Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duelist Kingdom Finale : Chaos effect (1)

Tiểu thuyết gốc · 5071 chữ

" Mọi thứ đều gói gọn xong rồi chứ?"

Mai nhìn lên khỏi chiếc vali cô đang kéo và mỉm cười với Edwin, người đang dựa lưng trước của phòng cô. Anh ấy đã thay bộ vest bằng bộ quần áo bình thường hơn, nhưng trông vẫn khá ổn. Có lẽ do bộ độ ngày đầu tiên tới Duelist Kingdom quá thảm họa nên giờ mặc bất kì bộ nào khác đều vừa mắt hơn. Cô chỉ có thể miêu tả Edwin bằng 1 từ " ngon"

" Đừng để anh ấy nghe thấy" cô nhắc nhở bản thân. " Anh ấy có thể là ác quỷ hộ vệ nhưng trong việc tán tỉnh anh ấy như một đứa trẻ vậy." Nhờ vậy, khiến nó trở nên thú vị hơn. Mai đã quá quen với việc quyến rũ biến đàn ông trở thành kẻ ngốc, chảy nước miếng xung quanh mình. Joey và Tristan đã từng như vậy, nhưng cô ko bao giờ thử với Yugi, vì cô ko muốn làm vậy với cậu nhóc trông tội nghiệp. Nhưng Edwin chỉ ngượng... hoặc tỏ ra khó chịu nếu anh ấy nghĩ cô đang cố thao túng anh ấy.

Vì vậy, cô không nói một lời nào về bộ đồ của Edwun thay vào đó tập trung vào vali của mình.

Cô đã thay bộ đồ thi đấu thành trang phục thoải mái hơn. Một bộ quần jean và một chiếc áo nỉ mỏng có logo của một trường đại học ven biển phía đông nào đó, đã tổ chức giải đấu cách đây vài tháng. Nơi cô giành chiến thằn với 1 phần trong phần thưởng là chiếc áo nỉ. Tiền thì đã hết từ lâu, phần lớn dùng để mua bài, nhưng quần áo vẫn còn, vừa đủ ấm vừa thoải mái.

" Em chưa bao giờ bận tâm với việc này," cô nói với anh ấy, rất mừng vì đã nghe theo anh ấy mang theo chiếc vali có bánh xe thay vì ba lô cô hay sử dụng." Rất nhiều lần em phải rời đi nhanh chóng, bỏ lại hết mọi thứ"

" Có câu chuyện trong đó, anh hiểu"

" Có lẽ tương lai em sẽ kể cho anh. Cũng chả tốt đẹp gì cả."

Tôi động viên. " Mai, ko ai trong chúng ta là thánh nhân hết. Anh là ác quỷ nè."

“Ác quỷ hộ vệ,” Mai đáp lại, bước tới chỗ anh, Edwin tránh ra để cô rời đi. Chiếc vali của anh để bên ngoài cửa và anh nắm lấy tay cầm của nó và cùng cô bước xuống hành lang. " Anh đã gói ghém xong từ bao giờ."

" Ừ, vì anh thuộc dạng lo lắng." Anh ấy thành thật. " Anh lo rằng bản thân sẽ để quên thứ gì đó mà ko lấy lại dc. Anh kiểm tra tất cả vật dụng 10 lần trước khi hài lòng rời khỏi." Anh ấy nhăn mặt, nhìn quanh lâu đài. " Và anh ko muốn trở lại đây thêm lần nào nữa."

"Em hiểu," Mai nói. "Có điều gì đó về toàn bộ lâu đài này ... Em cứ mong đợi ..." cô tìm từ thích hợp.

"Tìm thấy một cặp sinh đôi đang đợi trong sảnh, hỏi chúng ta có muốn chơi với chúng mãi mãi ... vĩnh viễn?"

" Em ko muốn nghĩ theo cách đó nhưng có." Cô dừng lại, nhìn vào các bức tranh trên tường. "Nơi này có cảm giác rất ... Giả tạo. Nó giống như bước vào một ngôi nhà mà chủ sở hữu cho rằng có từ thời La Mã nhưng anh biết các cột được làm bằng gỗ và thạch cao. Cảm giác... sai sai làm người ở rất ko thoải mái. Anh hiểu ko?"

