Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi người một mục đích (2)

Tiểu thuyết gốc · 3809 chữ

" Ngươi chắc chắn?"

Odion quan sát em trai anh nhìn xuống tên Rare Hunter và không phải lần đầu tiên thầm ước rằng anh chưa bao giờ thực hiện lời thề của mình.

Anh nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đấy. Marik là em trai anh và anh ko bao giờ hối hận khi àm tất cả những gì có thể để bảo vệ, giúp đỡ. Anh yêu quý người em này vô cùng, kể cả sự kiện ra đời của cậu em đánh dấu việc bản thân anh sẽ ko bao giờ trở thành người kế thừa thực sự. Anh và Ishizu là ko cần thiết, bị cha mình ruồng bỏ. Marik là người kế thừa gia tộc tiếp theo, đó mới là điều quan trọng.

Những người khác có thể rất ghét những gì có lẽ đã thuộc về mình lại bị cướp mất... điều này ko đúng với Odion. Anh không hề căm ghét trong lòng và ngay cả khi anh có hận thù thì Marik là mảnh ghép cuối cùng của mẹ anh, người đã cứu anh khỏi cái chết và trao cho anh tình yêu thương. Ngày Marik lớn lên, Odion ngày càng quan tâm đến cậu em nhiều hơn, vì đứa em trai bé nhỏ của anh luôn tràn đầy ánh sáng và niềm vui. Tò mò về thế giới bên ngoài, khao khát trở thành một phần của thứ gì đó vĩ đại hơn bóng tối và những hành lang tối tăm trong ngôi nhà dưới lòng đất của họ. Nhưng sau rất nhiều sự sụp đổ của các gia tộc canh giữ mộ đến mức gia tộc Ishtar là gia tộc cuối cùng, cha của họ nghĩ rằng tốt nhất là ko cho phép bất kì ai tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Và cuối cùng... nghi thức.

Odion biết em trai anh sợ nghi thức trở thành người canh giữ mộ chính thức. Mọi người đều như vậy. Nhưng cha của họ ko hề nghe, ông ta bị ám ảnh bởi nghĩa vụ bảo vệ cho lăng mộ. Nhưng khi làm như vậy-

" Chắc chắn thưa chủ nhân" tên Rare Hunter nói, phá vỡ dòng suy nghĩ của Odion. " Seto Kaiba đã thông báo về một giải đấu sắp đc tổ chức tại Domino... tên chứa đựng linh hồn Pharaoh cũng ở đó."

" Xem ra đây là kế hoạch của chị ta," Marik ngồi trên ngai vàng, nắm chặt quyền trượng ngàn năm. " Chị ta đưa Obelisk the Tormentor cho Seto Kaiba để hắn tạo ra một cái bẫy tóm gọn Rare Hunter. Thu hút chúng ta tới lấy trò chơi ngàn năm và lá bài thần cuối cùng để tóm gọn 1 mẻ." Hắn cười nhếch mép. " Chị ta thật ngu xuẩn! Ta sẽ biến cái bẫy này cắn ngược lại chị ta! Tất cả những gì chị ta làm là giúp chúng ta rút ngắn thời gian thu thập những gì ta muốn. Vòng cổ ngàn năm hẳn đang chối bổ chị ta vì chị ta mắc quá nhiều sai lầm. Chị ta cho chúng ta 2 lá bài thần và nghĩ rằng chỉ cần 1 lá còn lại cũng đủ đem về chiến thắng, quá ảo tưởng!" Hắn ngửa cổ lên trời cười lớn. " Làm tốt lắm, làm tốt lắm!"

" Cảm ơn chủ nhân," Rare Hunter trả lời, đầu vẫn cúi

".... Ngươi còn muốn nói gì?" Marik nhận ra tên tay sai này vẫn ở lại dù đã bị ra dấu hiệu rời đi. Đó là điềm xấu, ko nên để Marik nói như vậy. Odion đã chứng kiến những tên Rare Hunter mắc sai lầm khi nghĩ chúng ngang hàng với Marik thay vì là làm tay sai. Chúng đã phải trả giá bằng sự tự do của chúng.

