Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá nhiều mối bận tâm

Tiểu thuyết gốc · 3823 chữ

Chương 105: Quá nhiều mối bận tâm

Mai cứ chăm chú nhìn vào tay mình

Kể từ lúc tôi kể cho cô ấy về Selene và việc cô ấy là ai thì Mai hành động rất lạ, tôi ko trách cô ai. Nhưng ko hiểu sao Mai cứ nhìn vào tay mình... bẻ khớp ngón tay... kiểm tra móng tay... ngọ nguậy ngón tay-

"Ơ, Mai?" Tôi hỏi, vẫy tay trước mặt cô ấy. "Edwin đến Mai..."

"Hửm?" cô ấy nói, chớp mắt khi cô ấy thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Em xin lỗi, anh nói gì?"

" Bọn anh hơi lạc mất em," tôi trả lời. " Thắc mắc em hiện tại ntn?"

" Tốt," cô ấy nói, nghe giọng thì rõ ràng là ko 'tốt' chút nào hết. Nó giống như các cựu chiến binh nói các bác ấy vẫn ổn nhưng trong đầu thì tiếng bom đạn, tiếng súng cứ vang bên trong đầu.

" Ừ, bọn tớ tin," Yuri nói, bước tới với vài chiếc túi màu trắng, một trong số đó chứa đầy bánh mì kẹp thịt gần như rơi ra ngoài. Giá rẻ, được làm vội vàng, có thể để ngoài trời tầm 10 tiếng mà vẫn ăn tốt. " Ok, đến giờ ăn của các nhà vô địch." Cô đặt chiếc túi xuống, lấy ra một chiếc burger bọc giấy, ném cho Renard. " Dầu mỡ rất hại cho sức khỏe nhưng đó là thứ chúng ta cần sau một ngày kinh khủng."

"Cô có bất kỳ món ăn nào có tên khủng khiếp là 'khoai tây chiên' không?" Renard hỏi.

Yuri giơ những túi khác lên. "Giòn và sẵn sàng để nhai. Đây hành tây chiên cho cậu, Edwin."

"Cảm ơn!" Tôi vui vẻ nói, chộp lấy một chiếc burger bóc nó ra. Nhưng nó không dành cho tôi, thay vào đó tôi dúi nó vào tay Mai, làm cô ấy giật mình rồi một lát rồi mới ăn. " Chậc chậc, tệ rồi đây." Tôi lấy chiếc burger khác cho mình thì nhận ra logo trên giấy gói. " Cái... cái này là logo của Kaibacorp?"

" Chính xác." Renard xác nhận. " Anh ta mua nó gần đây."

Yuri gật đầu. " Cậu nên dc giảm giá vì làm việc ở đó."

" Tôi nên dc ăn miễn phí vì tôi kiểm soát 25% tập đoàn! Mà thế quái nào tên Kaiba lại đi sở hữu nhà hàng hamburger?"

~ Vài tuần trước~

" Các cậu biết đấy," Joey vừa ăn vừa nói. " Trong tất cả những nơi tớ hay ăn, đây là nơi tớ thích nhất!"

Kaiba, người đến đón Mokuba sau khi thằng bé dành cả ngày chơi với nhóm của Yugi ( Kaiba cho phép vì Mokuba hứa sẽ nói lại với anh bất kì chiến thuật nào Yugi đề cập trong lúc đi chơi) nheo mắt và không nói lời nào.. .ngay cả khi giọt nước sốt từ chiếc bánh mì kẹp thịt của Joey nhỏ xuống giày của Kaiba.

"Heh, xin lỗi!" Joey nói với một tiếng cười ngượng ngùng.

