Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn mới-kẻ thù mới (2)

Tiểu thuyết gốc · 4971 chữ

Cả nhóm dành thêm vài giờ nữa đi qua tất cả các khu vực bên trong cửa hàng, tìm hiểu xem nên mua gì với thẻ quà tặng này. Tea quyết định giữ hạn mức 50 đô, cô ko muốn tiêu sạch tất cả. Điều đó ko đồng nghĩa với việc cô ko vui vẻ mà cùng các bạn mình đi khắp cửa hàng từ trên xuống dưới, xem xét tất cả mọi thứ. Và Tea ko bỏ lỡ việc Edwin lặng lẽ ra dấu cho thu ngân thanh toán toàn bộ món hàng mà cô mua bằng thẻ của anh ấy thay vì bằng thẻ quà tặng.

" Anh ko cần làm như vậy," Tea nhẹ nhàng nói trong khi Joey đang điên cuồng mua sắm.

" Lỗi của anh nên em mới ở tình cảnh này," Edwin thành thật.

" Là lỗi của bố em, ko phải của anh," Tea trả lời.

" Ko nhắc chuyện cũ nữa. Hàng cũng mua rồi, nên em cứ cầm lấy đi, đừng có nghĩ đến ý định trả lại."

" Vậy thì em xin nhận," Tea nói với nụ cười, nắm lấy tay Edwin siết nhẹ. "Cảm ơn anh."

" Ko có gì." Anh ấy nói thêm. " Ngoài ra nếu gia đình em cần-"

" Gia đình em vẫn ổn. Ông Muto đã đề nghị giúp đỡ, trong trường hợp xấu hơn thì mẹ em có thể nhờ ông bà ngoại."

" Ừm." Edwin bổ sung. " Nếu anh mà biết là em mà nói dối thì biết tay anh

"Thế cơ á?" Tea hỏi, khoanh tay trước ngực.

" Yeap, lúc đó hối hận cũng muộn rồi.

Tea giả vờ hoảng hốt, đập tay vào vài anh ấy. Sau một lúc thì cô nhẹ nhàng nói. " Cảm ơn anh, Edwin. Thực sự cảm ơn anh."

" Ơn nghĩa gì, chúng ta là bạn bè. Ngoài ra, anh là ác quỷ hộ vệ, bảo vệ mọi người là công việc của anh."

Tea hơi hơi nhăn mặt. " Anh ko phải ác quỷ... ko phải với em. Hay với bất kì ai ở đây."

" Anh cũng ko phải thiên thần gì cả." Anh ấy nói. " Nửa kia của Yugi đã nói rõ điều này."

" Nửa kia của cậu ấy... một linh hồn sống trong bảo vật thì biết cái gì!" Tea nổi giận và Edwin bật cười.

" Xin lỗi?"

Cả hai quay lại và Edwin giật mình kêu lên vì thấy một gã mặc trang phục hề cao lêu nghêu đang tiến tới gần.

" Urhh... mình ghét mấy tên hề" Edwin rên rỉ.

" Ngài Chaos? Ông chủ muốn gặp ngài."

" Hử? Duke muốn gì vậy ta?" Tea tự hỏi.

" Chỉ có một cách để biết," Edwin thản nhiên nói, cầm cái biên lai hàng viết viết. "Nghe này, nếu em cùng các bạn có vấn đề với thẻ quà tặng thì đây là mã pin dùng để mua chúng. Em có thể nhờ Tristan mang dùm đồ của anh được ko? Anh sẽ lấy chúng sau."

Tea cảm thấy khả nghi khi nhận biên lai. Edwin làm gì sử dụng mã pin... cô ko hiểu anh ấy nói cái gì. Cô định nói gì đó nhưng rồi bắt gặp biểu cảm, ánh mắt của Edwin thể hiện rõ là nghiêm cấm cô nói bất cứ lời nào. Vì thế thay vào đó, Tea mỉm cười chào tạm biệt Edwin cùng 2 gã hề.