" Vâng thưa ngài," tên tay sai vẫn cúi gầm. " Ko chỉ có Seto Kaiba với Yugi Muto ở quảng trường... hóa thân của Endymion cũng ở đó."

Marik nghiến năng, mặt hắn méo mó theo cách kì dị, may mắn thay cho tên Rare Hunter là cơn điên này ko dành cho hắn. " "Edwin Chaos..." Marik rít lên trước khi đứng dậy. " Cút" Tên Rare Hunter nhanh chóng chạy đi, hắn hiểu bây giờ ko phải lúc thích hợp đòi phần thưởng. Với tâm trạng tồi tệ của Marik, mạng sống chính là phần thưởng quý giá nhất.

Chỉ duy nhất Odion được phép ở lại.

" Edwin Chaos," Marik nhắc lại lần nữa. " Tên chó chết đó là một dấu hỏi thực sự." Marik tiến về chỗ tường đá chạm khắc mà Odion đã đánh cắp từ một trong những ngôi mộ bị bỏ hoang, nơi thể hiện những hình ảnh về cuộc đời của Pharaoh Vô danh. " Lịch sử ghi rõ ràng về những kẻ thù của Pharaoh. Tư tế Seth, kẻ chiến đấu với bạo chúa bằng Blue Eyes White Dragon, giờ tái sinh thành Seto Kaiba." Hắn chạm với bia đá khác, mô tả người đàn ông với mái tóc trắng hoang dại, mặc bộ áo choàng dài cùng khuôn mặt cười điên dại. " Vua trộm Bakura, mãi mãi bị coi là kẻ xấu xa, nhưng chúng ta biết sự thật, phải ko?"

" Chúng ta biết, thưa chủ nhân Marik." Odion nói. Dù anh thực sự ko thích gọi Marik là 'chủ nhân' nhưng đó là cách thể hiện sự tôn trọng dành cho chủ gia tộc, ngoài ra sẽ chẳng ích gì nếu những Rare Hunter khác thấy anh dành cho Marik bất cứ thứ gì ngoại trừ sự tôn trọng sâu sắc nhất.

" Và bia đá thứ 3," Marik nói, chạm tay vào bức chạm khắc cuối cùng, mô tả cuộc chạm trán sớm nhất giữa Pharaoh vô danh và kẻ thù đầu tiên. Pháp sư Hy Lạp Endymion cùng các đệ tử đứng chất vấn Pharaoh. Ta ko biết lý do nhưng rõ ràng cả 2 là kẻ thù ko đội trời chung. Trận chiến giữa 2 bên gần như đã xé đôi sông Nile." Hắn lắc đầu. " Edwin Chaos... hắn lại đứng về phía Pharaoh và từ chối lời mời của ta. Tại sao?"

“Phải chăng hắn có âm mưu riêng," Odion gợi ý.

" Có khả năng," Marik bực bội. " Hắn quá ngạo mạn. Cách đánh bại kẻ thù chung là hợp tác, chứ ko phải gây ra xung đột. Có quá nhiều nguy hiểm nếu như 2 bên xung đột vào thời điểm ko thích hợp." Hắn lắc đầu khó chịu, Odion biết rằng Marik định đến gặp Seto Kaiba, đưa cho hắn một số là bài hiếm đổi lại việc giúp Marik đánh bại Pharaoh. Ishizu hẳn dùng chiếc vòng cổ nhìn thấy trước tương lai đên đi trước một bước. " Tsk, ko quan trọng, tất cả những gì ta muốn đều ở cùng một chỗ." Marik ra hiệu cho Odion đi theo chỉ để dừng lại, liếc qua vai về phía anh. "Anh có điều gì muốn nói, Odion... Ta có thể thấy."

" Tôi ko có ý nói mà chưa dc phép thưa chủ nhân"

"Nói đi ," Marik yêu cầu. "Ta muốn nghe những gì anh muốn nói."

