Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật mới, rắc rối mới

Tiểu thuyết gốc · 2405 chữ

" Chọn dc mục tiêu chưa Renard?" Edwin hỏi khi anh vừa tắt điện thoại, đút vào trong túi

" Chưa với cả tôi ko có hứng thú tới việc đánh bài cho lắm. Bảo vệ cậu quan trọng hơn nhiều. Mà liên hệ với Alan và Cassie kết quả sao?"

" Tôi đã nhờ họ tra cứu cả truyền thuyết lẫn lịch sử. Cả hai đều nghĩ tôi dở hơi nhưng nó đáng để thử. Cassie còn hỏi là tôi có đổi tên thành Kratos luôn ko."

Renard cười khúc khích trước khi trở nên nghiêm túc. " Và ý của cậu về việc... hạ bệ Selene?"

" Loại bỏ Selene ra khỏi Mai, triệt tiêu sức mạnh của cô ta... tệ nhất thì xóa sổ Selene và để lại cho Mai sức mạnh của thần thánh, nhưng đó là trường hợp xấu nhất."

" Tại vì..."

" Quyền năng của các vị thần ko nên tồn tại." Edwin nói chắc nịch. "Thần là lũ khốn hay thay đổi. Họ can thiệp vào cuộc sống của con người và phần lớn ko có kết cục tốt đẹp. Thật luôn, tôi mới chỉ biết 1 câu truyện có kết thúc tốt đẹp: Cupid với công chúa Psyche. Đó là lần duy nhất một vị thần yêu thương một người phàm. Còn lại thì chỉ kết thúc bằng nỗi đau. Ngay cả những món quá của các vị thần cũng kinh khủng. Orion bị biến thành các vì sao."

" Endymion vĩnh viễn chìm trong giấc mộng," Renard chỉ ra, Cassie đã đưa ra đủ loại thông tin về Endymion khi cô ấy nhận ra sếp mới của cô chơi bộ bài đó. " Và tất nhiên là trở thành cha của nhiều đứa trẻ ngay cả khi đang ngủ."

Edwin rùng mình khi nhắc đến cái vụ chả khác gì bị cưỡng hiếp. " Tsk, vì Selene khá chắc chắn tôi là Endymion nên cái vụ ngủ kia là giả." Anh lắc đầu ngán ngẩm. " Má nó, tôi cần đấu với ai đó để tạm thời quên đi mấy thứ này. Con ả Cabal ngốn quá nhiều thời gian. Tôi mới chỉ có 3 tấm thẻ, còn thiếu 1 nửa."

" Có rất nhiều bài thủ cho cậu lựa," Renard nhận xét. " Trên các con phố đi bộ đầy những bài thủ đứng ở đó nhưng ko ai thực sự đánh bài... và những gương mặt ủ rũ thay cho câu trả lời."

" Họ đã bị loại khỏi giải đấu." Edwin nói. " Tôi ko muốn vùi dập họ thêm nữa."

" Quả là tinh thần hiệp nghĩa," một giọng nói vang lên làm Renard giật mình quay lại chỉ để thấy một người đàn ông lớn tuổi với cái đầu hói, bộ râu đen và nụ cười dễ chịu trên khuôn mặt đang nhanh chóng giơ hai tay lên, cho thấy ông ta ko có ý đồ gì. Ông ta đang mặc vest, thì ông ta đáng lẽ phải ở trong phòng họp chứ không phải ở ngoài đường. " Xin lỗi, tôi ko cố ý làm 2 cậu giật mình... hay nghe trộm 2 cậu. Nhưng các cậu nói khá to."

" Tôi thường hay nói to như vậy," Edwin nói, liếc nhìn vào duel disc của người này. " Bị loại khỏi giải đấu?"

" Tôi vẫn đang tham gia. Mặc dù tôi ko biết bản thân có vào dc vòng chung kết hay ko... thành thật, tôi ko quan tâm cho lắm. Tôi còn những việc khác quan trọng hơn."