"mmmmmm,” Seto càu nhàu trước khi lên xe limo với Mokuba … rồi rút điện thoại ra. “Rogers? Mua lại Burgarpalooza và cấm Joey Wheeler khỏi tất cả các chi nhánh.”.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Ai mà hiểu dc cái tên Kaiba nghĩ gì trong đầu." Renard vừa nói vừa ngồi xuống bức tường ngắn mà chúng tôi tập trung xung quanh. Mọi chuyện đã được quyết định sau toàn bộ sự việc nữ thần, cùng với việc nhìn thấy lá bài thần lẫn Marik, chúng tôi quyết định chúng tôi cực kì cần nghỉ trưa. Ngay cả khi thời gian đang trôi đi, chúng tôi vẫn còn nhiều thời gian kiếm thẻ định vị. Tệ nhất thì tôi sẽ đấu với Renard để lấy tấm thẻ của anh ấy vì Renard ko có hứng thú tham gia cho lắm, Yuri cũng vậy. Họ kiếm dc nhiều tiền hơn từ bảo vệ chúng tôi hơn là vô địch giải đấu này.

Trên hết, Mai cần thời gian giải tỏa với tin tức như quả bom nổ với cô ấy.

" Liệu em có... phát sáng?" Mai cuối cùng nói, nhìn lại đôi bàn tay đang nắm chặt chiếc burger ăn dở

" Phát sáng?"

" Vì em là thần," Mai khẽ nói. " Em có nên phát sáng."

" Anh ko nghĩ thần lại phát sáng."

" Anh phát sáng khi anh sử dụng chiếc chìa khóa mà anh còn ko phải là thần."

Yuri nhìn tôi, " chưa phải"

" Đừng có nói lung tung," tôi nhanh chóng trả lời. Tiết lộ nho nhỏ của Selene về kế hoạch biến tôi thành một vị thần, ko phù hợp với tôi chút nào. Ngay từ ngày đầu tôi bước chân tới thế giới này, tôi đã ko muốn quyền lực vì tôi biết cái thế giới này nguy hiểm ntn. Chúa tể những chiếc nhẫn dạy tôi rằng, người sở hữu sức mạnh, quyền lực sẽ rất dễ bị tha hóa. " Giờ tôi đã là triệu phú, đồng thời sở hữu chìa khóa ngàn năm," tôi tự nhủ bản thân. " Hiện tại tôi sử dụng sức mạnh của nó một cách tự do và tự nhiên... sự cám dỗ sẽ quá lớn nếu Selene thành công biến tôi thành thần. Tôi không biết mình sẽ có những quyền năng gì nhưng dù có thể là gì thì cuối cùng tôi cũng sẽ lạm dụng chúng." Tôi nhìn vào tay mình. " Sớm muộn tôi sẽ trở thành quái vật"

" Em chỉ cảm thấy lẽ ra phải có...gì đó... báo cho em biết về việc này,” Mai nói. "Tất cả mọi thứ em nghĩ em biết đều sai”

" Ko có sai," tôi đảm bảo với cô ấy, lấy một gói hành tây chiên. " Selene xác nhận em là cô ta, một Selene ko có kí ức của thần, ko có quyền năng của thần. Em là cô ta, nếu cô ta chọn đi con đường khác."

" Vậy thì em chả là gì cả," Mai nói, " một chiếc mặt nạ ko hơn ko kém."

" Em là chính em, Mai Valentine," tôi nói với cô ấy một cách chắc chắn, muốn dập tắt cảm giác tội lỗi đó ngay từ trong trứng nước. " Cô ta là Selene, 2 người có chung cơ thể nhưng là 2 bản thể khác nhau. Selene... cô ta không phải là em."

" Cô ta chính là em!" Mai thốt lên, lần đầu thể hiện cảm xúc thật kể từ khi biết được sự thật của bản thân. " Và giờ cô ta ám ảnh với việc biến anh thành thần. Cô ta chắc hẳn ko gặp vấn đề gì khi phá hủy nhiều thành phố, hiến tế nhiều người mang tới tận thế để đạt dc mục đích. Đó chính là em!"

" Ko phải," tôi nhắc lại

"Làm sao... làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy?" Mai giận dữ hỏi, lườm tôi. "Tại sao anh không hoảng loạn?"

" Em muốn anh hoảng loạn?" Tôi hỏi

"Không... có... Em không biết nữa nhưng em không hiểu sao anh có thể ngồi đó và chấp nhận rằng em là một con quái vật."

" Em ko phải Selene"

" EM PHẢI! Cô ta là em! Em là cô ta!"

