Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: A…A…A… đại thiếu và nhị thiếu ta đều thích! (P3)

Tiểu thuyết gốc · 2192 chữ

Đập đúng ba cái đỏ cả trán thì cánh cửa lại tự động mở, cô đứng ngoài cửa hỏi lễ phép: “Đại thiếu gia, em vào được không?”

Yên lặng một lúc giọng nam trầm từ trong nhà vang lên “Vào đi”

Bạch Hắc bước vào thì đèn trong căn phòng cũng tự động bật lên, cô nhìn thấy đại thiếu gia đang ngồi trên chiếc xe lăn cạnh máy tính góc phòng, hắn vẫn cắm cúi nhìn cái gì đó không thèm quay lại xem ai vào.

Thấy có chiếc bàn chính giữa căn phòng cô tức tốc đi đến đặt đồ ăn xuống giải phóng gánh nặng. Vừa bày các món, vừa rối rít xin lỗi hắn: “xin lỗi cậu vì sự chậm trễ, lần sau em sẽ mang đến sớm hơn”

Nghe thấy cô nói hắn mới bắt đầu quay người lại: “không cần xin lỗi, cô đến sớm rồi”

Cô lấy làm ngạc nhiên, xoay ra sau nhìn thấy hắn đang lăn xe lại gần nói rất chân thực: “bây giờ đã là một giờ trưa rồi, nếu hai tiếng nữa thì là ba giờ chiều mất, như vậy cậu không đói sao?”

Hắn không trả lời, chỉ nói: “Cô mang nhiều đồ ăn thật”

Cô gãi gãi đầu, cười gượng: “Tại em mới đi làm nên không biết cậu thích món gì đành phải mang tất đến. À với cả, cậu có thể kể chi tiết cho em lịch làm việc, vui chơi hằng ngày của cậu được không?”. Nói dứt lời cô lôi cuốn sổ nhỏ với cây bút từ trong túi ra, sẵn sàng ghi chép.

Hắn cầm đũa gắp một miếng thịt vào miệng, nhai xong hỏi: “Để làm gì?”

“Để phục vụ cậu tốt hơn ạ. Làm người hầu riêng của cậu mà em lại chưa biết gì về sở thích hay việc cậu muốn làm hằng ngày”

Hắn dường như ngạc nhiên về câu nói của cô, ngẩng đầu lên nhìn cô qua cặp kính cận dày cộm. Im lặng mất vài giây, hai người cứ nhìn nhau như thế làm Bạch Hắc lạnh hết sống lưng, tóc gáy thi nhau dựng lên. Bởi cận cũng khá nặng, lúc chạy lại tháo kính ra nên khoảng cách người đứng người ngồi như vậy ngoài cái đầu nấm trắng của hắn xoay về hướng nào thì khuôn mặt hắn cô chẳng nhìn thấy gì hết.

Quái lạ, rõ ràng cậu ta chỉ là một người bệnh tật, yếu đuối, vô hại mà sao mỗi lần đứng gần mình lại thấy áp lực đề phòng thế nhỉ. Chắc là mình nhầm, phải làm quen dần dần vậy. Bạch Hắc cố lên, vì sự nghiệp cao cả.

Không khí im lặng đến khó chịu, cô lên tiếng trước nhắc lại câu hỏi: “vậy, cậu đọc đi, em sẽ ghi lại thật chi tiết”

“Không cần, ngày hai bữa mang lên là được”

“Sao lại chỉ có hai ạ”

“Tôi không ăn sáng”

“Vậy đâu có được, bữa sáng là bữa quan trọng nhất mà?”

Hắn giơ tay đưa cho cô một cái thẻ: “cầm lấy, khi nào muốn vào thì quẹt trước tay cầm là được.”

Cô đưa hai tay cầm rồi cất cẩn thận. Không khí lại chìm vào yên lặng, cứ thế cô đợi hắn ăn xong rồi dọn bàn đi về khu nhà chính.

Cậu ấy ăn ít thật, thảo nào người cứ ốm yếu cong queo như cái cây khô thế kia, đến tóc cũng bạc hết cả đầu. Chẳng bù cho mình thèm nhỏ dãi mà có được ăn đâu. Hu…Hu

Lúc Bạch Hắc về thì gia đình chủ tịch cũng dùng bữa xong, giờ những người hầu sẽ ăn lại đồ ăn thừa đó. Tuy nói là ăn thừa nhưng họ ăn rất ít không được một phần mười số đồ ăn trên bàn, có món còn không động đến nên đối với Bạch Hắc nó không khác gì một bàn tiệc.