" Như..." Edwin nói chậm rãi và Renard hiểu tại sao, dù ông ta ko mặc đồng phục của Rare Hunter, chưa chắc ông ta ko phải là người của bọn chúng.

" Gặp những người thú vị," người đàn ông ra hiệu tới băng ghế rồi ngồi xuống, mặc dù Edwin và Renard vẫn đứng. " Tôi là một phần của...à, tôi không biết phải gọi nó là gì. CLB thì quá tầm thường. Cộng đồng thì có vẻ khiến chúng tôi trông khá đen tối và nham hiểm. Brotherhood thì quá sai vì chúng tôi có khá nhiều thành viên là nữ giới. Cứ cho chúng tôi là... hiệp hội. Đúng từ này miêu tả chính xác nhất."

" Hiệp hội của chúng tôi dc thành lập từ ngàn năm trước. Các cậu có thể thấy khó tin nhưng chúng tôi có thể truy ngược lịch sử của mình về cuộc chiến thành Troy. Những người sống sót sau chiến dịch đó quyết định tụ hợp với nhau để chia sẻ những câu chuyện về những trận chiến mà họ đã chiến đấu và chiến thắng. Thời gian trôi dần đi, các chiến binh khác cũng tham gia, kể những câu chuyện của họ. Kế đến nhiều người suy ngẫm về những cuộc chiến và những hậu quả của chúng. Cuối cùng họ nhận ra những cuộc chiến bằng gươm giáo là vô nghĩa... mà chiến đấu bằng trí óc mới quan trọng."

" Mời ông tiếp tục," Edwin cảm thấy hứng thú.

Người đàn ông cười. " Chúng tôi làm bằng nhiều cách. Cờ vua bắt nguồn từ Ấn Độ. Nhiều trò chơi khác cũng vậy. Và nếu chúng tôi ko phát minh ra nó thì chúng tôi nhanh chóng áp dụng, cải tiến trò chơi nếu nó cho phép chúng tôi nghiên cứu các cách giải quyết xung đột mà ko phải đổ máu. Bản chất loài người là một sinh vật hung bạo nhưng chúng tôi phát hiện ra rằng nếu khiến bạo lực và sự khát máu chỉ tồn tại trong tâm trí... thì mọi người đều thắng. Cậu có hiểu ko?"

" Tôi hiểu." Edwin trả lời. " Tôi từng đọc một câu chuyện về những chiến binh vĩ đại sẽ đánh trận trong tâm trí của họ, mô tả sự di chuyển của quân đội, cách họ tấn công và phòng thủ. Một trong những trận chiến vĩ đại nhất, một cuộc nội chiến, một vị tướng quân đã phá đi 2 bộ giáp trước khi đặt anh ta với kẻ thù của anh ta ở hai đầu của một cây cầu bắc qua vực sâu. Cây cầu cần thiết cho sự sống còn của người dân… những người bị bỏ lại. Trận chiến ko còn là về ai chiến đấu giỏi hơn mà là về sự sống còn của xã hội của họ. Anh ta hỏi kẻ thù của mình sẽ làm gì và mặc dù có một số nỗ lực, mưu mẹo, tên kẻ thù ko thể thắng. Lùi bước tương đương với đầu hàng. Tiến lên là hắn đã đặt tính mạng của hắn cho người khác."

" Tên cuốn sách là gì? Người đàn ông hói nói, khá hào hứng. "Tôi phải đọc nó."

"Dinotopia Lost City" Edwin nói với nụ cười.

" Tôi sẽ tìm và tận hưởng cuốn sách."