" Cùng một người nhưng sống hai cuộc đời khác nhau. Anh hiểu điều đó."

Mai run lên trong cơn thịnh nộ. "Anh KHÔNG biết điều này là như thế nào."

" Anh có," tôi vặn lại chắc nịch

" Bằng cách nào?"

" Bởi vì anh với Yuri đã trải quá nó!" Tôi Tôi hét lên khiến Mai quay cuồng

“Đội trưởng … " Renard nói một cách nhẹ nhàng, bị kinh ngạc bởi sự nổi giận của tôi. Tôi cũng thấy vậy nên quay đầu khỏi Mai và cố gắng bình tĩnh lại

" Anh xin lỗi, nghe này, anh hiểu những gì em đang trải qua. Em còn nhớ Aiden Order?"

" Phiên bản khác của anh?" Mai nhẹ nhàng hỏi.

" Đúng, hắn mang một cái tên tệ hại dẫn tới đi theo con đường tệ ko kém. Nếu so hắn với Marik thì Marik như 1 thằng nhóc học việc. Chắc giờ hắn đang kiểm soát thành phố Domino ở thế giới đó. Tóm lại, anh biết cảm giác rằng có người đang mang khuôn mặt của em là một con quái vật”.

Tôi hằng giọng tiếp tục. " Tình hình của em có chút khác biệt khi Selene với em một thể. Nhưng anh cam đoan rằng em ko phải Selene. Em ko phải chiếc mặt nạ của cô ta. Cô ta quyết định sống một cuộc sống của con người... và khi làm như vậy đã tạo ra một thứ gì đó. Không có gì trên thế giới này có thể bị phá hủy hoặc tạo ra, cô ta nói, chỉ có thể thay đổi. Cô ta đã sai... bởi vì cô ta đã tạo ra em." Tôi đặt tay lên đùi Mai. " Và đó là tất cả những gì quan trọng với anh."

Mai lại nhìn xuống, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Điều anh nói sẽ thực sự cảm động nếu trên tay anh không có dính mỡ hành tây chiên."

Tôi cười khúc khích và thế là chúng tôi quay lại ăn những món ăn, ko ai nói gì nữa cả. Vấn đề vẫn còn đó... nhưng hiện tại chúng tôi chỉ muốn tập trung vào những thứ khác.

Sau khi ăn xong, tất cả chúng tôi đứng lên. " Muốn cùng anh đi tìm đối thủ?"

“Nếu được thì em muốn đấu một mình một lúc,” Mai nói. "Em cần... nghĩ thoáng ra và việc đánh bại mấy đối thủ yếu nhớt sẽ giúp ích."

" Nếu em chắc chắn" Tôi nói, định hôn Mai thì bị cô ấy cản lại. " "Nếu đây là về Selene-"

" Vì hơi thở toàn mùi hành, những cái bánh burger thích phủ chúng lên." Cô liếc nhìn Yuri. "Chúng ta cần tìm một phòng tắm để tớ có thể đánh răng."

Tôi nhìn hai người họ đi, mừng vì ít nhất chúng tôi đã chia tay trong tốt đẹp, và chúng tôi sẽ gặp lại tại vòng chung kết. Mãi đến khi Mai khuất dạng, nụ cười của tôi mới vụt tắt. "Renard."

" Có tôi!"

" Liên lạc với Alan. Cả Cassie luôn. Alan là người mà tôi đã liên lạc tại Bảo tàng Domino khi tôi biết Battle City sắp diễn ra. Cassie chuyên gia tại Illusion Illusions chuyên cung cấp thông tin về tất cả các lá bài, cả câu chuyện trong trò chơi lẫn ở thế giới thực. Tôi cần 2 người họ nghiên cứu cho tôi. Nhanh nhanh"

" Về?"

"Làm thế nào để hạ bệ một vị thần?"

" Đội trưởng?"