" Anh biết. Anh ở đây nhiều hơn em cả 1 ngày mà Mai."

Cô gật đầu. " Thực sự anh ko hứng thú xem Pegasus đối đầu với Yugi?"

" Không. Anh cảm thấy nó ko có gì nhiều để dc gọi là trận đấu."

" Em ko chắc." Mai nói. " Những quái thú toons đó rất ấn tượng."

" Có gì đâu, phá Toons World là chiến thuật của ông ta tạch luôn"

Mai cười khúc khích. "Không phải ai cũng có Endymion, Edwin."

"Harpie's Feather Duster," anh phản bác.

" Cảm ơn" cô hiểu ý. "Mọi người chỉ tập trung vào việc ném quái thú mạnh vào nhau với hy vọng áp đảo đối thủ, đúng ko? Ngay cả bộ bài Harpies cũng tương tự tế, dựa vào số lượng để áp đảo đối thủ. Anh là người duy nhất có suy nghĩ khác. Hay PaniK-" Cô nhắn nhó nhớ tới tên khủng bố đó "- cũng chỉ dùng tâm lý chiến để tăng sức mạnh cho những con quái thú của hắn. Endymion và effect đó thật đáng kinh ngạc."

" Anh ko thấy vậy. Bộ bài mạnh mấy mà ko biết dùng thì cũng vứt nên thay vì khen bộ bài, em nên khen anh đây này." Mai chế giễu sự khoe khoang. " Nhưng hình như em quên ai đó." Cô nhìn Edwin chằm chằm. " Joey và Time Wizard."

"Đúng. cậu ta." Cô bực bội

" Em phải bỏ đi nỗi bực tức đó. Cậu ấy đánh bại em sòng phẳng. Lần sau em có thể phục thù cậu ta, nhưng bỏ cái kiểu vạy đi."

" Tại sao?" cô hờn dỗi... ... và cô ấy biết thế.

" Ko ai muốn thấy em biến thành Kaiba cả nhất là anh."

Mai rùng mình. " Mình hoàn toàn ko muốn thành như vậy." Cả hai đi xuống cầu thang tới tầng khác. Lâu đài của Pegasus rất lớn và lộn xộn nhưng họ biết lối ra. " Xem ra, nên coi trận anh vs Yugi là trận chung kết thực sự. Nếu Pegasus như những gì anh nói... Yugi đủ thông minh để hủy diệt quái thú toons. Cả 2 người luôn, em ko nghĩ Pegasus thắng dc anh."

" Anh ko biết nữa" Edwin rõ ràng xấu hổ với lời ngợi khen. " Vậy giờ em tính làm gì?"

" Ngoài việc đi tới con tàu chở chúng ta về?" Mai hỏi khi mở thang máy. Nó rất nhanh vì tất cả đang tập trung xem Pegasus vs Yugi. Tất nhiên cả 2 dc Pegasus mời ở lại xem sau bữa tối hôm qua nhưng cả 2 nhất quyết từ chối. Còn bỏ cả bữa sáng để tránh bị mọi người thuyết phục.

Edwin bước vào thang máy, bấm xuống tầng 1. " Đúng, thưa quý cô xinh đẹp."

Cô trả lời. " Thì Pegasus thông báo với em rằng vì em đã lọt vào vòng chung kết nên dc giải khuyến khích 10k đô. Kém xa 3 triệu mà em hy vọng giành được, nhưng có còn hơn ko. Em dự định dùng phần lớn để nâng cấp bộ bài... Duelist Kingdom chứng minh rằng trò chơi này đang phát triển nên em cần bắt kịp nó."

" Xác định mua những lá bài nào chưa?" Edwin thắc mắc.

" Xem xét mua thêm Harpies." Mai trả lời. " Ngoài ra, em tính bổ sung thêm thêm bộ bài mới. Ở Nam Mỹ nghe nói đang phát hành bộ Amazoness. Em muốn thử dùng chúng."

" Nó có vẻ phù hợp với em," Edwin cười nói, trước khi định tiết lộ nhiều hơn cho phép. Trong thời gian ngắn, Mai đã quen với nụ cười này... Cô biết anh muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Cô muốn biết nhưng nghĩ lại kể cả Pegasus lẫn Kaiba đều bị Edwin xoay như chong chóng, cô thừa hiểu bản thân ko có cơ hội.