" Này, có ai thấy Ed ko?" Joey nói, tìm mãi mới được túi đựng bộ bài mà cậu ưng ý, Tristan và Yugi bước ngay theo sau. Tea nhìn xuống mảnh giấy mà Edwin đưa cho cô. " Tớ muốn khoe với cậu ta-"

" Duke ở đâu?" Tea cắt ngang.

" Ai ở đâu?"

" Duke ở đâu?"

" Tớ ko biết?" Joey trả lời. " Cậu ta biến mất-"

Tea chộp lấy một nhân viên bán hàng đang đi vòng quanh. " Tìm ngay Duke Devlin, nói với cậu ta rằng Yugi Muto và bạn bè cậu ta cần dùng văn phòng của cậu ta, ngay bây giờ!"

" Tea, có chuyện gì thế?" Yugi cảm thấy khó hiểu.

Tea im lặng chìa tờ giấy ra cho bạn bè cô xem.

2 tên hề bắt cóc anh, nhanh đi tìm trợ giúp!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Mấy người biết đấy, kế hoạch này may ra thành công nếu chúng ta ở lại cửa hàng game kia," tôi nhận xét khi chúng tôi đi dọc theo con hẻm phía sau. Chúng tôi đã đi bộ dc 20 phút, mấy tên hề này cứ thúc giục làm tôi khá khó chịu. Tôi khẳng định lũ này là Rare Hunter, bọn chúng giống với cái tên hề dụ Yugi ra chỗ của Arkana.

" Kế hoạch?" tên hề nói vui vẻ với chút sắc bén trong lời nói.

" Bắt cóc ta và đưa ta đến chỗ ông chủ của mấy người," tôi thản nhiên. " Cái này nó quá lộ liễu"

" Và ngươi đi theo? Một kẻ thông minh sẽ không sa vào bẫy."

" Trừ khi người đó quá thông minh đến mức quyết định diễn theo để xem mục đích của các người là gì." Tôi đáp trả

Tên hề ra hiệu cho chúng tôi tới cái nhà kho mà tôi ko biết phải tả như thế nào; tôi đoán nó chỉ có thể có trong truyện tranh hoạt hình chứ ngoài đời ko thể có nhà kho như này. Hắn chỉ tay vào lối vào còn tôi nhếch mép vỗ nhè nhẹ tay vào má hắn." Chúc ngủ ngon Wesley. Ngủ đi, ngươi sẽ chung số phận với Pennywise."

Bên ngoài nhà kho ko thể thảm hại hơn thì bên trong nó còn tồi tệ hơn thế. Một tòa nhà rộng lớn, rỗng tuếch, , chỉ có một số dầm đỡ mái và một vài lối đi rải rác xung quanh. Thật sự thì tôi ko biết họ làm cái quái trong này hay thừa tiên xây xong để đấy quá. Chả có chút dấu vết gì của máy móc, đinh tán gì sất. Một không gian trống rỗng.

" Xin chào lũ xấu xa," tôi hét to, vang vọng cả tòa nhà. " Ác quỷ muốn gặp các bạn ngay bây giờ."

" Ác quỷ?" Một giọng nói vang lên, từ trong bóng tối hiện ra thân hình của một người đàn ông Trung Đông, mặc áo choàng tím, đặc trưng của lũ Rare Hunter. " Ngươi tự nhận là ác quỷ? Khá là kiêu ngạo đó ngươi biết ko?"

"Không hề. Đối với tất cả những gì ngươi biết, ta thực sự là Ác quỷ. Một ngôi sao mai trên trời, một ngôi sao sáng nhất trên thiên đường. Rốt cuộc... mánh khóe vĩ đại nhất của ta là khiến những người như các ngươi nghĩ rằng ta ko tồn tại."

Trên thực tế, tôi thích câu nói này hơn: Mánh khóe vĩ đại nhất mà ác quỷ từng sử dụng là khiến mọi người nghĩ nó tồn tại. Nhằm gieo rắc nỗi sợ hãi, kinh hoàng chỉ bằng lời nói dối, một thứ ko có thật chút nào? Chính xác... đó là mánh khóe nham nhiểm mà tôi đánh giá cao.

" Bạn biết đấy, hơi kì kì khi lại sai mấy tên hề đi hộ tống ta."