Odion nuốt nước bọt trước khi nói, "Ngài đã thể hiện khá rõ sự chán ghét của mình đối với những Người canh giữ lăng mộ-"

" Nói thế là nhẹ nhàng đấy, Odion. Quá ngọt ngào so với những gì ta nói." Hai người rời khỏi căn phòng này rồi vào hội trường. Bất chấp vẻ ngoài của nó, với mặt tiền bằng đá và những ngọn đuốc bập bùng, Odion biết tất cả đều là giả. Các bức tường được điêu khắc và nếu anh ta đấm đủ mạnh, anh ta có thể phá vỡ bức tường giả và để lộ bức tường thạch cao ban đầu bên dưới. Sàn nhà có vẻ là đá nhưng đó chỉ là tấm vải sơn. Những ngọn đuốc có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào và những công tắc đèn ẩn được bật lên để chiếu sáng hội trường một lần nữa. Tất cả đều là giả.

Marik dễ dàng tìm được 1 thằng nhóc phá gia chi tử nhận được di chúc của gia đình sau một vụ tai nạn. Hắn dùng quyền trượng của mình dễ dàng biến thằng nhóc kia thành nô lệ, vui vẻ đưa toàn bộ tài sản cho Marik. Với lượng tài sản kếch xù, Marik biến những căn biệt thự thành bản sao của ngôi đền canh giữ lăng mộ vĩ đại được tìm thấy bên ngoài Thung lũng của các vị vua. Marik chỉ ở đây thêm 1 tuần nữa rồi thuê 1 du thuyền hướng tới Domino, vì hắn cần tự mình tham dự giải đấu. Dù hắn đã treo thưởng cho bất cứ Rare Hunter nào đánh bại được Yugi thì trong thâm tâm hắn muốn tự tay mình làm. Dù là theo cách điều khiển con rối hoặc đối mặt trực tiếp.

" Nhưng những gì ngài đang làm, " Odion nói, chỉ tay vào những bức tường. " Ngài vẫn muốn mọi người sống như trong lăng mộ. Ngài vẫn sử dụng những phương pháp mà cha từng làm. Bộ đồ này gần như tương tự, chức danh, những lời cầu nguyện giống như..."

" Như cha chúng ta?" Marik hỏi và Odion buộc bản thân tỏ ra ko khó chịu, cha là chủ đề nhức nhối của Odion, anh ko thích nhắc đến lão ta. Còn Marik thì cười. " Có lý do mà ta làm vậy, Odion."

" Tôi...tôi không hiểu."

Marik vào phòng và Odion giúp hắn cởi bỏ bộ đồ của Rare Hunter. Phòng ngủ là nơi duy nhất tại biệt thự mà Marik giữ lại, nó hiện đại, sáng sủa và không chứa đựng gì của thế giới cũ bên trong nó.

" Cha chúng ta quan tâm tới lễ nghi, truyền thống hơn cả cái gia đình của ông ta. Tất cả chỉ để phục vụ Pharaoh, kẻ đã biến chúng ta cùng vô số tổ tiên chúng ta thành nô lệ ngàn đời của hắn. Còn cách nào tốt hơn cách dùng tất cả những thứ mà cha chúng ta quan tâm tới để đánh bại Pharaoh 1 lần và vĩnh viễn? Tại thời điểm Battle City kết thúc, những bộ đồ của những người trông giữ mộ sẽ trở thành biểu tượng của sự hủy diệt. Những Rare Hunter mà ta thả ra sẽ kể lại những gì chúng ta làm bên trong bức tường này. bọn tội phạm cũng như cảnh sát sẽ nhớ những cái bẫy của những người canh giữ lăng mộ là những cái bẫy của những kẻ hèn hạ và đồi bại. Bọn tội phạm cũng như cảnh sát sẽ nhớ những cái bẫy của những người canh giữ lăng mộ là những cái bẫy của những kẻ hèn hạ và đồi bại.

Hắn ta bắt đầu đi tới cửa sổ mỉm cười, trong khoảng khắc Odion thấy lại dc hình bóng người em trai của anh lúc xưa. "Và sau đó chúng ta sẽ được tự do, Odion. Chúng bận đi tìm tàn tích của quá khứ khi chúng ta hòa nhập với thời hiện đại. Chúng ta lái xe khắp Châu Âu, thăm những thành phố tương lai rộng lớn, rũ bỏ hoàn toàn những gì mà cha chúng ta để lại, hãy cho nó mãi mãi là vết nhơ, chúng ta sẽ nổi lên trong như những người trong sạch."

