Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn hò (3)

Tiểu thuyết gốc · 4661 chữ

"Bọn tớ muốn cậu an toàn, Yugi," Tea cầm lấy tay Yugi nắm chặt. " Bọn tớ ko muốn cậu gặp nguy hiểm như vậy. Nó như bài ma thuật vậy, nếu cậu có thể nâng cấp bộ bài của mình nhằm chống trả lại đối thủ, hãy làm như thế, đừng từ chối đi chấp nhận mạo hiểm ko đáng có như vậy."

" Tớ... tớ thấy cậu nói đúng," Yugi nói nhỏ. " Chỉ là tớ ko thấy ổn vì vài lí do."

" Có ai ở đây bảo cậu sử dụng bảo vật như Pegasus đâu?" Tôi nói. " Như tôi chỉ dùng chìa khóa để bảo vệ bản thân chứ chưa bao giờ dùng nó trong trận đấu."

Renard khống chế 1 tên Rare Hunter vào bàn bọn tôi, giữ chặt hắn.

" Chưa kể Renard là lớp phòng thủ thứ 2 nữa. Bạn mới của anh đấy à?"

Vệ sĩ của tôi bắt đầu kể. " Khi tôi đang thưởng thức bữa ăn, một kẻ mặc áo choàng khả nghi đòi ngồi bàn gần bàn các bạn. Nên tôi quyết định giúp ăn tiếp cận cậu, Edwin. " Ngoài ra, tí nữa hãy trả cho quán ít bồi thường, tôi đã đánh vỡ vài thứ của họ."

" Làm tốt lắm, Renard"

" Tên này là Rare Hunter?" Mai hỏi, nhìn xuống bộ đồ tím của hắn.

" Ding Ding Ding!" Tôi trả lời, đi vòng quanh ngắm nhìn tên chó săn này đang cố gắng giãy dụa nhưng vẫn ko quên lườm tôi. Tôi ra lệnh cho Renard gập tay hắn lại sau lưng khiến hắn khỏi ngọ nguậy.

" Trông cũng ko có gì ấn tượng cả," Mai nói lấy chiếc thìa bọc trong khăn ăn cùng với dao nĩa chọc chọc vào hắn như thể hắn là một món ăn tráng miệng nào đó đã được chủ nhà hàng ở đây làm hơi nhiều.

" Chúng chủ yếu là lũ côn đồ đi hàng hung đe dọa, thỉnh thoảng có vài tên biết đánh bài," tôi giải thích, Yugi im lặng gật đầu. " Marik dùng chính nỗi tuyệt vọng của những kẻ này để tẩy nã, điều khiển đám tay sai."

" Marik đang điều khiển tên này?" Tea lo lắng nói.

Tôi lắc đầu. " Ko, khi Marik điều khiển ai đó, mắt của kẻ bị điều khiển trở nên vô hồn, khuôn mặt trắng bệch và ko cựa quậy chống cự ntn đâu." Renard đồng ý với việc này. " Tên này biết các hành động cơ bản nên việc hắn đến đấy phá buổi hẹn hò kép của chúng ta là do hắn tự ý làm vậy." Tôi cúi xuống nhìn hắn mỉm cười. " Vì vậy... hãy nói cho ta biết ngươi lấy đâu ra can đảm đụng tới ta thêm lần nữa?"

" Ta ko có hứng thú với ngươi, ngươi chỉ là phần thưởng phụ." Tên Rare Hunter gầm gừ. "Ngài Marik treo thưởng cho-"

" Nói hết câu đi chứ, ai lại lấp lửng như thế."

" Đúng vậy," Renard cười tự mãn trước khi vặn tay tên Rare Hunter khiến hắn la lên oai oái.

" là trò chơi ngàn năm! Ngài ấy muốn trò chơi ngàn năm! Và cả Pharaoh!"

" Ai cơ?" Yugi hỏi.

" Marik dân Ai Cập," tôi nói dối. " Với hắn thì Pharoh, vua trò chơi... như nhau."

" Còn lý do ta làm việc này?" Rare Hunter trả lời với thái độ khinh khỉnh. " Ngài Marik hứa với ta nếu ta đánh bại dc Pharaoh và giành lấy trò chơi ngàn năm, ngài ấy sẽ ban cho ta 1 điều ước: khách sạn của nhà ta." Tên Rare Hunter ngọ nguậy nhằm nhìn mọi người rõ hơn. " Ta là người thừa kế khách sạn, từ nhỏ đã đc học cách điều hành nó. Nhưng cha ta ông ta đã vì đam mê cờ bạc mà đánh mất nó, còn tên chủ mới thì từ chối trả nó lại cho ta. Vì thế, ngài Marik-."