" Bọn ta cần ai đó ngụy trang đi vào cửa hàng mà ko bị nghi ngờ. Mấy tên hề... rất phù hợp."

" Haizz, đây là phần mấy người luyên thuyên về sự thông minh của bản thân hửm?" Tôi bắt đầu câu kéo thời gian nhằm có thời gian nhìn quanh nhà kho tìm tất cả cánh cửa. Xét cho cùng, đối với tôi một cánh cửa là đủ để thoát thân, miễn là đến kịp. " Thêm nữa, thú thật tôi có chút lịch sử ko tốt với mấy tên hề. Chúng hay... ngắm gà khỏa thân... trước mặt tôi." Tôi nhăn mặt. " Thôi, bỏ qua cái vụ này. Giờ tóm lại, mời tôi đến đây rồi thì ắt hẳn ông chủ mấy người có gì muốn nói... tôi sẵn sàng lắng nghe."

Rare Hunter vẫy tay thì ngay lập tức xuất hiện thêm 2 tên mang bàn ghế ra . Sau vài khoảnh khắc sắp xếp, mọi thứ chuẩn bị xong, và tôi với tư cách khách mời ngồi xuống, cái tên Rare Hunter kia cũng ngồi y hệt.

" Mấy người có tên ko?" tôi hỏi,tựa lưng vào chiếc ghế. " Bởi vì như vậy sẽ dễ dàng nói chuyện với một vài cái tên. Mặt khác, nếu ko có tên thì tôi sẵn sàng tặng cho mấy người tên. Tôi giỏi mấy vụ này lắm." Tôi cười phá lên. " Tên của ngươi sẽ là..."

" Ta tên là-"

" Im lặng, To Xác," tôi ra lệnh. 2 trong số lũ Rare Hunter, 2 tên mang bàn ghế ra tính tiếp cận nhưng bị tôi liếc xéo. " Này này! Ông chủ bọn ngươi muốn nói chuyện với ta, nếu ta có bị sao đừng hòng cạy miệng ta ra ra dc nha. Lùi lại như những con chó ngoan nào, tay sai số 1 với tay sai số 2." Tôi bổ sung. " Mấy người có thể giết nhau xem ai là tay sai số 1 nếu muốn, ta ko quan tâm."

2 tên này tôi nghi ngờ là Lumis và Umbra gầm gừ, nhưng bị tên to lớn đang ngồi ra lệnh lui về sau. " Ta là Stephen," Rare Hunter nói.

" Hử?" tôi hỏi

" Ta là Stephen."

"Ờ thì.... đánh vần tên của ngươi là V hay PH."

"PH."

" Úi cảm ơn, suýt thì nhầm sang bản abridged." Tôi trả lời, duỗi thẳng hai chân. " Thế bạn muốn gì ở tôi vậy Stephen, ngoài việc bảo tôi ngậm mồm lại. Đó là điều kha khá người muốn nhưng tiếc là chưa ai làm nổi."

Stephen mỉm cười trước câu nói, đưa tay ra vẻ ngầu lòi. " Đơn giản là thời gian của ngươi. Chủ nhân của ta... muốn ta tiếp cận ngươi một chút về cuộc... trao đổi đôi bên cùng có lợi."

" Nói," tôi thúc giục, biết thừa ý định của Marik

" Ngươi suýt trở thành Vua trò chơi, chỉ thiếu chút may mắn. Và xem xét trận đấu của ngươi với Yugi Muto, ta dám chắc ngươi cũng sẽ thắng Pegasus . Hắn ta có thể là người sáng tạo ra bài ma thuật nhưng hắn ko phải người chơi giỏi nhất." Stephen dừng lại. " Trên thực tế... hắn cũng chả phải người tạo ra trò chơi này."

" Ông ta khá cởi mở về vụ tìm thấy cảm hứng này trong vài ngôi mộ cổ ở Ai Cập"

" Cảm hứng.... khà khà... một vụ trộm cắp trắng trợn." Stephen cười ko mấy thiện cảm với tôi. " Bài ma thuật, như ngươi đã biết, nó bắt nguồn từ Ai Cập cổ đại. Đó là trò chơi của Pharaoh cùng các người có quyền lực, những quý tộc thượng đẳng. Trên thực tế... nó là trò chơi thuộc về chủ nhân của ta. Tổ tiên ngài ấy đã tạo ra nó."