"...vâng, chủ nhân Marik," Odion nói, cúi đầu khi em trai anh nhìn ra phía chân trời... hướng về tương lai tươi sáng hơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Nhìn xem, mọi người đều bán tán về anh," Mai nói, ném tờ báo về phía tôi. Cộng thêm chú tôi, ông trùm ngành truyền thông, đã phát tin tức len lỏi tới mọi ngõ ngách trên toàn Domino, trên toàn thế giới. Tôi nhìn xuống tiêu đề quảng cáo giải đấu của Kaiba, tất nhiên đó là tiêu đề chính... và những bức ảnh của Kaiba, Yugi, và tôi chiếm gần trọn trên trang nhất , tiêu đề phụ 'Ai sẽ giành chức vô địch?'

" Em khó chịu vì bọn họ ko bao gồm em với 3 người bọn anh, nhưng như vậy sẽ chỉ làm cho chiến thắng của em tại Battle City trở nên ngọt ngào hơn."

" Nếu em có thể thì chúc mừng," tôi cười mỉm rồi lấy ra bộ bài của mình. Chúng tôi đang ở trong căn hộ của chú tôi. Mai và tôi nằm dài trên đi văng, giết thời gian cho đến khi ra ngoài. Renard đã cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi và hiện đang tập thể dục. Mai muốn cùng tôi đi bộ nhanh vào cuối ngày, cô ấy thực sự ám chỉ mạnh mẽ rằng chúng tôi nên chạy... chủ yếu là vì cô ấy muốn tôi cởi áo ra.

" Em dự định đăng kí tham gia với 2 bộ bài?" Cuối cùng tôi hỏi khi Renard đang squat

Mai gật đầu. " Phần lớn em sử dụng bộ bài Amazon nhưng đề phòng có chuyện ngoài ý muốn thì em sẽ dùng bộ bài Harpie."

" Và em có nghe lời khuyên của anh?" Tôi hỏi.

“Vâng,” Mai nói với một nụ cười nhếch mép. " Em phải thừa nhận rằng đó là một ý tưởng thông minh."

Khó nhất tại Battle City chính là quy tắc đặt cược. Tôi ko thích đánh bạc... tôi ghét nó kinh khủng. Tôi thích kiếm tiền như sức của mình hơn là cầu may trúng số. Nếu ai đó cho tôi tiền như món quà, ok luôn, còn mua vé sổ xố á, còn lâu. Cứ cho là tôi thắng tất cả tiến tới trận chung kết, lỡ xui xẻo mà thua thì có nguy cơ mất đi 1 trong 3 lá Endymion của tôi.

Cái này ko thể chấp nhận được.

Vì vậy, tôi quyết định làm những gì tôi luôn làm: bẻ khóa quy tắc.

" Còn anh thì sao, Renard?"

" Hmmm?"

" Anh định tham gia giải đấu bằng bộ Fur Hides?"

Anh ta ngạc nhiên. " Tôi... ko có ý định tham gia."

" Kaiba mời anh mà."

" Nhưng tôi còn phải bảo vệ cậu."

" Anh có thể vừa bảo vệ tôi vừa đánh bài," tôi nói. " Hơn nữa nếu tôi và Mai thua-"

" Em ko thua," Mai tự tin

"- thì anh là hi vọng duy nhất để phá hoại lũ Rare Hunter."

Anh chàng vệ sĩ giật mình trước khi nở nụ cười. " Cảm ơn, đội trưởng đã tin tưởng tôi."

" Thế nên?"

" Đúng, chỉ Fur Hide, tôi ko tìm thấy thêm bộ bài nào khác thích hợp với tôi."

" Và sau đó anh cần đặt cược 1 lá bài." Tôi bước đến tủ sách mà chú tôi để trong phòng khách đầy những cuốn sổ, mỗi cuốn chứa những lá bài ma thuật vì chú tôi là một kẻ lập dị yêu thích trò chơi này nhiều như những người khác. "Mai, anh đưa cho em lá bài nào nhỉ?"