" Dù vậy, nó vẫn khiến mình khó chịu," cô tự nghĩ " Anh ấy biết gì đó. Một kiểu như bí mật. Và bản thân mình ko biết nếu hỏi thì anh ấy có nói thật hay ko." Và điều đó làm cô sợ hãi hơn bất cứ gì. Suy nghĩ về việc liệu Edwin có tin tưởng cô ko hay lại đối xử với cô như những tên đàn ông khác mà cô từng biết, 'lừa dối vì muốn tốt cho cô'

"Warrior có rất nhiều thể loại hỗ trợ," Edwin nói về bộ bài, còn Mai muốn biết bí mật anh ấy đang giấu. " Điều đó làm chúng dễ dàng được xoay xung quanh. Em có thể chọn một loạt ma thuật mà đối thủ ko thể chống lại hay có ma pháp trái ngược." Anh ấy bắt đầu đếm ngón tay. "Warrior, Spellcaster, và anh nghĩ Dragon xứng đáng top 3. Tiếp đến là Fiend và Fairy. Các thể loại khác khá đuối. Anh nghĩ Warrior, Spellcaster xứng đáng top 1,2"

" Tất nhiên anh đề cao Spellcaster rồi." Mai chọc.

" Ko phải lúc ban đầu," Anh nói. " Bản thân anh thích Warrior hơn."

"Thật?" Mai ngạc nhiên nói trước khi nghĩ kỹ mọi chuyện. "Ồ đúng rồi ... anh đang sử dụng bộ bài của chú anh"

" Đinh nghĩa bộ bài của chú anh. Giữ lại vài con, vứt đi vô số, xây dựng lại từ đầu." Anh cau mày. " Và cần phải nâng cấp thêm lần nữa. Nó vẫn quá yếu."

" Có mỗi anh phàn nàn về việc bộ bài đạt giải á quân là yếu"

" Quý cô hạng 3 nhìn lại mình xem" Edwin trả lời, cô cười khúc khích. "Dc rồi, sau khi nâng cấp bộ bài... em dự tính gì?"

Thành thật mà nói, cô chưa thực sự nghĩ sau Duelist Kingdom. Mai hiếm khi lên kế hoạch xa về nơi cô sẽ đến, những vùng đất cô có thể đi du lịch. Với cách mà các giải đấu có thể đột ngột mọc lên, việc linh hoạt luôn là điều khôn ngoan. Cô ấy đã hơn một lần chuẩn bị sẵn vé máy bay để rời một lục địa chỉ để đột nhiên thay đổi quyết định khi biết về một giải đấu mới nào đó đã xuất hiện với những giải thưởng tốt hơn nhiều so với giải đấu mà cô ấy dự định tham dự. Duelist Kingdom là một ví dụ điển hình về điều đó; cô từng dự định đến Vegas để tham gia một số giải đấu nhỏ trước khi lời mời của Pegasus gửi đến.

" Chưa có gì chắc chắn. Em nghĩ rằng sẽ quay trở lại châu Âu. Ko có giải đấu lớn nào dc tổ chức nhưng em chắc sẽ tìm dc 1 số giải cỏ làm phí sinh hoạt. Nếu ko, em có thể cung cấp dịch vụ dạy trẻ con chơi bài."

" Em làm vậy sao?" Edwin ngạc nhiên.

" Ko thường xuyên nhưng đủ để trả các hóa đơn." Cô nháy mắt. " Nói chung làm bảo mẫu trông trẻ là chính."

" Nghe cũng ổn ổn." Edwin nói. " Nhưng liệu đủ tiền thuê trọ?" |

Nụ cười của Mai vụt tắt khi cô nhận ra rằng đúng vậy, khả năng cao cô phải ở trong tu viện hay nơi nào đó tương tự. " Vậy thì Nam Mỹ là địa điểm tuyệt vời hơn. Đợi nó từ hè sang thu... mùa hè ở đấy phá hoại tóc của em."

"Anh tưởng rằng em yêu mùa hè. Bãi biển, mặt trời ..."

Cô lắc đầu. " Cháy nắng, rám nắng, côn trùng, độ ẩm... bãi biển rất đẹp nhưng cát thì MỌI NƠI ..." hai người đều cười về điều đó. " Còn anh thì sao? Kế hoạch sau khi rời khỏi hòn đảo này?"