" Nghi ngờ à nha," tôi nghĩ thầm. " Mấy người trông mộ chỉ là người hầu... còn mơ mới là các tư tế của Atem. Ngoài ra... bài ma thuật còn khướt là trò chơi, chúng là vũ khí phục vụ cho chiến tranh. Nó còn lâu mới trở thành chương trình giải trí như võ sĩ giác đấu. Đây là biểu tượng cho sức mạnh và sự thống trị. Đéo hiểu cái tên Marik đi lừa mấy tên ngu ngốc này... hay hắn đang giấu sự thật... hoặc tệ hơn nữa hắn cũng chả biết lịch sử về gia tộc canh giữ mộ của gia tộc mình luôn."

Tôi ko hề nhắc nó cho Stephen biết. Ngu gì nói cho Rare Hunter biết rằng tôi biết về chúng nhiều hơn chúng tưởng?

" Bài ma thuật nằm trong máu của ngài ấy...ngày ấy có quyền đòi lại những gì đã bị Pegasus cướp đoạt."

" Ờ, thế liên quan gì tới tôi? Đi mà tìm Pegasus ý"

" Chủ nhân của ta ko phải kẻ cố chấp, ngài ấy sẵn sàng hợp tác với người khác. Tất cả những người tìm kiếm quyền lực và sự báo thù đều sẽ là đồng minh của ngài ấy. Đổi lại... ngài ấy sẽ ban cho ngươi một điều ước."

" Thật luôn?" Tôi ngạc nhiên hỏi." Thế ông chủ mấy người biết tôi muốn gì?" Tôi nhún vai." Ý tôi là, chắc hẳn các người đã điều tra kĩ về tôi nên mới chọn tôi làm đồng minh."

" Ngài ấy biết. Quyền lực. Cái cách mà ngươi thao túng Kaiba lẫn Pegasus thì rõ ràng ngươi là một kẻ ham muốn quyền lực. Quyền lực thay đổi cuộc đời ngươi. Bây giờ ngươi là người khổng lồ trong ngành giải trí này và giàu có như Pharaoh ngày xưa. Nhưng ngươi thiếu một danh hiệu. Ngài ấy sẽ ban nó cho ngươi. Nếu ngươi trở thành đồng minh của bọn ta, ngài ấy sẽ ban cho ngươi danh hiệu Vua trò chơi."

Tôi huýt sáo. " Wow... món quà rất ấn tượng. Nhưng có chút rắc rối đấy, To Xác. " Tôi chọc ngón trỏ vào bàn. " Hắn là ai mà có quyền trao danh hiệu. Hắn là tên khỉ nào mà có quyền hay có năng lực làm vậy. Vua trò chơi là Yugi Muto và cách duy nhất dành được nó là đánh bại cậu ta, chứ ko phải tự phong danh hiệu với nhau như mấy chương trình hoa hậu rẻ tiền."

" Đánh bại Yugi cũng chính là điều mà chủ nhân của ta muốn. Ngươi và chủ nhân đều có chung mục đích."

" Yeahhhh," tôi chậm rãi nói. " Có một vấn đề nhỏ. Xem nào... tôi ko quan tâm tới vụ đánh bại Yugi." Tôi liếc nhìn tên Rare Hunter. " Tôi hiểu, tôi hiểu là mọi người trên khắp thế giới bỗng nhiên có hứng thú đánh bại cậu ta khi Yugi chiến thắng Pegasus, dành được danh hiệu vua trò chơi."

" Nhưng mà các bạn ơi. Các bạn tưởng danh hiệu này có thật à. Ôi trời ơi! Vua trò chơi mẹ gì mà chỉ cần thắng một trò duy nhất. Đổi danh hiệu thành Vua bài ma thuật nghe còn có lý. Tôi ko biết Yugi có đánh bại nổi CSGT để trở thành vua cờ vua ko. Hay John Carpenter để thành người chơi Ai là triệu phú giỏi nhất. Vua trò chơi, vua trò chơi cái %$^%%$"

" Đây ko phải lúc nói lảm nhảm?" Stephen gắt lên thất vọng.