Edwin gật. " Tôi đoán bài ma thuật mang lại chơi ích cho hiệp hội của ông"

"Đúng. Đừng hiểu lầm, chúng tôi yêu thích tất cả các trò chơi mô phỏng chiến đấu. Nhưng bài ma thuật trở thành tiền đề cho chúng tôi mở rộng khám phá những thứ chúng tôi chưa từng biết tới!" Người đàn ông dang rộng hai tay. " Với cờ vua, bạn hiểu từng quân cờ. Tốt chỉ có thể di chuyển theo một cách nhất định, quân Mã cũng vậy. Và mỗi bên đều có quân cờ giống nhau. Thật thú vị khi đặt mọi người với các nguồn tài nguyên chính xác và xem cách họ sử dụng chúng, nhưng trong chiến tranh đâu dc như vậy. Có nước mạnh, có nước yếu.... Bài ma thuật cho phép chúng ta kiểm tra thế nào là chiến tranh thực sự, nơi bạn ko biết kẻ thù có những gì cho tới khi ra đối mặt với họ trên chiến trường."

" Hoặc nhìn họ thi đấu từ trước," Renard chỉ ra

" Đúng đúng, anh bạn mới của tôi, cậu nói đúng, nhưng luôn có những bí mật cần được khám phá. Bài ma thuật trở thành kim chỉ nam chúng tôi. Chúng tôi thậm chí còn thành lập trường học."

" Trường học?" Edwin tò mò.

" Phải. Về cách mọi người chiến đấu trong bài ma thuật. Rốt cuộc, có nhiều cách khác nhau để một người xử lý xung đột. Tấn công chớp nhoáng. Ám sát tinh vi. Chính trị. Du kích. Vân vân và vân vân. Hiệp hội của tôi bắt đầu xây dựng những ngôi trường bằng những ý tưởng khác nhau trong chiến đấu. Đó là lý do tại sao tôi tham gia Battle City; tôi muốn hoàn thiện ý tưởng về ngôi trường của mình, chia sẻ nó trong hiệp hội và biến nó trở thành chính thức sau đó dạy học trò về triết lý của tôi."

“Thú vị,” Edwin nói.

Người đàn ông gật đầu trước khi chỉ vào anh. " Cậu, Edwin Chaos, đã dc biết đến trong hiệp hội của chúng tôi. Ác quỷ hộ vệ tin rằng mọi thứ phải phục vụ nhiều hơn một mục đích. Mỗi kế hoạch cậu thực hiện đều chứa đầy các lớp, giống như một món tráng miệng phức tạp nào đó có kho báu đang chờ người sành ăn. Tôi dám cá rằng cậu có thể tự mở trường của riêng cậu nếu muốn." Sau đó ông ta tự cười một mình khiến Renad, Ewin khó hiểu. " Xin lỗi... ai ở trong hội mới hiểu. Có lẽ sau này tôi sẽ giải thích cho cậu."

" Ừ... vậy ông muốn chiến đấu với tôi để kiểm tra ý tưởng về trường học của ông ntn?"

" Chính xác!" người đàn ông xác nhận. " Tôi đặt cược 2 tấm thẻ định vị nếu cậu chịu bỏ qua luật đặt cược bài hiếm."

Edwin cân nhắc. Nếu thua thì anh chỉ còn 1 tấm thẻ với Rabiddragon. Anh vẫn còn lá bài của Weevil làm bảo hiểm nếu thua trận nữa. Còn thắng thì chỉ còn cách vòng chung kết 1 tấm thẻ. Hơn nữa, với bộ bài của anh, những lá bài khác gần như ko có tác dụng cho lắm.

" Thỏa thuận," anh nói. lùi lại một bước. " Có phiền ko nếu tôi hỏi tên ông trước khi chúng ta bắt đầu?"

"Sheppard," người đàn ông nói với một nụ cười.

"Shep... ồ"

"Đội trưởng?"

" Ko có gì Renard," Edwin nói rồi kích hoạt duel disc. " Ko có gì hết"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Thật ko ngờ.... mình đã quên tất cả những kí ức này." Susan thì thầm. " Nhưng bây giờ... mọi thứ đã rõ ràng."