" Ngoài việc trốn Pegasus và Big 5? Tìm cố vấn tài chính!"

Mai như muốn đập vào trán. " Phải ha, anh giờ là quý ông triệu phú rồi."

".... anh muốn nói lại nhưng như vậy quả thật giả tạo khi anh bây giờ có 6 triệu đô."

" Cổ đông của tập đoàn Kaiba nữa" Mai bổ sung. Pegasus tiết lộ với Edwin sau trận đấu với Joey rằng, nhờ đánh bại Kaiba, ông ta hoàn thành thỏa thuận và cuối cùng chuyển giao các công ty ma nắm giữ cổ phiếu cho Edwin. Trong khi Pegasus phải chờ đợi đến cuối giải đấu để đòi cổ phần của Kaiba Seto thì Edwin đã soán ngôi với Big 5 và là cổ đông lớn nắm giữ tập đoàn Kaiba cùng Kaiba và Pegasus. " Chung quy, anh là người thắng lớn nhất ở giải đấu này."

" Xuất hiện đúng nơi đúng thời điểm.... cái thang máy này đi xuống lâu thế."

Mai cảm thấy như mình vừa bị giáng một đòn mạnh vào tinh thần, câu nói của Edwin khiến mọi trò đùa dừng lại. Đó là điều cơ bản, hiển nhiên, cô cảm thấy ngu ngốc khi ko nhận ra có gì đó bất ổn.

Thang máy cùng lắm chỉ mất chục giây đến một phút, đằng này.

" Thủ đoạn của Pegasus?" cô to nhỏ, trở nên cảnh giác hơn, cô tìm xung quanh xem có máy quay hoặc míc ẩn hay ko.

" Anh hy vọng vậy," Edwin lo lắng.

" Làm thế nào mà anh lại HY VỌNG là Pegasus?"

" Vì anh có thể xử lý Pegasus. Nếu là kẻ khác-"

Cửa thang máy mở ra, Mai cảm thấy nhẹ nhõm lại giật bắn mình khi thấy Bakura đứng đó, nhìn cả với với nụ cười gian xảo. Trông cậu ta có vẻ già hơn, bạo hơn, dáng đứng khiến cậu ta cao hơn và mái tóc trở nên nhọn hơn thay vì như chiếc bờm. Khuôn mặt gầy hơn, sắc hơn như thể có thể khiến cắt vào người cô nếu cô lướt qua cậu ta... Còn đôi mắt, nó chứa đầy tà ác đến mức kinh ngạc.

" Chào tên bịp bợm," Bakura nói trước khi túm và nắm Edwin ra khỏi thang máy. Edwin ngã mạnh rồi cố gắng đứng lên chậm hơn cô mong muốn. Mặc dù vậy Bakura hay con quái vật nào mang hình hài của cậu ta, quay lưng lại với Mai, chỉ tập trung vào Edwin. "Đã đến lúc chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện."

" Mày nghĩ trận đấu diễn ra ntn?" Kemo hỏi, khoang tay trước ngực. Hôm nay là ngày trọng đại nên hắn mặc bộ đồ hoàn hảo cùng cặp kính râm để chuẩn bị cho buổi ăn mừng của Pegasus.

Chỉ duy nhất thiếu 1 thứ? Tai nghe, đang ở trong túi.

Hắn ko muốn bị phân tâm, ko phải là ngày hôm nay.

" Ông chủ lớn chắc hắn khiến thằng nhóc Yugi đó vãi ra quần, ước rằng nó chưa từng đặt chân lên đảo." Toei đáp, tên này là người Kemo tin tưởng nhất, cánh tay phải của hắn. Bình thường hiếm khi cả 2 đc giao chung nhiệm vụ, vì tên này luôn làm những việc mà ngay cả Kemo cũng ko làm nổi. Tại thời điểm này, mọi thứ khá tốt và Kemo có thể tận hưởng với lính của hắn. " Ước gì em có thể xem trận đấu, sếp ạ." Toei lẩm bẩm.