Tôi nhìn chằm chằm vào bọn chúng trước khi cười phá lên. " Các... người có nghiêm túc điều tra về tôi ko thế?" Tôi nhìn 5 tên. " Tôi là Edwin Chaos, tôi sẽ ko nghiêm túc cho đến khi tôi cần. Và khi tôi nghiêm túc... thì chưa từng có tên hề nào sống sót trở ra."

" Bọn ta đưa cho ngươi điều kiện hợp tác rất hời."

" Hời cái đầu ngươi à? Cho ta mặc cái áo choàng tím rồi hôn chân chủ nhân ngươi mà hời? Trông ta giống Lucius Malfoy lắm sao? Bảo Voldemort cút ngay và luôn." Tôi rướn người về phía trước. " Hoặc, biết đâu được, chủ nhân ngươi đang quan sát mọi thứ qua đôi mắt của ngươi... sao ko chui ra đây nói chuyện với nhau nhỉ... Marik thân yêu."

Sự thay đổi của Stephen diễn ra ngay lập tức. Đôi mắt hắn đờ đẫn, khuôn mặt uể oải, cơ thể cứng đờ, giọng nói trở nên khác biệt. " Vậy là ngươi biết ta?"

" Nghiên cứu mà... ai lười như mấy người. Nhìn thẳng vào mắt ta, ngươi hẳn thấy rõ là ta ko có chút xíu ý định tham gia cùng lũ khốn Rare Hunter."

" Những gì mà ta có thể cho ngươi vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng ra. Những mong ước lớn nhất mà ngươi có thể nghĩ ra đều có thể thực hiện dễ dàng bởi ta."

" Ước mơ của một con ngươi rất lớn, ko thể đong đếm," tôi nói với vẻ tự mãn. " Anh dám nói rằng anh ước mơ lớn hơn em, cưng à." Tôi làm quả hôn gió trước mặt Stephen, khiến Marik giật mình về cách chế nhạo của tôi. " To Xác ở đây đã nói cái giá mà ngươi trả cho ta là gì. Một danh hiệu vô nghĩa mà chỉ có trẻ con mới quan tâm. " Tôi ngọ nguậy ngón tay. " Tất nhiên, xem xét việc ngươi coi trọng danh hiệu này tới vậy... ta tự hỏi ngươi có đưa cho ta thật ko, hay sau khi hoàn thành kế hoạch thì lại đòi lại. Hử??? Trả lời xem nào?" Tôi lắc đầu. " Nếu ta muốn có danh hiệu này... ta sẽ tự mình giành lấy."

" Ta đang nói-" Marik bắt đầu, cố gắng ra lệnh cho tôi bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối.

" Tao đéo nghe!" Tôi điên lên, quyết định chấm dứt với Marik. " Mày chả có cái đéo gì để khiến tao làm đồng minh với mày. Tiền? Tao giàu hơn mày. Quyền? Tao chính là hội đồng quản trị của cả KaibaCorp lẫn Industrial Illusions, ngoài ra tao dám cá là tao cũng là người kế thừa Chaos Communications. Gái?" Tôi nhìn sang Lumis và Umbra. " Hehe. biết Mai Valentine chứ? Ai đang hẹn hò với cô ấy? Tao chứ ai?"

" Wao" tên cao lớn tỏ vẻ thán phục thì bị tên lùn nhắc nhở.

" Hiện giờ, tao đoán mày chọn tao vì mày nghĩ tao đắm chìm trong trận thua tại Duelist Kingdom và muốn bằng mọi cách trả thù Yugi hử? Ôi tiếc quá, chúng tao vừa đi chơi với nhau . Ngoài ra... tao thừa biết về mày."