Bạch Hắc ngồi vào bàn ăn của người hầu, quay sang hỏi chị Huệ: “Mình được ăn hết số thức ăn này ạ”

“Ưm, được ăn hết” chị Huệ gắp một chiếc đùi gà tẩm ướp gia vị rất ngon đặt vào bát Bạch Hắc “Ngày đầu đi làm mà đã tích cực như vậy rồi, đây thưởng cho em”

“Wow, em cám ơn chị” Bạch Hắc hai mắt sáng lên, ăn ngấu nghiến khiến mọi người nhìn cách ăn của cô mà cũng phát thèm. Họ thi nhau gắp thức ăn chật bát cho cô.

Không ngờ cũng có ngày mình biết được sơn hào hải vị có mùi vị như thế nào! Nếu mẫu hậu và các em cũng được ăn như thế này thì tốt.

Ăn xong mọi người ai lại vào việc nấy làm cho đến mười hai giờ đêm mới được nghỉ. Dinh thự này thực sự to như một tòa lâu đài vậy, địa thế thì thuận lợi lưng tựa núi, mặt nhìn sông. Đến người hầu ở đây cũng có một khu nghỉ ngơi riêng. Nếu tính sơ sơ thì ở đây có hơn hai chục người giúp việc, ngoài quản gia Trần và bếp trưởng Đinh là có một phòng riêng thì những người khác cứ ba người một phòng. Bạch Hắc được xếp vào chung phòng với chị Huệ và chị Linh Chi.

Căn phòng khá rộng còn có tivi riêng, phòng tắm, ba cái giường và tủ lạnh nhỏ nữa, chẳng bù cho nhà trọ Bạch Hắc đang thuê có mỗi cái giường và thùng mì tôm, trong nhà chỉ có cái laptop là đáng giá nhất. Thực ra hai năm giữ ngôi vị thiên hậu trên bảng xếp hạng truyện 18+ Bạch Hắc cũng kiếm được khá khá không đến nỗi khổ sở như thế, nhưng cô luôn dành phần nhiều tiền lương gửi về cho mẹ.

“Được rồi, các em đi nghỉ đi, mai sáu giờ phải dậy rồi”

Bạch Hắc vâng lời rõ ngoan còn Linh Chi thì đã lăn ra ngủ từ bao giờ rồi

“À nếu các chị dậy sáu giờ chắc em phải báo thức năm rưỡi dậy mới kịp mang thức ăn cho đại thiếu gia nữa”

Nghe vậy chị Huệ thở dài: “ y da em tôi, không cần phải mang bữa sáng cho cậu ta đâu”

Cô ngơ ngác hỏi: "Không được bữa sáng rất quan trọng đâu thể bỏ được.”

“ y cậu ta tuy là đại thiếu gia nhưng chẳng có địa vị gì trong căn nhà này cả. Từ hồi mẹ cậu ta mất năm lên sáu cậu ta bắt đầu lầm lì không giao tiếp với bất cứ ai hết, lúc nào cũng lủi thủi trong căn nhà đó một mình. Một năm sau khi phu nhân cả chết thì chủ tịch cưới vợ mới và sinh ra nhị thiếu gia. Đến năm mười tám tuổi do tai nạn nên bị liệt cả hai chân cậu ta càng ít ra ngoài hơn. Chủ tịch càng ngày càng mất hết hi vọng vào cậu ta nên cơ ngơi đồ sộ này truyền hết cho nhị thiếu gia. Vậy nên em cũng không cần quá quan tâm chăm sóc cậu ấy làm gì đâu.”

“Vậy đâu được. Đã là người hầu riêng của cậu ấy em còn cần tìm hiểu kĩ hơn hằng ngày cậu ấy sinh hoạt như thế nào nữa.” nghe chị Huệ nói Bạch Hắc lại càng muốn quan tâm cậu ấy nhiều hơn. Tưởng đâu cái tình tiết cẩu huyết này chỉ có ở trong phim thôi chứ, ai dè thế mà có ở đời thật.

Chị Huệ ngồi sán lại gần Bạch Hắc giọng nói hốt hoảng: “Em là người hầu riêng của cậu ta á, thôi xong rồi, tội nghiệp em tôi”

“Sao vậy ạ”

“Em mới đến nên không biết, mấy người hầu riêng của cậu ta trước kia, người nào cũng chỉ phục vụ được một tháng, sau họ đều biến mất một cách thần bí chỉ để lại một tờ giấy xin nghỉ việc ở bàn của quản gia Trần. Nghe mấy người trước đó nói cậu ta còn có một phòng bí mật riêng, nếu ai bị đưa vào đấy thì xác định” chị Huệ đưa tay lên cổ Bạch Hắc xoẹt một đường minh họa. “Vậy nên em nhớ cách xa cậu ta ra”

Bạch Hắc gật đầu cho qua.

Cậu ấy đúng là đáng thương! Cuộc sống này vốn chẳng dễ dàng gì chỉ có tình thương ta mới có động lực mà đi tiếp, vậy mà đến tình thương đơn thuần nhất người ta cũng không cho cậu ấy. Tình cảm gia đình, bạn bè ngay từ khi bắt đầu người ta đã cướp đi của cậu ấy bằng những lời đồn thổi vô căn cứ… Thân làm tác giả, mấy loại chuyện này cô viết đến mòn bút rồi, đều là hư cấu thôi.