" Selene ko xem trọng Mai như chúng ta. Cô ta coi Mai chả là cái gì hết. Ngay khi 3 lá bài thần tụ hội, cô ta sẽ hành động và cố gắng biến kế hoạch làm tôi trở thành thần thành sự thật. Tôi, tôi sẽ ko để kế hoạch này thành công. Nhưng tôi ko thể đánh bại cô ta. Và tôi ko muốn mạo hiểm tổn thương Mai. Vì vậy tôi muốn Mai là người kiểm soát. Tôi muốn tước bỏ quyền năng của Selene."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Cảm giác về lá bài này.... ko có gì khác biệt." Yugi nói, nhìn xuống Slifer the Sky Dragon. Cậu lướt ngón tay dọc theo bề mặt lá bài, cảm nhận các cạnh, bề mặt nhẵn, toàn bộ. Cậu từng sờ qua trăm lá, nghìn lá bài khi giúp ông nội điều hành của hàng. Và lá bài này ko có gì khác biệt.

Pharaoh xuất hiện bên cạnh Yugi. " Vẻ ngoài có thể lừa dối. Cậu hiểu điều đó hơn ai hết, Yugi. Chúng ta không thể đánh giá sức mạnh của thứ gì đó chỉ qua vẻ ngoài của nó."

Yugi gật đầu, nhớ lại nỗi sợ hãi tràn ngập cơ thể cậu khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy Slifer cao chót vót phía trên mình. " Tớ rất vui vì đã sở hữu là bài này. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều khi chúng ta có nó hơn là Marik."

" Tớ cũng cảm thấy vậy. Nhưng chúng ta cũng phải thận trọng hơn trước. Từ đầu Marik chỉ săn lùng trò chơi ngàn năm. Nhưng giờ chúng ta đã 3 lần đánh bại hắn lẫn Rare Hunter hắn phái tới. Marik ko phải là kẻ dễ dàng chấp nhận thất bại."

" Và hắn ko chỉ nhắm tới chúng ta... hắn nhắm tới bạn bè chúng ta. Hắn nói Tea, Joey, Tristan và những người khác đang gặp nguy hiểm. Hắn đã ra tay với Joey và Edwin... ai biết được ai sẽ gặp nguy hiểm tiếp theo."

" Miễn là Mokuba ở lại với Kaiba, thì thằng bé còn an toàn. Edwin cùng với khả năng sử dụng chìa khóa ngàn năm cộng thêm Renard, Yuri và Mai thì đám Rare Hunter ko phải mối bận tâm. Joey, Tea và Tristan đã bị khóa tâm trí... nhưng điều đó không có nghĩa là lũ Rare Hunter ko truy đuổi các cậu ấy."

" Vậy chúng ta phải đi tìm các cậu ấy trước!" Yugi thốt lên.

Nhưng khi Yugi đứng dậy, Pharaoh lắc đầu. " Mặc dù tớ muốn bảo vệ họ, nhưng chúng ta cũng cần phải tiếp tục giải đấu này. Marik chắc chắn dùng đám Rare Hunter cống nạp cho hắn thẻ định vị để đảm bảo 1 vị trí trong vòng chung kết. Còn Kaiba giữ lá bài thần cuối cùng, nhưng tớ ko dám chắc cậu ta đối phó dc với Marik."

" Tớ cũng nghĩ thế. Dù Kaiba có sẵn sàng làm những gì cần thiết để giành chiến thắng, nhưng chưa chắc đã đủ." Yugi nhìn xuống Slifer. "Theo cậu, chúng ta dùng Slifer có an toàn không?"

" An toàn, Yugi" Pharaoh nói. " Chúng ta biết về sự nguy hiểm của lá bài này, nên chúng ta biết cách bảo vệ bản thân khỏi rơi vào cám dỗ của nó. Và... tớ thực sự ko giải thích nổi... nhưng tớ cảm thấy như thể Slifer là một phần chìa khóa bí ẩn cho những kí ức đã mất của tớ. Rõ ràng nó cực kì quan trọng trong quá khứ của tớ." Pharaoh nghĩ tới tấm bia đá khắc cậu đang chiến đấu với một người giống như Kaiba. "Tớ chỉ có thể hy vọng rằng bằng cách thu thập ba lá bài thần Ai Cập, những bí ẩn bị khóa trong tâm trí tớ sẽ được sáng tỏ."

