Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lính đánh thuê

Phiên bản Dịch · 1223 chữ

Mập ngồi ở trên giường, có bao nhiêu chăn mền đều quấn hết lên người, tuy vậy nhưng trong lòng hắn vẫn không kìm được trào lên từng đợt hàn khí.

Nói thật, từ khoảnh khắc tiến vào tòa nhà ký túc xá này hắn liền có một loại dự cảm vô cùng không lành, tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng hắn tỉ mỉ quan sát một lần, lại không tìm được cảm giác quỷ dị xuất phát từ đâu.

Lúc Giang Thành nói y có dự cảm, kỳ thật trong lòng hắn cũng có, hắn cảm thấy xác suất rất lớn đêm nay sẽ có người chết.

Không có căn cứ nào cả, chỉ đơn thuần dựa vào trực giác.

Nỗi sợ vặt cổ có thể nói đã mọc rễ sâu trong lòng tên mập, hắn ngồi trên giường đổi tư thế mấy lần nhưng vẫn cảm thấy không an toàn.

Cuối cùng dứt khoát dựng gối nằm lên, sau đó tựa vào tường, động tác này hẳn là sẽ không dễ bị quỷ bẻ cổ.

Không bao lâu sau chỗ Giang Thành bắt đầu phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Mập không khỏi bội phục Giang Thành, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, chỉ cần muốn ngủ y đều có thể ngủ được.

So với 404, 405 phân công gác đêm rõ ràng, mấy người 406 kém hơn nhiều.

Mặc dù có ba người nhưng giữa họ không có sự tín nhiệm.

Mà trong phòng chỉ có hai cái giường, nói cách khác sẽ có một người chỉ có thể ngồi tạm đâu đó để qua đêm.

Hai nam một nữ, kết quả người nữ chiếm ưu thế.

Cô ta có vẻ ngoài không đẹp lắm, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng, ánh mắt sắc bén giống như một cây đao.

Nếu như Giang Thành ở đây, đại khái có thể từ eo lưng thẳng tắp, từ vết chai ở giữa gan bàn tay và trên ngón tay, đánh giá được cô ta là một người luyện võ, thậm chí còn từng chạm vào súng.

Nhưng hai người đàn ông trong phòng này không có bản lĩnh đó, họ chỉ có thể nhìn ra người phụ nữ trước mặt không dễ trêu chọc.

Đồng thời đây không phải là lần đầu tiên cô ta tiến vào ác mộng, nếu không đã chẳng tỉnh táo được như thế.

Người phụ nữ chiếm dụng cái giường tốt nhất trong phòng, vị trí sát bên tường, cách xa cửa sổ.

Dù sao cũng không biết liệu ngoài cửa sổ có hiện ra một gương mặt xanh ởn nào đó hay không.

Chú trung niên mặc áo ba lỗ và một người đàn ông khác đều là lần đầu tiên tiến vào ác mộng, bọn họ ngồi song song trên giường, tâm trạng bứt rứt bất an.

"Ờm..." Chú trung niên mặc áo ba lỗ nhìn qua sườn mặt người phụ nữ, khóe môi có chút run rẩy, đến khi há miệng mới phát giác mình vẫn chưa biết tên đối phương, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: "Tôi có thể hỏi tên cô là gì không?"

Người phụ nữ liếc ông ta, lãnh đạm trả lời: "Dư Văn."

Giọng của cô ta rất đặc trưng, mang theo cảm giác tang thương hiếm thấy.

Người phụ nữ chịu trả lời dường như cho chú ba lỗ một tia hy vọng, ông ta ngồi thẳng tắp, để thể hiện thái độ muốn đàm phán nghiêm túc, ông ta hơi nghiêng người về phía trước, ngữ điệu có hơi lấy lòng: "Dư tiểu thư chào cô, kẻ hèn này tên Chu Thái Phúc, trong nhà mở tiệm trang sức."

Người phụ nữ tự xưng Dư Văn nghiêng đầu sang, có chút hứng thú quan sát ông ta: "Nói tiếp đi."

Chu Thái Phúc liếm môi: "Tôi có thể nhìn ra Dư tiểu thư đây không phải người bình thường, đối với tình huống trước mắt chắc cũng tương đối có kinh nghiệm, cho nên..."

"Cho nên ông muốn kêu tôi bảo vệ ông, sau đó chờ đến lúc ra ngoài sẽ trả cho tôi một khoản phí bảo kê hậu hĩnh," Dư Văn bỗng nhiên cười: "Phải không? Chu tiên sinh."

Chu Thái Phúc gật đầu lia lịa: "Không sai, Dư tiểu thư, chỉ cần cô có thể bảo vệ tôi ra ngoài an toàn, vậy thì phương diện thù lao không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng."

"Nhất định khiến tôi hài lòng..." Dư Văn sờ sờ cằm, như thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Nhìn thấy thái độ của Dư Văn, một người đàn ông khác ngồi bên cạnh chú ba lỗ cũng không chịu yên, lập tức mở miệng: "Dư tiểu thư, hi vọng cô cũng hãy cứu tôi. Mặc dù tôi không giàu có như Chu tiên sinh, nhưng nếu tôi có thể sống sót rời khỏi nơi này, tôi có thể trả giá tất cả."

"Ồ?" Dư Văn ngoẹo đầu, tựa hồ cũng thấy hứng thú đối với đề nghị của anh ta.

Ngờ đâu Chu Thái Phúc, người tự cho là tìm được chỗ dựa tức khắc chỉ vào người nọ to tiếng chửi: "Dư tiểu thư đã đồng ý bảo vệ tôi, lại mang theo cậu lỡ như vướng víu rồi có chuyện gì thì sao?" Ông ta quay người nhìn về phía Dư Văn, dứt khoát nói: "Dư tiểu thư, cô chỉ cần chuyên tâm phụ trách cho sự an toàn của tôi là được rồi, mặc kệ cái thằng nghèo này ra giá bao nhiêu, tôi đều trả gấp đôi. Không!" Ông ta vung tay lên: "Tôi trả gấp 10!"

"Chú đây thật là rộng rãi." Dư Văn thở dài.

Chu Thái Phúc mím chặt môi, bỗng nhiên kích động, run rẩy đứng lên nói: "Vậy là Dư tiểu thư đồng ý rồi sao?"

Dư Văn không trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, trên mặt mang theo ẩn ý hỏi ngược lại: "Chủ tiệm trang sức Chu Thái Phúc tiên sinh, chú cảm thấy ác mộng tồn tại có ý nghĩa gì?"

"Ý nghĩa?" Chu Thái Phúc ngẩn người, ý nghĩa gì đó quan trọng lắm sao, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt không phải là suy nghĩ xem làm cách nào để sống sót ra khỏi đây ư?

Hoặc là ngồi xuống bàn chuyện giá cả.

Nhưng mà Dư Văn chẳng thèm đoái hoài gì đến ông ta, làm Chu Thái Phúc có cảm giác mình có đưa ra đáp án hay không cũng không quan trọng, mà điều này làm ông ta cực kỳ không thoải mái.

Không còn cách nào khác, cũng do mình đang có việc cầu người, thành ra chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Công việc tôi làm tương đối đặc thù." Dư Văn tựa lưng vào ghế ngồi, toàn thân rơi vào trạng thái cực kì thả lỏng, chậm rãi nói: "Có người dùng tiền thuê chúng tôi để chúng tôi bảo vệ họ, đương nhiên, " Cô ta bổ sung: "Không giống với quốc gia chúng ta, đó là nơi có chiến tranh loạn lạc, vì vậy cũng có người gọi chúng tôi là lính đánh thuê."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.