" Renard, đập đầu hắn xuống bàn lần nữa." Anh ta lập tức làm vậy, còn tôi quay sang giải thích cho mọi người hiểu. " Luôn luôn bắt đầu từ cái đầu. Như thế sẽ làm mấy tên như thế này choáng váng và ngăn cản chúng kể lể mấy câu chuyện thảm hại của bản thân." Tôi vỗ tay, nhìn ra tất cả các vị khách đang nhìn chằm chằm chúng tôi. " Thưa quí khách, tôi thành thật xin lỗi! Tôi là ảo thuật gia Edwin và quý khách vừa được chứng kiến một chút về ảo thuật đường phố."

Mai lấy tay chống cằm, nhìn tôi bằng vẻ mặt sửng sốt.

" Dạ vâng, nên đây là tình nguyện viên ko mấy đáng yêu của tôi, một thành viên của tổ chức tội phạm quốc tế có tên Rare Hunter. Chúng là một nhóm tội phạm có các hoạt động bao gồm, bạo lực, buôn bán hàng giả, buôn lậu, khủng bố tâm trí." Tôi lấy tay vỗ vỗ lên mặt tên Rare Hunter. " Nhưng thật đáng buồn là tình nguyện viên của chúng tôi thất bại thảm hại trong việc hãm hại bọn tôi theo cách khủng khiếp của hắn... và có thể khiến các bạn ở đây thiệt hại một chút về tài sản... vì thế nên tôi nghĩ cách tốt nhất là gửi hắn về cho ông chủ của hắn để hắn có thể đích thân báo cáo về sự thất bại của bản thân."

Thế là Renard lôi hắn dậy cùng tôi đi tới phòng vệ sinh nam, mở tung cánh cửa để cho tất cả mọi người thấy bên trong hoàn toàn là 1 nhà vệ sinh bình thường.

" Quý vị hãy chứng kiến màn ảo thuật..." Tôi đóng cánh cửa lại rồi kêu gọi sức mạnh của chìa khóa ngàn năm trước khi mở tung cánh cửa ra một lần nữa. Các thực khách ngạc nhiên vì phòng vệ sinh dc thay thế bằng khoảng đất trống rộng lớn dưới ánh trăng tròn, một vài thân cây uốn éo, và tiếng gầm của sư tử vang vọng từ xa. " Du lịch Châu Phi vui vẻ nhé, thằng khốn!" Tôi chộp lấy tên Rare Hunter đẩy mạnh hắn vào cánh cửa rồi đóng lại, mấy phút sau mở ra để biến trở lại thành một cái nhà vệ sinh thông thường. " Xin cảm ơn, xin cảm ơn."

Tôi cúi đầu trước màn vỗ tay của tất cả mọi người.

" Cảm ơn tất cả các vị thực khách, chúc mọi người ăn ngon miệng, màn ảo thuật của tôi đến đây là kết thúc." Tôi quay trở lại bàn. " Cảm ơn trợ lý của tôi, anh Renard!"

"Rất hân hạnh, đội trưởng," anh ta nói với tiếng cười khúc khích.

Tôi quay lại bàn của mình. " Bây giờ mọi người có thể tiếp tục phàn nàn về cách làm quá tàn nhẫn của tôi."

Mai chỉ đưa ngón tay lướt dọc đùi tôi. " Nhìn anh mạnh mẽ, kiêu ngạo thế làm em thấy kích thích," cô ấy thì thầm vào tai tôi khiến tôi cứng đờ... tại chỗ.

Khụ khụ* tôi cố lấy lại bình tĩnh. " Còn ai muốn nhận xét nữa ko?"

" Anh gửi hắn đi đâu vậy?" Yugi hỏi.

" Châu Phi. Doanh trại quân đội. Thế nên hắn chỉ cần gõ cửa là gặp dc người ngay. Mặc dù sẽ phải giải thích mỏi mồm lý do tại sao hắn lại ở đó." Tôi khựng lại, tiếc nối. " AAAAA, đáng ra phải dán trên lưng hắn tờ giấy ghi hắn thuộc tổ chức khủng bố."

