Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: A…A…A Cả đại thiếu gia và nhị thiếu gia ta đều thích

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Ra khỏi ngôi nhà chính to lộng lẫy đi một đoạn nữa đến một khu nhà nhỏ nằm gần đấy. Nói là nhỏ nhưng thực ra nó cũng to như ngôi nhà ba tầng của người bình thường rồi.

Đứng trước cửa ngôi nhà quản gia Trần có vẻ lo lắng, hít sâu một cái định gõ cửa nhưng cánh của tự dưng mở ra “Cạch”

Quản gia Trần hết hồn còn Bạch Hắc thì càng ngày càng hào hứng. Bà rụt rè đi từng bước cẩn thận vào căn nhà tối thui. Đi sâu vài bước cả hai thấy ánh sáng xanh của màn hình vi tính phía góc nhà nhưng không có ai ngồi đó cả. Đột nhiên đằng sau lưng một giọng nam trầm cất lên.

“Quản gia Trần đến sao?”

Bạch Hắc quay lưng lại ngay còn quản gia Trần giật bắn người một cái mấy giây sau mới định hình xoay người lại.

“Tách” sau tiếng búng tay của ai đó thì đèn trong nhà được bật lên.

Có ánh sáng Bạch Hắc mới nhìn rõ người trước mặt, đó là một chàng thanh niên với mái tóc trắng muốt bù xù, đeo cặp kính dày cộp, quần áo lộc lệch ngồi trên chiếc xe lăn.

Nhìn thấy anh ta quản gia Trần cúi mình lễ phép: “Chào Đại thiếu gia, tôi đến đột ngột mong cậu thứ lỗi”

“Không sao”

Thôi xong, đó chẳng phải người hôm qua bắt gặp mình nhìn trộm sao. Muốn độn thổ quá. Đơ vài giây Bạch hắc cũng định hình cúi mình chào “Chào Đại thiếu gia”

“Thưa cậu, người hầu trước của cậu đã xin nghỉ việc không lý do nên hôm nay tôi phân phó người mới đến cho cậu ạ.” Quản gia Trần quay sang chỉ tay về Bạch Hắc giới thiệu “Cô ấy tên là Bạch Hắc, từ nay sẽ là người hầu riêng của cậu ạ. Bạch Hắc qua đây cho đại thiếu gia nhìn mặt”

Quản gia Trần kéo cô từ phía sau lên trước mặt hắn xong xin lui trước. Bà ta lúc đi đến cửa thì bình thản nhẹ nhàng sau ra đến cửa thì chạy mất dép.

Giờ còn có mình cô và hắn mặt đối mặt, Bạch Hắc đứng đơ như tượng không biết phải làm gì. Một lúc sau hắn mới mở miệng trước

“Cô còn ở đây làm gì”

“Dạ…à em đợi xem cậu có phân phó gì không?” có vẻ như hắn không nhớ ra cô, mà tính ra cũng đúng hôm qua hắn chỉ lướt có cái xong ngoảnh mặt đi trước dẫn cô ra cổng sau lại ngoảnh mặt đi luôn làm sao mà nhớ được.

Hắn lại tiếp tục ngoảnh đi như thế, cho xe lăn đi về phía máy tính chỉ buông một câu: “Không cần, cô đi làm việc ở nhà chính đi”

“Vậy em xin phép cậu ạ” cáo lui xong Bạch Hắc cũng chẳng khác bà quản gia, ra khỏi cửa là chạy tóe khói về nhà chính. Cô cũng không biết tại sao mình lại chạy, nhưng cô cứ có cảm giác rợn người khi ở gần người con trai đó.

Nhìn thấy cô chạy về quản gia Trần hớn hở đi lại gần “cháu về rồi à, đại thiếu gia có bảo gì không?”

Bạch Hắc thở hổn hển, nói đứt quãng: “Cậu chủ bảo…cháu không cần…ở đấy”

Quản gia Trần gật gật đầu: “Nói là người hầu riêng của đại thiếu gia nhưng cháu cũng không cần làm gì nhiều chỉ cần đến bữa thì đưa cơm cho cậu ấy là được rồi”.

Bạch Hắc ngơ ngác hỏi “vậy đại thiếu gia không dùng bữa với gia đình sao”

Quản gia Trần im lặng một lúc sau mới nói: “Cậu ấy thích ăn một mình”. Nói xong bà nhìn cô thở mà thương, dù sao cũng là bà đã giao việc khó nhất cho cô. “Giờ cháu đi vào làm việc như mọi người đi”

Vì nhà chẳng khá giả gì ngay từ bé Bạch Hắc đã sớm phải làm việc nặng nhọc giúp mẹ rồi: cuốc đất, cấy cày, khuân hàng ra chợ bán,… Nên mấy việc như lau nhà, rửa bát này với cô chỉ đáng là việc vặt. Trong khi người mới vừa làm vừa thở lúc lúc lại ngồi nghỉ thì cô lại vừa làm vừa hát, xong việc của mình rồi còn chạy đi giúp mọi người nên quản gia Trần và những người giúp việc cũ ai ai cũng quý cô.

Đến tầm trưa, nhà bếp chạy đôn chạy đáo chuẩn bị lên bàn ăn cho gia đình chủ tịch. Cứ mười người một lượt, bưng ra không biết là món sơn hào hải vị mà Bạch Hắc đến trên ti vi còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Wow, có ba người ăn thôi mà sao nấu lắm dữ vậy. Ôi thơm quá, cái mùi hương quyến rũ này, đúng là thơm hơn mì gói mà. Vừa nhìn từng món bưng lên nước dãi Bạch Hắc đã thi nhau chảy.