" Ngài Pegasuss luôn quay lại toàn bộ tất cả trận đấu, mày có thể xem lại sau," Kemo thông báo. " Hãy hoàn thành nốt nhiệm vụ này đi đã." Hắn cưỡng lại ý muốn thể hiện cảm xúc sung sướng mà chọn cách kiềm chế nó. Tất cả chỉ là nụ cười nhếch mép đểu cáng. " Pogo đi tìm thằng nhóc Mokuba, giải quyết nó." Kemo rất khó chịu khi thằng nhóc chạy thoát dc, nên dù có chỉ thị ko cần bắt Mokuba nữa, hắn vẫn muốn thực hiện. " Cảnh sát Domino nên thảo luận làm gì với Yuri Gardner vì bây giờ cô ta chả khác con nghiện bẩn thỉu. Sau hôm nay, không còn kẻ nào dám chắn đường ngài Pegasus tiếp quản tập đoàn Kaiba nữa."

" Sếp, thế big 5 thì sao? Toei thắc mắc. " Ông chủ lớn đưa cổ phâng của họ sang nhượng cho Edwin Chaos."

Nụ cười của Kemo biến mất khi nghĩ đến cái kẻ mồm lưỡi văng tục cùng những lởi thóa mạ hắn. " Thằng chó ra khỏi hòn đảo này trước đã. Đó là lý do chúng ta ở đây." Hắn chỉ về phía cây cầu tàu đang đứng. " Chỗ duy nhất để tiếp cận tàu thuyền... Hắn cùng con ả Valentine nói rằng sẽ rời đi. Chúng ta đảm bảo chúng muốn cũng ko rời dc."

" Xử đẹp chúng?"

" Gần gần như vậy." Kemo nói. Trong khi hắn tin Toei, hắn ko tin chính bản thân hắn. " Ko cần cho nó biết" Kemo với ý nghĩ đen tối. Toei sẽ chăm sóc con ả Valentine, kéo nó về lâu đài cho ngài Pegasus xử trí. Edwin Chaos? Ko, thằng khốn này cần phải côn vùi vĩnh viễn tại hòn đảo này. Hắn có 6 triệu đô cùng cổ phiếu của Big 5, sẽ mất chút ít thời gian làm tài liệu giả, và TA sẽ là cổ đông của tập đoàn Kaiba. " Ko ai biết chuyện này." Hắn nhìn xung quanh. " Phải làm thật sạch sẽ. Mình cũng ko bỏ việc... rồi bày kế thao túng Pegasus... bắt hắn làm như con rối, đến một ngày mình sẽ chiếm lấy bằng hết." Nắm đấm của hắn ngứa ngáy, cần khuôn mặt của Edwin Chaos để giải tỏa, rồi mọi thứ bắt đầu theo kế hoạch. " Sớm thôi Toei- chúng ta-"

Hắn quay đi tìm ko thấy Toei đâu hết.

" Toei?" hắn hét lên rồi cảm thấy tiếng rên yếu ớt dưới chân. Nhìn xuống, hắn thấy một người nằm gục , nổi cục u trên đầu. " Hả?"

Có tiếng huýt sao ngay lập tức thứ gì đó đập vào lưng Kemo. Hắn kêu lên đau đớn khi 2 cánh tay bị lực siết mạnh ép vào người. Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng ko thể tự giải thoát và thêm tiếng huýt sáo khác, điều tương tự xảy ra với chân hắn, khiến hắn ngã mạnh xuống cầu, rơi cả kính. Rên rỉ và vật lộn thì nhận ra bản thân đã bị trói chặt lấy.

" Bắn đẹp lắm." Kemo quay đầu mở to mắt vì thấy Yuri ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chọc vào chán hắn. "Mặc dù tôi thích hơn nếu hắn rơi xuống biển. "

" Vậy thì dễ dàng cho hắn quá." Một người đàn ông da ngăm xuất hiện mặc đồ quân dụng, Kemo cố gắng nhìn rõ đây là lực lượng nào. " Tôi còn muốn thử cái này."

Đột nhiên Kemo bị kéo dậy, người mới xuất hiện kéo hắn lại gần. Cổ Kemo cảm thấy bỏng rát từ chiếc cà vạt đâm vào người khiến tay chân của hắn cũng cảm thấy tương tự. Người đàn ông kia ko có chút mảy may, Kemo cảm giác rằng hắn cố tình làm thế.