" Người ko biết gì về ta," Marik nói với tôi. " Hay mục đích của ta"

" Ngược tại, tao biết rất nhiều là đằng khác. Marik Ishtar. Chị gái là Ishizu. Anh trai là Odion. Từng là người canh giữ lăng mộ cho đến khi mày quyết định nổi loạn và thành lập ra Rare Hunter, tổ chức tội phạm sử dụng hối lộ, tống tiền và làm giả để giành quyền lực. Nói cho tao biết, mày định cho tao dùng bộ bài dởm nào nếu tao trở thành chó săn của mày?" Trong khi Stephen ko có phản ứng gì nhưng tôi biết Marik đang phát điên vì tôi phun hết kế hoạch của hắn. " Tao cũng biết về bộ 3 lá bài đặc biệt. Pegasus đã vui vẻ kể cho tao biết tại Duelist Kingdom. Một tượng đồ chơi, một con giun đất, một con gà lửa. Tao biết mày có 2 lá còn chị mày có 1 lá. Nhưng cả 2 chị em mày ko giữ mấy lá bài này lâu đâu."

"Ta là chủ nhân của những lá bài Thần," Marik gầm gừ.

" Mày chỉ là tên trộm rẻ rách làm nên tên tuổi nhờ ăn cắp với giả dối. Mày lừa lũ Rare Hunter bằng những câu chuyện về Trật tự Thế giới Mới không bao giờ thành hiện thực. Mày mong muốn đánh bại Pharaoh... người mà chết từ cái đời nào rồi, cậu ta còn ko biết mày tồn tại trên trái đất này và vừa chỉ mới tỉnh dậy mà mày đổ hết mọi đau đớn mà mày phải chịu lên người cậu ta. Tao hiểu lý do mày tức giận... tao thực sự hiểu. Nhưng mày ko thể đi trút giận lên người mà ko liên quan gì đến mày."

" Ngươi ko biết gì về những kế hoạch sắp tới của ta." Hắn ta vẫn cố gắng bao biện

" Mày là kẻ nói dối... một tên trộm."

" Câm mồm."

Tôi để những lời hay nhất ở cuối cùng. " Tên giết người."

Có thể nói rằng tôi gãi đúng chỗ ngứa.

" Ồ đúng rồi... tao biết mày nói dối lừa mọi người... lừa ngay cả bản thân mày."

" Im mồm."

" Tao biết bố mày chết ko phải do Pharaoh." Tôi đứng dậy nói.

" Ta bảo im lặng."

" Mày giết lão ta"

Marik điên tiết và Stephen lật bàn. " Bắt hắt! Bẻ gãy tay chân hắn nếu cần. Mang hắn đến cho ta! Ta phải đào hết trí óc của hắn."

" Tôi và cái mồm lẻo mép đáng ghét của tôi," tôi rên rỉ, nhận ra mình đi hơi xa. Tôi nhìn thấy cánh cửa gần nhất và bị rơi vào tình thế bế tắc vì một tên Rare Hunter chui ở đâu ra đánh lén tôi.

Đòn đánh nhanh mạnh làm tôi gục ngã. Tôi cuộc người lại khi chúng quây tôi, đá vào người tôi, bọn chúng cố duỗi tôi thẳng ra nhằm cho tôi ăn nhừ đòn trước khi mang tới cho Marik. Rất có thể hắn sẽ dùng quyền trượng ngàn năm giở trò với tôi. Gần đây tôi mới thử nghiệm vụ khóa trái tim bằng chìa khóa đề phòng có kẻ chơi trò rút linh hồn. Một lần với Bakura là đủ.

Nhưng cũng đồng nghĩa linh hồn tôi mắc kẹt với cái thân xác bị 5 thằng nó bán hành .

Tôi có thể cảm nhận sức mạnh của chìa khóa ngàn năm đang kêu gọi rằng nó có thể giúp tôi. Vấn đề bây giờ của tôi ko phải là sợ dùng nó. Đúng là cái giá phải trả để sử dụng ma thuật hắc ám thì hẳn phải rất đắt, nhưng tình hình này phải chịu thôi. Nhưng sức mạnh của bảo vật ngàn năm dựa vào bản năng hoặc niềm tin. Bạn có thể vô tình kích hoạt sức mạnh của bảo vật hoặc có thể tin rằng bảo vật có thể làm việc này việc kia. Yugi là trường hợp 1, tôi là trường hợp 2. Hiện tại tôi ko biêt chìa khóa có thể làm gì giúp tôi thoát khỏi tình cảnh này hay tập trung nghĩ ra gì đó tạo ra sự khác biệt.