" Vâng," Ishizu cười. Cô lo lắng về việc cô gái trẻ xử phản ứng ra sao trước hình ảnh về Kisara đang vật lộn ở chợ, cuộc gặp gỡ của cô với tư tế Set, cái chết của cô để sinh ra Blue-Eyes White Dragon, con rồng vĩnh viễn bảo vệ cho vị Pharaoh tương lai.

" Chúng tôi... chúng tôi đã bị cướp mất cơ hội," Susan nói, nhìn xuống bàn. "Nhưng tôi sẽ không để lịch sử lặp lại nữa."

" Tôi biết cô sẽ ko," Ishizu nói, thò tay vào rồi lấy ra một bộ bài. Ban đầu cô định đưa nó cho Seto Kaiba để cảm ơn vì anh ta đã bảo vệ Obelisk the Tormentor nhưng bây giờ... bây giờ cô biết rằng anh ta sẽ ko xem nó như một món quà mà là vũ khí để đánh bại Pharaoh vô danh. Tốt hơn hết là đưa cho Susan, nhờ cô ấy đánh thức kí ức Kaiba... giúp anh ta thấy định mệnh của anh ta là trợ giúp Pharaoh vô danh khỏi bóng tối đe dọa thế giới. " Cầm lấy. Tìm Kaiba." Ishizu còn đưa cho Susan 1 tấm thẻ định vị. " Tôi biết cô sẽ sử dụng nó một cách hợp lý."

"Cảm ơn," Susan nói, một nụ cười từ từ nở trên nét mặt cô. "Tôi biết mình phải làm gì."

Ishizu nhìn cô gái rời đi, hài lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Susan đi xuống phố trong một nhiệm vụ. Trước tiên, cô cần có bộ đồ mới... vì cô đi gặp Kaiba, cô cần phải trông thật hoàn hảo. Tâm trí cô chạy đua với những ký ức... và những ham muốn của chính cô.

Những ham muốn mà Ishizu không nhận ra đã tồn tại từ trước khi cô can thiệp vào tâm trí của cô gái trẻ.

Những mong muốn mà cha mẹ cô đã lo lắng và cầu xin cô đừng nghĩ tới nó. Bởi vì họ không thể hiểu rằng cô ấy và Seto là cặp trời sinh.

Những ham muốn mà giáo viên của cô đã mắng mỏ cô, coi chúng là những điều viển vông. Bởi vì họ từ chối thấy thấy rằng khi cô mơ thấy cô và Seto cùng nhau, chúng hoàn toàn không phải là giấc mơ mà là hai người gặp nhau trên bình diện tâm linh để có thể ở bên nhau.

Ham muốn mà các bác sĩ nói với cô rằng có thể 'chữa' nếu cô dùng thuốc để đối phó với sự thay đổi tâm trạng và các giai đoạn hưng cảm của cô. Bởi vì họ không thể thấy rằng cô và Seto thuộc về nhau.

Nhưng người phụ nữ tốt bụng Ishizu... đã cho cô thấy rằng tất cả đều là định mệnh

Susan thò tay vào túi, ném đi chiếc điện thoại chứa đầy tin nhắn từ bác sĩ tâm lý, cầu xin cô trả lời và quay lại bệnh viện. Cô luồn những ngón tay vào tóc khi ném đi nốt chỗ thuốc chống loạn thần cuối cùng.

Cô vu vơ đi ngang qua một chiếc TV chiếu hình ảnh của cô có cảnh báo nếu ai thấy cô thì hãy tránh xa, hình ảnh về những gì cô đã làm với một trong những bệnh nhân khác bằng chiếc kéo khi họ DÁM chế nhạo tình yêu của cô hiện lên màn hình, minh chứng cho tình yêu của cô dành cho Seto.

Susan chỉ cười toe toét khi lấy thẻ tín dụng cô đánh cắp từ bác sĩ và đi mua một bộ quần áo mới...

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.