" Chào Kemo. Tao tên Baptise. Mày tự hỏi tại sao tao biết tên mày." Anh chìa tay ra cho một người khác trong đội đưa ra chiếc điện thoại, giơ cho Kemo xem. Tay sai chủ lực của Big 5 run lên vì giận dữ trước bức ảnh của hắn và Mokuba, hắn ngay lập tức biết ai chịu trách nghiệm. " Tao làm cho ngài Kipling Chaos. Tao dc giao nhiệm vụ tìm cháu trai của ngài ấy cùng tất cả bài thủ còn lại trên hòn đảo này và Pegasus. Mày... vui lòng giúp chúng tao vào lâu đài." Anh ném thẳng Kemo xuống, khiến đầu hắn ta đập mạnh. " Nặng hay nhẹ bao nhiêu vết bầm tím, bao nhiêu chiếc xương gãy ... tất cả tùy thuộc vào mày."

Tôi tham gia vài vụ đánh lộn.

Cả bất ngờ lẫn hoàn toàn biết trước.

Bất ngờ khi gặp mấy thằng trẻ trâu, vì lý do vớ vẩn tới gây sự. Với kiểu vậy cách tốt nhất là xử đẹp 1 thằng để thị uy xong té.

Ko bất ngờ khi tôi biết lúc nào cần hsj mình, nịnh hót nói chung là làm mấy tên đó cảm thấy đối phó với tôi làm lãng phí thời gian, ko xứng đáng. Trường hợp xấu nhất thì tôi có thể khóa chết đối thủ hoặc té nhanh hơn.

Trong đời tôi mới chỉ gặp 4 lần nguy hiểm. Lần đầu bị đấm bầm mắt. Lần 2 bị ngã gãy hàng rào ( giả vờ ngất để dọa chúng, cộng thêm người lớn ra giúp). Lần 3 bị cắt vào cổ tay vì bị trộm cướp giữa đường. Lần cuối là ngăn chặn một tên trộm vào nhà bằng cách đe dọa ném hắn từ tầng 2 xuống đất nếu ko cút ngay và luôn.

Còn Yami Bakura, gã này quá tầm của tôi, hắn ném tôi như ném gấu bông vậy.

" !#%#$%" tôi rên rỉ, từ từ đứng dậy và xoa vai trai nơi đau nhất. Tôi tập trung nhìn vào hắn để hắn quên đi Mai, một con tin hoàn hảo. Yami Bakura tiến tới chỗ tôi với đôi mắt ánh lên nỗi đau đớn, thống khổ... của tôi.

" Xem nào" tôi nhìn xung quanh. Lâu đài phải có bộ giáp hay vũ khí để dọc hành lang chứ. Tôi ước có thể thấy kiếm hoặc bất cứ thứ gì đó để tạo ra khoảng cách với Yami Bakura.

" Ngươi ko biết ta đã phải kìm nén đợi chờ giây phút này tới nhường nào." Hắn chậm rãi tiến về phía tôi.

" Ngươi mất bao lâu để quay lại điều khiển Bakura?" tôi hỏi, cố gắng làm hắn đừng dùng cái khả năng triệu hồi quái vật dưới địa ngục lên đối phó với tôi.

" Vài ngày... ta phải bò lên từ dưới địa ngục nhờ ơn nữ thần bảo trợ của ngươi."

"Lại nữa? Nữ thần?"

" Kẻ đã chọn ngươi là người được chọn của ả ta... Giống như những gì ta làm cách đây mấy nghìn năm với tên trộm Bakura." Hắn cười. " Định mệnh? Và người ko nhận ra nó đúng ko? Ngươi đã giành dc tình yêu của một nữ thần."

Tôi ko hề biết và nó làm tôi lo lắng. Tôi từng đọc truyền thuyết, sự tích về đủ các vị thần, hầu như cái kết cho phàm nhân được các vị thần " sủng ái" thường rất thê thảm. " Và giờ tôi bị một nữ thần nhắm tới, ko chỉ đơn giản là người được chọn, cô ta vì lý do nào đó lại yêu tôi? Thật sự nguy hiểm. Tình yêu của thần... có tính chiếm hữu. Tham lam. Nhưng... tôi có thể dùng nó ngay bây giờ làm lợi thế." Tôi nói to, rõ ràng, " Phải nói rằng ngươi cực kì dũng cảm."