" Dừng tay," ai đó kêu to và cuộc hội đồng tạm chấm dứt, cho phép tôi thở chút. Marik chính là kẻ ra lệnh cho bọn chúng.

Những bàn tay nắm chặt lấy cổ tay và mắt cá chân của tôi bắt đầu kéo mạnh.

Tôi cố gắng giãy dụa nhưng 4 tên mỗi tên đè chặt lấy tay chân khiến tôi bất lực ko thể làm gì hơn. Stephen với đôi mắt trống rỗng, thẫn thờ nhìn thẳng vào tôi

" Ngươi nên chấp thuận lời mời của ta, Edwin" Marik nói với tôi. " Nếu chấp thuận, thì ngươi sẽ ko phải chịu đau đớn như thế này. Ta còn cho phép ngươi giữ lại tâm trí đổi lại việc ngươi hoàn toàn trung thành với ta." Hắn bắt đầu giở trò. " Nhưng giờ ta sẽ đập nát vụn tâm trí của ngươi ra thành từng mảnh rồi ghép lại nhằm biến ngươi trở thành vũ khí chống lại Pharaoh."

Bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật mới ở nhà kho.

" Tránh xa cậu ấy ra," một giọng nói vang lên.

"Re... Renard?" Tôi lẩm bẩm, quay đầu nhìn chằm chằm vào Renard Volpem, cựu Eliminator. Anh ta nhìn chằm chằm vào những kẻ tấn công tôi rồi bẻ khớp tay.

Renard xông lên phía trước.

Hai tên Rare Hunter vô danh tay khỏi tôi để đối phó với bài thủ chuyên nghiệp, cả 2 nhanh chóng đo đất. Tôi nhanh chóng tận dụng cơ hội, túm lấy chân Stephen giật mạnh, khiến con rối của Marik ngã nhào xuống đất, rồi nắm lấy đầu hắn bồi thêm một phát hôn đất mẹ nữa.

Renard nhanh chóng chứng tỏ anh ta ko chỉ là một bài thủ mà còn là chiến binh và anh ta đang chứng minh điều này. Lumis và Umbra giật mình khi thấy Stephen ngã nhào, còn 2 tên vô danh kia đã nằm đo đất. chúng liền tạm thời ko để tâm tới tôi nữa mà nhắm vào Renard. Renard liền dễ dàng hạ tên lùi rồi ném tên lùn vô tên cao kều rồi nhảy lên đá cho hắn một phát khiến 2 tên ngã nhào xuống đất. Lúc này Stephen đã đứng dậy, ôm chiếc mũi đang chảy máu, nhưng Renard lại bồi cho hắn ta một phát hôn đất nữa.

" Đi thôi!" Anh tay nói to, kéo tôi dậy. Tôi nhăn mặt vì đau đớn nhưng vẫn cố di chuyển, Renard quàng tay tôi qua cổ anh ta và giúp tôi đi về phía một cánh cửa.

" Từ đã" tôi rên rỉ, dồn hết tập trung. " Hãy tin tôi... tôi sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây." Tôi sử dụng sức mạnh của chìa khóa còn Renard kéo tôi qua cánh cửa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài giờ sau, Edwin ngồi trong phòng khách, h, lưng được chườm nóng và vài túi đá chườm khắp cơ thể bầm tím. May mắn ko có gì bị gãy hay chảy máu trong. Tất cả những gì anh phải đối mặt là những cơn đau nhưng nó sẽ sớm qua thôi. Thực tế thì trong truyện tranh hay anime thì thương tích sẽ hồi phục như mới trừ khi bạn là Solomon Muto

Renard đang loay hoay trong bếp, chuẩn bị cho mình một chiếc bánh sandwich, khiến Edwin vô cùng thích thú mặc dù anh không thực sự biết tại sao. Chắc do đói? Tuy nhiên, kì lạ hơn là tự nhiên Renard xuất hiện, không biết từ đâu, cứu anh khỏi Rare Hunter.