Bếp trưởng Đinh là một người đàn ông trung niên rất tốt bụng, thấy cô ngày đầu tiên đi làm mà đã làm việc rất chăm chỉ đến nỗi bụng kêu cồn cào thì thấy thương nên để vài miếng thịt gọi cô lại rồi cho cô ăn vụng.

Vừa nhét miếng thịt vào miệng hai mắt Bạch Hắc đã sáng lên, miệng nhai ngấu nghiến, tay chân múa may quay cuồng. Cô ghé sát bếp trưởng Đinh tán thưởng hết lời: “Bác ơi thịt gì mà ngon quá trời vậy,…um ngon quá đi mất, bác nấu đúng là số một, lần đầu tiên cháu được ăn ngon như vậy đấy”

“Ha… ha, ta cũng là lần đầu tiên thấy có người ăn mà vui sướng như cháu đấy. Ngon sao, vậy hôm nào ta cho thưởng thức vài món còn ngon hơn thế này nhiều. nhưng..” ông đưa tay lên miệng “nhớ là chỉ có cháu được thôi đấy nên đừng nói với ai”

Bạch Hắc gật đầu lia lịa.

Ăn xong được vài miếng cô tươi tỉnh căng tràn sức sống, chạy tung tăng đi lấy thức ăn cho vị đại thiếu gia cổ quái kia.

Không biết cậu ta thích ăn gì nhỉ, thôi món gì cũng ngon gắp mỗi thứ một ít vậy.

Đang nhiệt tình gắp thì có chị Huệ - nữ hầu làm lâu năm- kéo tay cô lại: “Bạch Hắc em đang làm gì vậy, nhanh giúp chị bê mấy món này lên không chủ tịch và phu nhân đã ngồi vào bàn rồi đấy”

“Nhưng em phải lấy thức ăn cho đại thiếu gia”

Chị Huệ tay chân vội vàng nhét vào tay Bạch Hắc một đĩa đồ ăn gì đấy, nói: “Đại thiếu gia để sau đi, cho cậu ta ăn lúc nào chẳng được, việc này quan trọng hơn em nhanh tay giúp chị đi”

Bạch Hắc ngơ ngác không hiểu tại sao chị ta dám nói hiên ngang như thế về đại thiếu gia, nhưng vì bị thúc giục nên đành phải giúp.

Trên chiếc bàn ăn sang trọng dài đến nỗi mà đầu bên kia nói gì đầu bên này không nghe được, đã được trải kín toàn món ngon mà chỉ có đúng ba người.

Vị chủ tịch da đã nhăn nheo do tuổi tác nhưng vẫn toát lên khí chất hơn người. Ngài ta miệng thì nhai còn mắt thì dán vào bảng báo cáo đặt trên bàn. Ngồi gần đó là phu nhân chủ tịch, nếu không biết chắc người ta tưởng đấy là con gái ông ấy mất. Bà ta ngồi vào bàn mới gắp có vài đũa đã gọi tận bếp trưởng Đinh lên mắng xối xả, chê lên chê xuống.

Đứng hai bên bàn ăn là dàn người hầu, Bạch Hắc cũng đứng đó chứng kiến cảnh ấy thì trong lòng tức tối, chửi thầm.

Bà ta vị giác có vấn đề hay là não có vấn đề vậy, đồ ăn ngập mặt thơm ngon nhỏ dãi thế mà còn chê ỏng chê ẻo, tội nghiệp bác Đinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà ta không biết điều nhưng được cái biết đẻ! Nhị thiếu gia sao cậu có thể đẹp trai như vậy chứ? Khuôn mặt chuẩn man, body cuốn hút, cứ nhìn cách cậu ta ve vãn cô hầu nữa hôm trước là đủ biết giàu kinh nghiệm thế nào. Cậu giỏi thực hành tôi giỏi viết lách, hi..hi…ha..ha…ha từ nay chúng ta hợp tác vui vẻ nha, tôi sẽ cho cậu làm nhân vật chính trong chuyện của tôi.

Bạch Hắc vừa nghĩ thôi trong lòng đã thấy hào hứng, mặt không giấu nổi nụ cười đen tối nhìn nhị thiếu làm cậu ta rùng mình mấy cái.

Ngắm trai mê mẩn đến nỗi tí nữa thì quên nhiệm vụ chính. Mình đúng là vô tâm mà, người ta đi lại không tiện nên mới cần người hầu riêng vậy mà mình lại để người ta chết đói, mòn mỏi chờ đợi. Ở đây nhiều người hầu rồi chắc cũng không đến lượt con bé mới như mình phải làm đâu, thôi cứ trốn đi đã.

Bạch Hắc lẩn khỏi hàng, vào nhà bếp gắp rõ nhiều thức ăn mang nặng cả hai tay, còn thêm hai cái giỏ đồ cắp hai nách, chạy một mạch đến khu nhà của đại thiếu gia. Chạy đến nơi, hớt ha hớt hải cô mới nghĩ ra vì bưng lắm quá nên không có tay gõ cửa, đành dùng đầu đập lên cửa.

Bạn đang đọc A...A...A. Sướng sáng tác bởi HacLienHoa13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HacLienHoa13
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.