" Nhưng hắn vẫn còn sống?"

" Gã chết hay sống phụ thuộc vào bản thân gã, ko liên quan gì tới chúng ta nữa." Tôi nói, cắn một miếng pizza

"... được rồi"

Tôi nhướn mày, nhai chậm để nuốt rồi nói. " Xin lỗi, cậu vừa nói cái gì, nhắc lại dc ko?"

" Anh đừng có xấu tính như vậy," Mai nhắc nhở, đá vào chân tôi.

" Ko sao đâu, Mai" Tea nhẹ nhàng nói. " Anh Edwin có quá ít cơ hội để làm đúng."

"... em nói đúng" tôi cười với Tea

Yugi thở dài, đặt miếng pizza xuống. " Em đã cảm thấy khác sau Duelist Kingdom. Trước Duelist Kingdom em cảm thấy mọi người đều có điểm tốt, và ai trong số họ đều có cơ hội chuộc lỗi, ví dụ như Joey vậy. Nhưng sau trải nghiệm tại Duelist Kingdom...." Yugi lắc đầu. " Có rất nhiều bài thủ độc ác đến tàn nhẫn. Weevil. PaniK. Bandit Keith. Chúng ko chỉ muốn chiến thắng mà còn muốn hủy hoại người khác. Và đến bây giờ..."

" Vụ nhà kho?" tôi hỏi

" Vâng," Yugi nhỏ nhẹ nói. " Em gần như chết trong đó. Và em nghĩ Marik ko bận tâm tới việc đó chút nào. Có thể hắn còn vui sướng nữa. Hắn còn tấn công anh vì từ chối phản bội em. Cảm ơn anh."

" Tôi và cậu thì có bao giờ có vấn đề đâu, tôi chỉ có khúc mắc với nửa kia của cậu thôi."

" Cảm ơn," Yugi nói với nụ cười nhanh chóng biến mất. " Chúng tấn công anh. Rare Hunter biết tới chúng ta, ai biết chúng sẽ làm hại tới những ai để chạm tới chúng ta." Yugi thở dài. " Em luôn muốn kết bạn hơn là làm kẻ thù nhưng... sẽ có lúc em phải chống trả. Bời vì em thấy Marik ko hứng thú với trò chơi ngàn năm vì hắn muốn bán nó. Có gì đó bí mật đang diễn ra, và em cần phải sẵn sàng."

Mặc dù cô ấy không phải nói một lời nào, Tea đã chọn cách lên tiếng. "Anh đã kể với Mai về những gì chúng ta gặp phải chưa?"

" Một cách tổng quan ngắn gọn," tôi thừa nhận.

" Một thực tại mà người tốt thành xấu còn người xấu thành tốt." Mai lấy cái ống hút chọc chọc vào cốc nước ngọt. " Nó rất tệ và ko ai muốn nhắc tới chuyện này nhưng phải thừa nhận... em tò mò mình ntn ở thế giới đó." Tất cả chúng tôi nhìn cô ấy. " Em ko phải thánh nhân cũng ko phải kẻ ác thuần túy, mà là ở giữa. Thế nên về cơ bản, ko có gì khác biệt? Hay có gì đó thay đổi?" Mai đột nhiên cười lớn. " Cá là em ở thế giới đó là cô thủ thư chậm chạp búi tóc cao và nghĩ rằng cặp kính gọng sừng và cài nút áo sơ mi của cô ấy đến tận cổ là đẹp nhất thế giới!"

" Còn anh là một tên bác học điên cosplay bộ đồ 1 lá bài ," tôi bổ sung. " Ai mà biết chứ?"

" Hm... em ko ngại cho anh xem em trong bộ quần áo thủ thư nhưng anh cần mặc thứ khác thay vì chiếc áo khoác trắng."

Tea hằng giọng, làm Mai và tôi nhìn cô ấy, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đang tán tỉnh nhau trong khi Tea đang nói chuyện nghiêm túc. Chúng tôi lặng lẽ xin lỗi và Tea tiếp tục. " Ở thế giới đó, Aiden phản nghịch của Edwin... đã làm những điều khủng khiếp. Serenity giết Joey. Ông Muto-"

Yugi căng thẳng khi nghe Tea kể nhưng hẳn Tea đã nói với cậu ta trước rồi.