Nghĩ đến đây Bạch Hắc tự khen mình. Mình đúng là người thánh thiện, tốt bụng, nhân hậu mà. Đang nằm, cô bật dậy cầm quyển sổ nhỏ ghi việc đầu tiên cho ngày mai: “1-tìm hiểu cách chăm sóc người khuyết tật chân.”

5 giờ sáng, Bạch Hắc bật dậy khỏi giường với khí thế căng tràn.

Cô lôi máy tính ra tra thông tin cách chăm sóc người khuyết tật chân, hai mắt đảo đi đảo lại đọc hết bài viết này đến bài viết khác, tay ghi không ngừng các thông tin quan trọng vào quyển sổ nhỏ.

“1- rửa chân bằng nước nóng, mát xa nhẹ nhàng cả hai chân

2- đưa họ đi dạo nơi thoáng nhiều cây xanh vào 7h sáng

3- hằng ngày nói chuyện tích cực, khích lệ tinh thần họ

….”

Tìm hiểu xong cũng đến 6h sáng, cô đi làm việc vặt rồi chuẩn bị đồ ăn cho hắn, lần này ít đồ ăn hơn mấy bữa trước nhưng lại toàn là món giàu canxi.

Đến khu nhà của hắn cô rút chiếc thẻ đen quẹt nhẹ một cái cánh cửa đã mở ra. Trong nhà vẫn tối thui, cô học theo hắn mấy lần trước búng tay một cái lập tức bóng đèn bật thắp sáng cả nhà.

Bạch Hắc cảm thán: “wow hiện đại, quá hiện đại”

Tính ra đây cũng là lần thứ tư cô đến đây nhưng bây giờ mới có thời gian nhìn kĩ bên trong căn phòng. Chính giữa là chiếc bàn khá to với hai chiếc ghế sofa nằm đối diện nhau. Ấn tượng nhất để nói, đó là căn phòng này nhiều sách quá đi mất! Những chiếc giá sách cao ba mét chạm đến tận trần nhà dày kín ba mặt tường, chỉ chừa chỗ cho cánh cửa chính đi ra đi vào và chiếc cầu thang lên tầng hai. Sách thì nhiều vô số kể, đã chật kín trên giá còn nằm dưới đất mấy chồng sách, ở mỗi bậc cầu thang cũng có chồng cao chồng thấp.

Nhìn thấy cả một cái thư viện thu nhỏ thế này, sở thích cuồng sách của Bạch Hắc nổi lên, hai mắt sáng rực. nhưng đi qua đi lại được mấy vòng cô ủ rũ, than thở: “Đại thiếu gia cậu có thể đọc sách của loài người được không, tại sao không có quyển nào là tiếng Việt mà toàn là Nhật, Hàn, Mĩ” tay cô cầm một quyển sách lên “lại gì nữa đây, tiếng Nga à. Cụt cả hứng.”

Đi đi vài vòng, lúc này cô mới để ý có ai đó đang nằm trên chiếc sofa. Hắn nằm đấy một cách mệt nhọc, đôi chân duỗi thẳng, một tay đặt lên bụng, một tay cầm quyển sách đặt che hết mặt.

Gì đây, cậu ta ngủ sao? Sao nhìn trông mệt mỏi thế.

Cô bước nhẹ nhàng từng bước đi đến gần hắn, gỡ quyển sách gì đó mà cô còn không phân biệt được là của nước nào. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là …

Cậu ta…

Cậu ta…

Cậu ta…không phải con người

“Angel”

Cậu ta chính là thiên thần. Mái tóc màu bạch kim óng ánh như bạc, đôi lông mi dài cong vút, khuôn mặt không góc chết, làn da trắng ngần như sứ mặc dù có đôi chút hơi xanh của người ốm yếu. Đến bàn tay thon dài cũng như được nhà đại điêu khắc tạc nên.

Bạch Hắc mắt tròn xoe, nhìn cậu ta không chớp. Giữ chút liêm sỉ cuối cùng nên mới không để nước dãi nhỏ ra. Nhìn cô bây giờ chẳng khác gì con hắc cẩu ngồi quẫy đuôi bên cạnh nhìn chủ nhân ngủ.

Đột nhiên đôi lông mi đẹp hút hồn kia rung lên, Bạch Hắc chưa kịp định hình thì thấy bên cổ mình như có cái gì đâm vào. Hai mắt cô nặng nề lờ mờ thiếp đi, cả cơ thể mất trọng lực ngã xuống đất. Trước khi hoàn toàn mất ý thức cô thấy người trước mặt ngồi dậy, tay cầm kim tiêm còn rỉ máu.

Bạn đang đọc A...A...A. Sướng sáng tác bởi HacLienHoa13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HacLienHoa13
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.