" Chúng ta sẽ tìm ra đáp án, Pharaoh" Yugi nói. "Nhưng bây giờ chúng ta cần tìm hai thẻ định vị cuối cùng đồng thời đảm bảo bạn bè của chúng ta được an toàn!"

Sau đó, cả hai di chuyển... không hề để ý đến một bóng người mặc áo choàng đang theo dõi họ

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Yay! Thắng rồi!" Joey sung sướng khi tiêu diệt con quái thú cuối cùng của đối thủ của cậu ta. Người này tạo ra bộ bài xung quanh tất cả các loại xe đạp. " Cùng với đó mình đã có 4 tấm thẻ định vị!"

" Trời ạ!" anh chàng thua cuộc phàn nàn, bước tới đưa cho Joey tấm thẻ định vị. Anh ta mặc một chiếc quần đùi khá chật, áo sơ mi cơ bắp, kính bảo hộ và mũ bảo hiểm cùng với mấy miếng đệm đầu gối, khuỷu tay. Duel disc cũng được gắn vào chiếc xe đạp leo núi của anh ta. " Tôi còn hi vọng đánh bại cậu, cánh cửa tiến vào chung kết sẽ mở toang"

" Vẫn còn nhiều thời gian, " Joey động viên, khi cậu nhét tấm thẻ định vị vào túi. Cả 2 đang đứng cạnh trường trung học của Joey nhưng giờ đang nghỉ hè nên đây là địa điểm hoàn hảo cho các trận đấu bài. " Đừng nản lòng."

" Cảm ơn. Hãy nhận lấy lá bài hiếm nhất của tôi."

"Nói cho anh biết," Joey nói, cảm thấy tội nghiệp. " Anh đã thắng một vài trận đấu khác phải ko? Hãy cho tôi xem mấy là bài đó. Nếu một trong số chúng giúp ích cho bộ bài của tôi thì tôi sẽ lấy nó thay vì lá bài hiếm nhất của anh, như vậy bộ bài của anh sẽ ko bị yếu đi và cơ hội đi tới chung kết vẫn còn."

" Thật...thật vậy sao?" Người đàn ông mừng rỡ, nhìn Joey đầy hy vọng. " Như... như vậy... là tốt nhất!"

" Ko có gì anh bạn! Tôi tham gia giải đấu này để giành chiến thắng chứ ko phải phá hủy bộ bài của người khác." Anh chàng đưa cho Joey xem mấy lá bài mà anh ta thắng dc. " Chà, bạn tôi có người sử dụng bộ bài thiên thần nên có lẽ tôi có thể lấy cho cậu ấy lá này trong trường hợp xấu nhất, nhưng tôi ko chắc nó có tác dụng với cậu ấy ko. Ko cần lá bài này... ồ" Joey dừng lại, chằm chằm vào lá bài cuối cùng.

" Ồ lá này... của một người thú vị. Anh ta phàn nàn về việc tự nhiên mọi người nhận dc vô số là bài hiếm miễn phí để tạo ra một bộ bài hoàn chỉnh. Tôi đánh bại anh ta và anh ta đưa lá bài này cho tôi vì anh ta ko có quái thú machine nào hết để dùng nó."

" Tôi sẽ lấy nó," Joey quyết định, đút lá Machina vào túi. " Tristan... tớ vẫn ko đồng ý với việc cậu tham gia giải đấu. Tớ ko biết lý do tại sao cậu và Tea đột nhiên quyết định trở thành bài thủ như tớ với Yug. Tớ lo lắng cho cậu... lo lắng vì cậu quá sốt sắng. Lẽ ra cậu nên đợi tham gia vào một giải đấu nhỏ hơn. Tuy nhiên... tớ ko đúng khi ko ủng hộ cậu như cách Yugi đã làm với tớ tại Duelist Kingdom. HI vọng với lá bài này, tớ có thể làm lành với cậu."

" Thế thì, tôi sẽ đi tìm những bài thủ khác." người lái xe đạp nói. "Tất nhiên nếu giải đấu này đấu tay đôi với các quy tắc tùy chỉnh của tôi thì tôi đã thắng!"