" Vậy," Edwin cuối cũng phá vỡ sự im lặng, nhăn nhó đau đơn quay vào phòng bếp. " Lý do gì khiến anh trở lại Domino? Hay đây là lần đầu tiên anh tới đây?" Edwin cảm thấy hơi kì kì. " Anh cho tôi uống thuốc giảm đau gì vậy, tôi giờ trở nên nói lan man."

" Ờ, tôi thấy cậu lúc nào cũng vậy mà," Renard đáp

" Cũng đúng."

"Và đúng, tôi đã đến Domino nhiều lần. Vì công việc, niềm vui, buồn chán lẫn phấn khích."

"Còn lần này?" Edwin hỏi khi Renard bước tới và ngồi xuống một chiếc ghế êm ái, đặt chiếc bánh sandwich và một ít sữa lên bàn cà phê.

" Công việc. Chú cậu liên hệ với tôi. Ông ấy nhớ những gì tôi đã làm cho Mokuba, cách tôi đưa thằng bé ra khỏi đảo an toàn. Ông ấy rất ấn tượng về những việc tôi đã làm. Kể cả về bài ma thuật... hay các vấn đề khác."

"Tôi có nên biết những vấn đề khác là gì không?"

" Ko nên" Renard cười rồi cắn một miếng sandwich." Ừm... rất ngon." Anh ta cắn thêm miếng nữa rồi tiếp tục. " Cậu ko có khoảng thời gian dễ dàng kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, bạn tôi."

"Bị đâm, bị bắt cóc... tất cả đều tốt." Edwin im lặng một lúc. "Đệch, tôi cần gọi cho Tea để thông báo rằng tôi vẫn ổn."

"Khỏi lo, tôi thông báo cho cô nhóc đó rồi." Edwin bối rối nhìn Renard thì anh ta cười. " Cô nhóc gọi chú cậu, chú cậu gọi tôi."

" Vậy ra anh là vệ sĩ riêng mà chú tôi thuê."

"Chính xác. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, đảm bảo rằng cậu được an toàn. Tôi thấy cậu sẽ làm tăng độ khó cho nhiệm vụ này."

"Tôi chắc chắn rằng chú tôi đã trả cho anh khá nhiều để chịu đựng được sự phiền phức của tôi."

" Tôi có thể làm nó miễn phí." Renard ngả lưng ra ghế, " Cậu còn nhớ những gì chúng ta nói ở Duelist Kingdom ko? Ước mơ của chúng ta?"

Edwin gật đầu. " Vẫn chưa đạt đến mức mà tôi có thể nói trước mặt các vị thần rằng tôi mang lại những điều tốt đẹp tới thế giới này nhiều hơn họ... nhưng tôi đang cố gắng."

Renard cười. " Ước mơ của tôi luôn là tìm những người đồng đội. Những người mà tôi sẵn sàng hi sinh vì họ và ngược lại, Tôi đã thấy những gì cậu làm cho Mokuba... cậu hi sinh cơ hội trở nên giàu có để giúp cho một cậu bé an toàn. Cậu tin tưởng tôi và kết quả chúng ta mang lại cho thế giới này một việc tốt." Anh ta thở dài một hơi, đặt chiếc bánh xuống. " Tôi đã suy nghĩ rất lâu về điều này và câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết."

Renard đứng dậy khỏi ghế khuỵu một gối xuống, đầu cúi xuống.

" Cậu chính là người đội trưởng mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay."

"... Ko"

Renard nhìn lên, tỏ vẻ thất vọng thì thấy Edwin chìa tay ra.

" Nếu chúng ta chung tay... nếu tôi là đội trưởng của anh? Tôi có một quy tắc: chúng ta ngang hàng. Anh ko cần quỳ gối trước tôi. Cả thế giới sẽ phải quỳ gối trước chúng ta."

Với đó, Renard cùng Edwin bắt tay và bắt đầu mối quan hệ bạn bè lâu dài

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.