"- ông Muto là con quái vật. Làm em nghĩ... chúng ta ko thể trở thành hiệp sĩ với những quy tắc để bảo vệ những người chúng ta quan tâm. Đôi khi chúng ta phải trở thành quái vật."

Tôi ngạc nhiên. " Gì đây? Mình ko nghe lầm chứ, tôi hình như vừa làm 2 người thiện lương nhất thế giới này về phe tôi. Ờm thì Pharaoh vẫn là cái gai trong mắt, và chắc hẳn Tea sẽ ko cho tôi tra tấn Marik để lấy thông tin... nhưng thế này là bước tiến lớn cho 2 nhân vật thuần khiết thánh thiện này rồi. Tea luôn luôn là tình bạn sẽ đánh bại mọi thứ, Yugi thì thà ôm kẻ thù hơn là chiến đấu với chúng. Khiến cả 2 nhận ra là phải biết đứng lên cứng rắn chống trả nhằm bảo vệ bản thân và những người khác... một bước tiến vĩ đại.

Và cũng hơi đáng ngại.

" Tôi đã thay đổi Mai," tôi thầm nghĩ khi cả bọn đã dùng bữa xong. " Cô ấy ko cởi mở thế này ngay cả sau Battle City. Tristan, Tea giờ kĩ năng, kiến thức đánh bài ko thua kém Yugi. Tea và Yugi nhận ra rằng đôi lúc ko thể giải quyết bằng lời nói. Đúng là cốt truyện bây giờ quăng thẳng vào sọt rác... nhưng nó thay đổi đến mức nào đây?"

Nhưng tôi cũng biết rằng tôi không thể chỉ chăm chăm vào điều đó. Cuộc sống này đang thay đổi, vâng, nhưng đó không phải là thứ mà tôi có thể ngăn cản. Hay liệu tôi có muốn ngăn cản. Đúng là mọi thứ giờ đang cực kì ổn, tuy nhiên ko đồng nghĩa là tôi có thể làm mọi việc tốt hơn nữa....

" Bây giờ chúng ta đi đâu?" Mai nói. " Vẫn còn dư thời gian trước khi tới viện bảo tàng."

" Em biết một chỗ này," Tea hào hứng. " Mọi người chắc chắn sẽ thích."

Mất khoảng 10 phút đi bộ từ tiệm pizza đến Spider Web Arcade và tôi phải thừa nhận rằng... vâng, tôi rất thích. Nó làm tôi nhớ đến các nơi vui chơi arcade ở thế giới thực. Nó có sân bowling cùng với các sự kết hợp giữa trò chơi cổ điển lẫn công nghệ cao cho mọi người chơi thử. Đua xe và gắp thú là cách tiêu tiền, đốt thời gian vui nhất.

" Mọi người biết đấy," tôi nhìn qua các máy chơi game khác nhau. " Tôi ko thích mấy trò may rủi, ko thích cờ bạc hay trò mạo hiểm. Nhưng cái này...." tôi bẻ tay. " Cái này, ai muốn trở thành kẻ thua cuộc vĩ đại trước Edwin Chaos trong skee ball"

Ko giống như trong anime, chúng tôi dc chơi trước khi có ai đó đến gây rồi, và phải nói Yugi quả thực là trùm của mấy trò này, đập chuột, câu cá, ném bóng, đua xe cậu ta đều phá hết kỉ lục.

Tôi đổi thẻ quà ( trả thêm tiền nếu cần) lấy Harpie Lady nhồi bông từ cửa hàng quà tặng thì reo hò bắt đầu nổi lên và tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ một chỗ của Arcade. Ra là Tea trúng thưởng cái gì đó, Mai tiến tới tặng tôi món quà của cô ấy: bộ tai nghe phù hợp với bộ đồ của tôi. Tôi vui vẻ nhận chúng và đưa Harpie cho Mai, bọn tôi theo sau Tea , người đang kéo Yugi khỏi magical game ( nhìn cách cậu ta lẩm bẩm một mình thì tôi đoán Pharaoh đã nhúng tay vào)

" Nhìn kìa!" Tea nói, một đám đông đang hào hứng tụ tập quanh trò Dance Dance Revolution

"Wow.." tôi khô khan nói khi mọi người khen ngợi Johnny Stepps tuyệt vời như thế nào, " bị nhồi như nhồi lợn như vậy trong một không gian bé xíu đến thế mà cũng chịu được."