" Birdface"

"TUYỆT VỜI TUYỆT VỜI," Tôi nói trước khi chọn một lá. "Được rồi, Renard, chúng ta hãy chọn nào."

"...Hungry Burger?" Anh ta nói, khuôn mặt tỏ ra bối rối. " Đây đúng là 1 lá bài hiếm nhưng tôi có những lá bài khác hiếm hơn thế này."

" Còn tùy," tôi trả lời, bước tới bàn và lôi ra một chiếc bút, " Nhưng..." tôi bắt đầu nhanh chóng viết vài từ lên đấy. " Có cái nào trong số đấy dc kí tặng bởi 2 trong số top bài thủ trên thế giới, đặc biệt là á quân Duelist Kingdom?"

".... Anh quả thực rất xấu xa," Renard ko giấu nổi nụ cười.

Tôi đưa cho Mai kí tặng rồi thổi cho nó khô trước khi đưa lại cho Renard. " Luật ko quy định lá bài hiếm ra sao, đơn giản chỉ là hiếm mà thôi." Tôi rút ra từ bộ bài phụ của mình lá Rabidragon có chữ kí hiếm. " Đây là lá mà tôi đặt cược cho giải đấu, nó mạnh gần bằng Blue Eyes, nó cực hiếm lại còn kèm theo chữ kí của tôi. Nó sẽ làm Kaiba phát điên nếu hắn bằng cách nào đó đánh bại tôi. Trái tim tôi sẽ tan nát khi mất đi lá bài này."

Renard lắc đầu. "Đôi khi tôi không nghĩ thế giới này được tạo ra dành cho những người như anh."

" Anh ko biết đâu," tôi thầm nghĩ.

" Vậy còn những lá bài thần mà anh đề cập khi chúng ta gặp người phụ nữ tên Ishizu," Mai hỏi. " Chúng có gì đặc biệt?"

" 3 lá bài thần Ai Cập là 1 trong những lá bài mạnh nhất trong trò chơi. Có thể là mạnh nhất, mặc dù còn tùy thuộc vào người sử dụng. Chúng có khả năng áp đảo, dễ dàng phá hủy hoàn toàn chiến thuật của đối phương. Obelisk có thể hấp thụ 2 quái vật trên sân nhằm tăng sức tân công lên vô hạn. Slifer sức mạnh phụ thuộc vào số bài trên tay, kèm theo khả năng loại bỏ kha khá những con quái vật... những con quái vật mạnh thì sẽ bị suy yếu. Ra thì lấy điểm gốc người chơi làm tăng sức mạnh cho nó kèm theo vô vàn năng lực khó chịu khác."

Renard huýt sáo, lấy khăn lau trán. "Chà, chúng nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng-"

" Đó là những năng lực riêng lẻ," tôi cắt lời anh ta. " Chúng còn có những khả năng mà cả 3 đều có."

" Ví dụ như?" Mai thắc mắc.

" Về cơ bản, chúng gần như miễn nhiễm với hầu hết effect của các lá bài. Em có thể thử dùng ma pháp hay cạm bẫy rồi nhận ra tất cả đều vô dụng. Còn những thứ có tác dụng thì chỉ kéo dài trong 1 lượt. Em có thể ngăn cả Obelisk bằng Mirror Wall 1 lượt, nhưng tới lượt sau nó sẽ đấm vỡ Mirror Wall . Em có thể dùng Swords of Revealing ngăn cản Slifer, nó cũng chỉ xài cho 1 lượt. Và bất kể em làm gì, chỉ có thần mới ngăn cản dc effect của chính chúng. Ko thể thay đổi quyền kiểm soát chúng. ko thể gửi chúng lên tay, ko thể sử dụng chúng thành vật hiến tế... Lair of Darkness của anh coi như phế. Khi lá bài thần ở trên sân, chúng có thể phá vỡ hầu hết các chiến lược của em và từ từ giành chiến thắng."