" Ngươi muốn ám chỉ điều gì?" Yami Bakura nói, ra vẻ thích thú.

" Chính ngươi đã nói... ta ko đơn thuần là người được chọn. Ta rõ ràng là tình yêu của nữ thần này. Ngươi nghĩ nữ thần sẽ làm gì ngươi nếu ngươi dám đụng tới ta?"

Linh hồn tà ác nhìn với ánh mắt khinh bỉ. " Ả ta đơn thuần làm ta bất ngờ một lần, chỉ một lần. Lần này ta đã có sự chuẩn bị. Và tới ngày ta khôi phục sức mạnh, ả ta sẽ phải hối hận."

" Bạn Zorc ơi, bạn phải thoát được khỏi trò chơi ngàn năm đã." Tôi chế nhạo. " Và Pharaoh vô danh sẽ ko để ngươi làm vậy đâu."

Câu nói khiến Yami Bakura khựng lại, trừng mắt nhìn tôi. " Sao ngươi biết? Sao ngươi biết tên hình thái hoàn hảo của ta? Sao ngươi biết về linh hồn của tên khốn Pharaoh đó?"

" Hay, hắn mắc câu như Pegasus," tôi nghĩ. " Người mà ngươi giết đã nói với ta."

" Tên nào?"

Đến lượt tôi bối rối. " Ờ thì... ngươi giết bao nhiêu người rồi? Ý ta là ở trong hình dạng này, thời hiện đại."

" Phụ thuộc vào việc thế nào là 'giết'." Yami Bakura bắt đầu. " Ta gửi vô số tên vào nghĩa địa trong trò chơi bóng tối. Nếu chúng chết trong đó thì ko phải là lỗi của ta đúng ko?" Hắn bắt đầu lấy bộ bài ra. "Bây giờ tới lượt ngươi."

" Đệch" tôi tự nhủ, lùi xuống một bước.

" Ta nên dùng con quái vật nào đem tới chết chóc cho ngươi đây? Man-Eater Bug? Hay Morphing Jar? Hoặc một trong những quái thú bóng tôi mạnh nhất của ta? Quá nhiều lựa chọn, như thể ta là đứa nhóc trong cửa hàng bánh kẹo."

" Ta sẽ để ngươi-" chưa kịp nói xong, Bakura giơ một lá bài lên, đột nhiên một sức nặng đè lên mắc cá chân tôi, cảm giác lạnh lẽo, bị rút sức lực bao trùm xung quanh tôi. Tôi dựa vào tường thì thấy một cầu sắc cùng dây xích được gắn trên người tôi... quả cầu sắc có khuôn mật cười trên đó.

"Darkworld Shackle giữ ngươi lại đúng vị trí. Ta rất ghét những tên chạy trốn khi mọi việc đang diễn ra vui vẻ." Hắn đến gàn tôi, quá gần, cầm cằm tôi lên để cho hắn nhìn thẳng vào tôi. " Cảm giác này, ngươi thấy sao? Darkworld Shackle rút đí sức mạnh của ngươi, ngăn ngươi trốn thoát. Nhưng đừng lo... nó sẽ chăm sóc ngươi thật tốt ko để ngươi chết dễ như vậy. Nhưng đổi lại, ngươi yếu tới nỗi-" Hắn bóp cằm tôi và tôi có thể nghe thấy nó rạn nứt chỉ với một chút sức hắn sử dụng. "- mọi nỗi đau đều trở thành nỗi thống khổ."

" Làm sao... ngươi có thể? Tôi hỏi, cố làm ra vẻ bối rối tuyệt vọng.... thực sự ko khó lắm. " Yugi ko thể làm vậy... Pegasus cũng thế."

" Đó ko phải sức mạnh của bảo vật bọn chúng giữ. Con mắt nhìn thấy tất cả. Trò chơi nắm giữ mọi thứ. Và vòng tròn... he, nó luôn đại diện cho các cánh cổng dẫn tới thế giới khác."

" Sức mạnh của nó.. hay ngươi tin nó làm được như thế?" Tôi hỏi khi một ý nghĩ bắt đầu xuất hiện trong tôi.