"Ít nhất ở đây không có Joey ," Mai bổ sung

" Này!" Johnny gọi to, rõ ràng đã chú ý đến Mai và vẻ mặt ko hứng thú của tôi. " Mấy người nói cái gì?"

" Chả nói gì cả?" Đừng để ý đến bọn tôi"

" Cẩn thận cái mồm! Biết ta là ai ko?"

" Tên lớn tuổi vô công rồi nghề nhảy trong arcade nghĩ mình ngon?" Mai nói.

Johnny lườm chúng tôi trước khi ưỡn ngực. " He! Bởi vì bọn mày ko biết ta là ai! Johnny Stepps, vũ công tài giỏi nhất thành phố này." Hắn ra vẻ khiêu khích. " Bạn trai thảm hại của mày làm được ko?"

Mai nhướn mày. " Edwin Chaos, hội đồng quản trị của tập đoàn Kaiba, liệu có thể đánh bại Johnny Stepps? "

ĐIỀU ĐÓ khiến đám đông xì xầm.

Johnny lườm chúng tôi. "Ờ phải rồi... đây là Edwin Chaos! Tiếp theo mày nói thằng lùn kia là Yugi Muto."

" Đó là Yugi thằng rác rưởi," tôi bực bội.

" Và tôi sẽ ko để ông sỉ nhục bạn bè mình" Tea đưa cho Yugi cầm hộ đồ của hộ. " Tôi sẽ cho ông thấy thế nào gọi là nhảy."

Đám đông trở nên cuồng nhiệt, phấn kích trước trận chiến. Tea nhếch mép cười tự tin bước lên bục nhảy. Nhìn thấy vậy, tôi nhận ra bản thân cũng nên tận hưởng vui vẻ.

" Anh quay lại ngay," tôi hôn lên má Mai trước khi nhảy lên bục phía trên các máy DDR. " Nghe này, sẽ thật công bằng nếu 2 người thi đấu trên bài hát mà tôi chọn... nhằm chặn họng tên Johhny." Tôi xoay 2 tay vào nhau và trò chơi chuyển sang chế độ Karaoke. " Thưa quý vị khán giả, ở góc này chúng ta có Johnny Stepps tốt bụng, người tự dưng là vũ công giỏi nhất thành phố." Johhny mặc dù khó chịu nhưng do có nhiều người chứng kiến nên vẫn cười toe toét và cúi chào trước lời giới thiệu của tôi. " Còn ở bên này, người thách thức, nhảy đẹp, khiêu vũ giỏi, Tea Gardner!" Tea cúi đầu chào mọi người, sẵn sàng cho thử thách. " Và tôi Edwin Chaos, lãnh chúa của những bài hát, tôi thề sẽ tìm ra một bài phù hợp cho trận đấu này." Tìm được bài hát hoàn hảo, tôi cười toe toét và giơ hai tay lên, nhẹ nhàng nói, "... Cuộc thi nhảy... bắt đầu.."

Đoạn riff guitar tốc độ nhanh vang lên, Tea và Johnny bắt đầu nhảy khi tôi cầm mic hát.

"Oh don't you dare look back

Just keep your eyes on me

I said you're holding back

She said shut up and dance with me

This woman is my destiny

She said oh oh oh

Shut up and dance with me"

Tea cùng Johnny ngay lập tức cảm nhận được nhịp điệu, bắt đầu di chuyển trên sàn nhảy. Khá thú vị trước sự khác biệt của hai người trên sân. Johnny tập trung vào phần chân, dang hai tay ra để phần thân trên của hắn gần như đứng yên hoàn toàn trong khi hai chân xoay vòng bên dưới như những cánh quạt của máy xay sinh tố. Hắn ko nhìn xuống mà tập trung vào màn hình, biết đặt chân vào đâu mỗi khi cần. Phải khen ngợi hắn biết chơi, chơi rất giỏi là đằng khác. Đây ko phải là một tên béo phì thở dốc vùng vẫy lung tung rồi tuyên bố hắn nhảy đẹp nhất. Johnny có kĩ năng.

