngập bất mãn, còn có sự ngờ vực.

Giang Thành thì khác, ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều, y nhìn sườn xám từ trên xuống dưới tựa hồ đang đợi cô ta nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ chủ động kể lại tình huống vừa xảy ra.

"Hít…" Sườn xám hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, chậm rãi xoay người, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Giang Thành.

"Cảm ơn." Cô ta gật đầu, sợi tóc mướt mồ hôi dính trên mặt, nhìn hơi chật vật.

Kỳ thật từ lúc cô ta rời khỏi phòng 407, đến bây giờ trốn vào phòng 404 của Giang Thành và tên mập, toàn bộ quá trình dài không tới mấy phút, nhưng đối với cô ta mà nói nó dài dằng dặc như là một thế kỷ.

Đó là màn truy đuổi sống chết.

Giang Thành nâng cao cằm: "Nói nghe một chút đi, cô gặp phải cái gì?" Y dừng lại một chút, bổ sung: "Bây giờ cô rất an toàn, cho nên tôi cần cô kể rõ tường tận hết sức có thể."

Có lẽ vẫn còn hoài nghi thân phận của sườn xám, từ nãy đến giờ Giang Thành vẫn luôn duy trì một khoảng cách tương đối an toàn với cô ta. Về chuyện này, sườn xám cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Nói thật, cô ta vốn không ngờ Giang Thành lại để cô ta tiến vào phòng.

Mặc dù cũng nhờ vậy mà cô ta được cứu, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được xem nhẹ Giang Thành mấy phần.

Đương nhiên, cô ta cũng không thể hiện sự khinh thị đó ở trên mặt.

Nếu như đổi lại là cô ta thì chắc chắn sẽ không mở cửa cho một người đang bị quỷ truy đuổi, vì có lẽ chính mình sẽ bị vạ lây, rơi vào trong vòng quỷ truy sát.

Thứ hai, ai cũng không chắc rốt cuộc đó có phải là chướng nhãn pháp của quỷ hay không, kẻ mình cứu là người, hay là quỷ, trên thực tế không dễ phân biệt.

Cho nên cách làm ổn thỏa nhất chính là nín thở, không quan tâm, xem như cái gì cũng không nghe thấy.

Sau khi ổn định nhịp thở, sườn xám bắt đầu thuật lại mọi chuyện từ lúc đồ ngủ khủng long trong phòng mình nghe được tiếng ma sát quỷ dị, cho đến chuyện sau khi rời khỏi phòng gặp phải: 407 xuất hiện trước mặt cùng với thứ truy đuổi sau lưng một cách khó hiểu.

Cô ta không có nói thẳng thứ đuổi sau lưng mình là quỷ, nhưng đây là chuyện chắc chắn.

Tên mập nghe xong cau mày nói: "Cô bảo người nghe được tiếng ma sát không phải điềm báo quỷ giết người, ai không nghe thấy mới là điềm báo hả?"

Sườn xám như lâm vào hồi tưởng màn truy sát vừa rồi, sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Tôi nghĩ vậy."

"Thế thì quá kỳ lạ." Giang Thành nghĩ ngợi một hồi, đột ngột lên tiếng.

"Anh nghĩ đến cái gì?"

"Tôi đang nghĩ mục đích nó làm như vậy là vì cái gì?" Giang Thành nói: "Chẳng lẽ làm ra âm thanh chỉ là để hù dọa người khác?"

Vấn đề Giang Thành đưa ra xác thực gợi nên hứng thú của sườn xám, cô ta theo thói quen kéo kéo tóc mình, sau đó vô thức nhìn về phía cửa.

Một giây sau dường như đột nhiên ý thức được cái gì, con ngươi sườn xám hung hăng co rụt, một cỗ khí tức băng lãnh nháy mắt bò lên trên sống lưng cô ta.

Máu trong người như đông lại, mạch máu cũng kết băng.

Chỉ có đại não là rõ ràng một cách dị thường, tình cảnh vài phút trước tựa như thước phim đen trắng kiểu cũ chiếu lại trong đầu cô ta, từng chút từng chút một.

Trong nháy mắt cô ta sắp bị quỷ tóm gọn, là Giang Thành kéo cửa, cứu cô ta một mạng.

Đúng!

Chính là Giang Thành giờ phút này đang ở sau lưng cô ta "Kéo" mở cửa!

Nhưng… cô ta nhớ rõ... cửa trong tòa nhà ký túc xá này cần phải đẩy ra từ bên trong, làm sao có thể...

"Ực", cổ họng nặng nề nhúc nhích.

Hỏng rồi…

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.