"... Chà, em cảm thấy cơ hội thắng của em giảm xuống đột ngột," Mai than vãn.

" Cậu nói chúng miễn nhiễm với nhiều... chứ ko phải tất cả." Renard nói. " Rõ ràng cậu có chiến thuật đánh bại chúng..."

" Tôi có, 2 người cũng nên suy nghĩ dần về cách đánh bại thần luôn đi. Những cách để lách luật, bẻ cong chúng vừa đủ để khiến luật chơi theo cách của 2 người."

" Như?" Mai hỏi.

"Phantasmal Dragon," tôi nói với cô ấy. " Con rồng của em có thể trực tiếp tấn công điểm gốc và thần sẽ ko có phản ứng gì vì effect này ko tác dụng lên các vị thần. Hoặc Amazoness Swords Woman... sử dụng cô ấy tấn công các vị thần."

" Và đối thủ của em bị nhận thiệt hại từ đòn tấn công!" Tuyệt! Mai sung sướng.

" Đúng thế," Tôi thò tay vào áo khoác lôi ra mấy bộ bài. Endymion, Lair of Darkness và. " Đây là cách anh giết các vị thần... Kaiju"

" Kaiju?" Mai hỏi

" Yup," tôi nói với nụ cười gian manh.

" Em ko hiểu?"

" Cách sử dụng Kaiju khác với những bộ bài thông thường," tôi nói. " Anh có thể hiến tế quái thú của đối phương để triệu hồi Kaiju cho đối thủ. Từ đó cho phép anh triệu hồi một trong những con quái thú Kaiju khác từ tay tên ra sân, tạo ra một trận chiến."

Renard thắc mắc. " Nhưng cậu nói rằng các vị thần ko thể bị hiến tế?"

" Nếu có lợi cho tôi ," tôi trả lời. " Nhưng Kaiju... nó ko có lợi cho tôi. Nó trở thành lá bài của đối thủ..."

Đôi mắt của Mai mở to khi cô ấy nhận ra những gì tôi đang nói, Renard theo sau một giây sau. “Ý anh là những lá bài thần có thể bị hiến tế bởi người sử dụng chúng..."

" Kaiju trở thành vật sở hữu của chủ nhân của các vị thần. Khả năng ko bị hiến tế trở nên vô hiệu." Tôi cười khẩy." Mọi người quá tập trung vào sức mạnh của các vị thần mà đánh mất đi nhiều chiến thuật khác của bản thân. Toàn bộ bộ bài của họ chỉ xoay quanh việc triệu hồi lá bài thần, tin rằng đó là chìa khóa dành dc mọi chiến thắng. Nhưng... anh sẽ bắt họ phải trả giá."

" Cậu sẽ hạ gục các vị thần, " Renard hổn hển.

" Chuyện gì xảy ra," tôi nhìn lên trần nhà, " khi bạn là một vị thần bị thương? Bạn chứng tỏ họ ko phải là tất cả. Các vị thần có thể bị tổn hại. Từ 1 người làm được... mọi người đều sẽ làm theo. Máu sẽ hòa vào nước.... những con cá mập sẽ tới để ăn thịt. Tôi sẽ đánh bại tất cả những người sử dụng lá bài thần. Tôi sẽ khiến họ chảy máu."

Mai hoàn toàn im lặng, rõ ràng là choáng váng trước những gì tôi định làm. Tôi hiểu... ngay cả khi không tận mắt thấy thì cô ấy cũng biết sức mạnh và sự đáng kinh ngạc của các vị thần từ tôi. Và khi cô ấy thấy Ra, Obelisk và Slifer hành động... cô ấy sẽ còn kinh ngạc hơn nữa. Ý tưởng giết một vị thần như vậy là ... báng bổ.

Renard, như thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi, lắc đầu. "Tôi cho rằng... ai phù hợp hơn giết các vị thần... bằng Ác quỷ?"

"Theo tôi thấy... thà cai trị tại Địa ngục... tốt hơn chán đi phục vụ trên Thiên đường."

Cùng lúc đó, tôi cầm chắc Dogoran, the Mad Flame Kaiju, cười tự tin.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.