"We were victims of the night

The chemical, physical, kryptonite

Helpless to the bass and the fading light

Oh we were bound to get together

Bound to get together

She took my arm

I don't know how it happened

We took the floor and she said

Oh don't you dare look back

Just keep your eyes on me

I said you're holding back

She said shut up and dance with me

This woman is my destiny

She said oh oh oh

Shut up and dance with me"

Tea thì để toàn bộ cơ thể hòa vào bài hát. Cô ấy lắc lư theo bài hát, ko thể chỉ sử dụng mỗi chân ngay cả khi đó là thứ duy nhất trò chơi yêu cầu. Thay vào đó, Tea di chuyển, vung tay trong không trung khi kéo chúng lại gần, vuốt ve khuôn mặt rồi hất chúng ra lần nữa. Cô ấy lắc hông, nhảy lên với nụ cười rạng rỡ với khán giả đang hâm nóng bầu không khí. "Tea, tỏa sáng đi em" tôi thầm nghĩ.

"A backless dress and some beat up sneaks

My discotheque Juliet teenage dream

I felt it in my chest as she looked at me

I knew we were bound to be together

Bound to be together

She took my arm

I don't know how it happened

We took the floor and she said

Oh don't you dare look back

Just keep your eyes on me

I said you're holding back

She said shut up and dance with me

This woman is my destiny

She said oh oh oh

Shut up and dance with me"

Mic ko dây nên tôi di chuyển hòa mình vào đám đông, nơi mọi người hoàn toàn đắm chìm vào buổi diễn. Nơi trước đây, họ chỉ biết cổ cũ Johnny, nói rằng hắn tuyệt đến mức nào. Giờ thì chăm chú nhìn Tea, Johnny như thể họ là lớp kem cuối cùng trên bánh. Johnny và Tea rõ ràng biết rằng mọi thứ đã đi đến một cấp độ khác bởi vì họ đã trở nên táo bạo hơn trong từng bước nhảy. Bước chân nhanh hơn, dáng vẻ cuốn hút hơn. Cả hai đã cống hiến hết sức.

Âm nhạc trở nên im lặng thì đám đông dậm chân theo nhịp . Ngay cả khi Johnny áp sát Tea thì cô bé vẫn dễ dàng nhảy ko hề nao núng. Điểm số của Tea bắt đầu bứt lên khiến Johnny tức giận. Tôi thì đang ở cạnh Mai, nhìn tôi với ánh mắt hào hứng.

"Oh, c'mon girl

Deep in her eyes

I think I see the future

I realize this is my last chance

She took my arm

I don't know how it happened

We took the floor and she said"

Tôi giơ mic lên và cả đám đông hét lên.

" SHUT UP AND DANCE!"

Báo hiệu làm Johnny, Tea bước vào màn kết thúc hoành tráng, bài hát đi dần đến đoạn kết. Chân của Johnny xoay tròn và tôi nhận ra rằng phép ẩn dụ của tôi về chiếc máy xay sinh tố là nói quá sớm. Hắn ta giờ ko còn cười cợt nữa mà là nghiêm túc vì tìm thấy một đối thủ xứng tầm, có khả năng đe dọa đến vị trí của hắn.

"Don't you dare look back

Just keep your eyes on me

I said you're holding back

She said shut up and dance with me"

Tea một lần nữa chứng tỏ là đối thủ xứng tầm. Trong khi bước chân của hắn bắt đầu trở nên khó khăn, nặng nề thì cô bé càng nhảy càng cháy. Cô bé kiễng chân. lướt đi trên pad, đôi khi ko chạm vào cảm ứng ghi điểm của máy. Giờ thì chỉ có kẻ ngốc mới ko nhận ra cô ấy đang thích thú. Nhìn từ điểm số: Tea chiến đấu với vị trí của người chiến thắng còn Johnny chiến đấu trong tuyệt vọng.

Và thời gian sắp hết.

"This woman is my destiny

She said oh oh oh

Shut up and dance with me

Oh oh oh shut up and dance with me

Oh oh oh shut up and dance with me"

Bài hát vang lên những nốt cuối cùng và cả đều kết thúc, tạo dáng đẹp nhất có thể. Tôi quay lại một chút trước họ, giơ cao mic lên không trung, nhắm mắt lại cho đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò. Ko ai trong chúng tôi nhận ra là tất cả mọi người trong Arcade đều tập trung lại đây.