" Có quan trọng sao?" Yami Bakura vui vẻ chọn bài. " Hmm... ta biết ngươi thích chơi trò trừ điểm gốc mà ko thông qua tấn công. Thật trớ trêu làm sao ta cũng có 1 lá Sparks, để thiêu sống ngươi? Với tình trạng của ngươi bây giờ, một ngọn lửa nhỏ cũng đủ cho ngươi làm đuốc sống!"

" Từ từ Dormammu, chúng ta có thể thương lượng mà" Tôi tập trung vào dây xích.

Hắn quỳ một chân xuống, giơ lá bài về phía tôi. " Ta ko mắc lừa ngươi thêm lần não nữa. Kẻ được gọi là ác quỷ như ngươi nên được đưa trở lại ngọn lửa."

"Muốn biết bí mật về địa ngục ko?" Tôi hỏi. " Mọi cánh cửa dẫn tới nó đều không khóa."

Tôi giật mạnh mắt cá chân của mình và Darkworld Shackle mở ra, giải phóng tôi.

"Làm sao?!" Hắn chất vấn khi tôi đứng dậy, nhảy từ bên này sang bên kia. "Làm sao ngươi thoát?"

" Dăm ba cái khóa đểu giữ sao nổi ác quỷ." Tôi nói. " Quyền năng của các bảo vật ngàn năm rất khủng khiếp nhưng hoàn toạn dựa vào ý chí của người sử dụng chúng. Chìa khóa ngàn năm là chìa khóa... nghĩa là chừng nào ta còn giữ nó thì ta có thể mở bất cứ cái khóa nào!" Tôi nhếch mép." Đến lúc jailbreak bảo vật ngàn năm!"

Yami Bakura đứng lên. " Tốt thôi... ta chỉ cần trục xuất ngươi ngay bây giờ và-"

Chưa hết câu liền bị Mai lấy va li đập vào đầu.

Yami Bakura ngã xuống đất, choáng váng, Mai chạy đến nắm lấy tay tôi, quăng vali cho tôi. "Chạy nhanh!"

" Làm gì mà lâu thế?" tôi phàn nàn, thừa nhận rằng đã quên mất cô ấy.

"Em phải đợi thời cơ! Bây giờ, ann muốn cho em biết tất cả chuyện này?"

" Để sau" Tôi nói trong lúc này, Yami Bakura đằng sau rống lên. " Anh ko nghĩ hắn nằm ngoan ở đấy đâu."

" Em cũng đoán thế," Mai trả lời, chúng tôi chạy xuồng cầu thang, vali của chúng tôi nảy tưng tưng.

Chúng tôi có thể nghe tiếng chân của Yami Bakura từ phía sau, cố gắng bắt kịp, và biến đây trở thàn cuộc đuổi bắt điên cuồng bên trong lâu đài. Vài lần chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi an toàn, mất dấu hắn ngay lập tức tên điên hét lên sẽ bắt chúng tôi bằng mọi giá. Mai cố gắng lừa hắn bằng cách giấu lọ nước hoa vào một chỗ trốn, hắn ko mắc bẫy. Chúng tôi chạy lên xuống tầng liên tục, chạy phải vài vòng lâu đài mà tên khốn đấy vẫn theo sau chúng tôi.

Mai chống tay vào đầu gối, thở hổn hển. Chúng tôi đã chạy 30 phút, nó vượt quá giới hạn của cô ấy. " Làm thế nào mà chúng ta ko thể làm mất dấu hắn?"

" Vòng cổ của hắn," tôi cay cú trả lời, " cái vòng tròn đấy chỉ cho hắn phương hướng."

" Ra là thế" Mai phàn nàn. " Anh còn cách nào khác ko?"

" Có," tôi nói. Tôi nghĩ về nó trong suốt quá trình... một cách điền rồ nhất có thể. " Em có tin anh ko?" Tôi hỏi.

Mai nắm chặt tay tôi.

" Em tin."

Tôi gật đầu và chọn một cánh cửa đang đóng, nắm lấy nắm cửa. " Đừng buông tay... dù bất cứ giá nào." Tôi nhắm mắt lại, đẩy cánh cửa , âm thanh của Bakura bắt đầu nhạt đi. " Trí óc... là giới hạn duy nhất," tôi tư nhủ.

Tôi mở tung cánh cửa, kéo Mai và tôi đi qua.

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.