Và hãy cổ vũ Tea khi điểm số cuối cùng cho thấy cô ấy hơn Johnny những 500 điểm

Yugi ngay lập tức nhảy tới chúc mừng. " Qua tuyệt vời Tea! Tớ đã thấy cậu nhảy nhưng chưa bao giờ như này! Cách cậu chuyển động... nó thật là.... ý tớ là wow"

" Cảm ơn cậu. Yugi," Tea thở hổn hển. Một người phục vụ mang cho cô bé chai nước. " Cảm ơn" Tea nói trước khi vặn chai nước rồi tu một hơi. Johnny lấy một chai khác, mặt hắn cay cú rõ, còn tôi là người cuối cùng, cổ họng tôi như bị xé toạc vậy.

" Anh chọn bài đc đấy," Mai khen ngợi

" Anh mà lại, tiếc là ở đây có hơi ít bài," tôi trả lời.

" Bây giờ mọi người muốn chơi tiếp hay đi tới viện bảo tàng?" Yugi hỏi, cả 4 người bọn tôi tìm đường ra thì bị Johnny chặn lại.

" Chúng mày nghĩ có thể đi như vậy sau khi làm tao bẽ mặt?"

Từ "ờ" suýt dc tôi nói ra, nhưng lần này tôi để Yugi làm đại sứ hòa bình. " Đó là bữa tiệc âm nhạc tuyệt vời. Anh nhảy rất đẹp trên sân khấu."

" Và tao muốn tái đấu, ngay tại đây, ngay lúc này"

" Xin lỗi, chúng tôi mệt rồi," Mai đảo mắt nói. "Có lẽ vào lần khác."

" Đúng thế!" Tea nói. " Vào một ngày khác, nhưng ko phải bây giờ." Tea đi qua người Johnny thì bị hắn tóm lại.

" Tao chưa xong-"

Johnny ko kịp nói hết câu. Chủ yếu do tôi lao tới, đẩy hắn ta rầm vào cái máy chơi Pac man, lấy tay đè vào cổ hắn.

" Mày... muốn chết?" tôi rít lên, tất cả sự hài hước vui vẻ chuyển thành ngọn lửa giận dữ

Tất cả mọi người, đặc biệt là Renard đặt tay lên vai tôi. " Đội trưởng, bình tĩnh lại."

Một lúc sau, tôi thả tên khốn đó ra và thở hổn hển, xoa xoa ngực mình. Tôi có thể cảm thấy chiếc chìa khóa ngàn năm nóng lên dưới da. "Em... em không sao chứ, Tea?"

" Em ổn," cô ấy nói, bước tới và đặt một tay lên má tôi. " Mắt của anh," tôi nhận ra mắt mình lại đổi màu lần nữa, cố gắng chớp chớp cho nó biến mất.

Rồi Tea tập trung vào Johnny

" Có lẽ mẹ của ngươi ko dạy ngươi rằng nên tôn trọng phụ nữ. Đây là lần thứ 2 ông cố gắng làm tôi bị thương... lần đầu tiên ông muốn tôi vấp ngã trên sàn nhảy."

" Tao mà làm cái trò đó. Mày vụng về ko phải là lỗi của tao"

" Từ bỏ đi," Mai bực tức. " Tea thắng khiến ngươi trở nên tuyệt vọng, muốn trả thù, đừng ra vẻ vô tội."

" Tao ko làm cái trò đó." Johnny tuyên bố. " Vì mày ko cho tao giành lại danh hiệu vũ công giỏi nhất Domino-"

" Danh hiệu đó ko có thật!" tôi hét lớn, Mai siết chặt tay tôi bảo tôi im đi.

" hãy giải quyết nó không phải trên sàn nhảy mà là đấu trường bài ma thuật!" Hắn lấy ra bộ bài ma thuật vì tại sao ko, ở thế giới này thì làm gì có ai ko biết chơi bài ma thuật, dancer cũng ko ngoại lệ.

" Tôi sẵn sàng đánh với ông-" Yugi bị Tea cản lại làm tôi tự hào. Đúng thế, hãy tự mình chiến đấu cho bản thân.

" Hắn thách thức tớ... ko phải cậu, Yugi. Ở đây có sân đấu?"

" Một sân đấu nhỏ." hắn nói, khán giả bắt đầu tụ tập lần nữa.

"Vậy thì chiến thôi. Ông... tôi. Chúng ta giải quyết chuyện này NGAY BÂY GIỜ!"

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.