"Ừ, nhưng ai cũng có thể thắng nếu họ đặt ra các quy tắc để họ thắng."

"Ý tôi không phải như vậy!" người bài thủ xe đạp càm ràm nhưng theo cách tốt bụng. "Tôi đã nghĩ ra một cách để ai đó vừa đi xe đạp vừa đánh bài!"

" Vừa đi.... vừa đánh bài?"

" Yup! Vừa đua xe vừa đánh bài!"

Joey gãi đầu, cố tưởng tượng ra một trận đấu như vậy nhưng tất cả những gì cậu có thể thấy trong đầu là cậu đâm sầm vào một cái cây. "Xin lỗi anh bạn nhưng tôi không hiểu."

" Cậu nên hiểu! Tin tôi đi... các trận đấu bài trong tương lai sẽ diễn ra trên xe đạp!" Nói xong, anh ta đạp xe đi

"Heh ... ko bao giờ xảy ra!" Joey lẩm bẩm, đút tay vào túi. " Dc rồi, mình nên ăn gì đó trước rồi tính sau."

"Hmmm.... 5 điểm."

"Hở?" Joey nói, quay lại nhìn xung quanh trước khi nhận thấy một người trông khá kỳ quặc đang chăm chú vào một chiếc máy tính bảng. Dáng người cao nhưng cũng gầy với gò má nhọn, cằm tròn, kiểu tóc cắt hình bát đồng thời cột đuôi ngựa đồ sộ và quần áo còn nhiều nếp gấp hơn cả Pegasus. " Ông đang nói chuyện với tôi?"

" Đúng," ông ta xác nhận, vẫn tập trung vào chiếc máy tính. "Ta đang xếp hạng trận đấu của cậu với tên đi xe đạp. Ta cho 5 điểm."

" Tôi ko chắc nữa... tôi tự cho bản thân mình tầm 7 điểm hoặc 8"

"Hmmm... ta cho rằng cậu có thể hiện một chút kỹ năng với combo cuối cùng đó. Rất tốt, ta có thể công bằng. 7 điểm."

"Hey, cảm ơn! 7/10 khá tốt!"

Người này cười lớn.

" Cười cái gì vậy?" 7/10...giống như điểm C+ vậy!"

" Ta cười vì cậu nghĩ rằng ta dùng thanh điểm mười. Không không... Ta đang sử dụng Thang Điểm Một Trăm."

" Một... chờ một chút." Joey cau mày tính tính toán toàn. " Này! Ông cho tôi 5 trên 100 điểm!"

"Tôi đã rất tử tế và đã cho cậu 7 điểm. Mặc dù bây giờ tôi đang tự hỏi liệu mình có quá hào phóng không. Đó luôn là rủi ro với những kẻ lười biếng như cậu... cho quá nhiều thì những kẻ như cậu ko bao giờ cố gắng chuyển từ tệ hại sang tầm thường."

" Tầm... ko ai hỏi ông cả."

" Ta chả có gì để nói với cậu hết. Làm sao cậu có thể xoay xở tiến sâu tại Duelist Kingdom là điều ta ko bao giờ hiểu dc. Cậu thiếu sự hiểu biết lẫn học thức để trở thành một bài thủ." Kẻ xúc phạm này kẹp máy tính vào tay. " Ta nghĩ ta đã thấy đủ rồi, xin phép"

"Này" Joey hét lên, chỉ thẳng vào mặt người kia. " Nghe đây, tôi ko cần biết ông là ai! Ko ai nói chuyện với tôi như thế! Ông nghĩ ông giỏi hơn tôi sao? Vậy thì chúng ta làm 1 trận đấu ngay tại đây, ngay bây giờ!"

" Ko thể," tên khốn từ chối

" Sao, sợ hả?"

" Ko hề. Vấn đề là 30 phút nghỉ ngăn người khác nhảy bổ vào ngay khi trận đấu kết thúc. Cậu bị khóa cho đến lúc đó trong khi ta còn có nhiều việc phải làm hơn là để các tế bào não chết vì lỡ dành thêm một giây cho cậu."

"Vậy... uh... thì tôi sẽ theo ông cho đến khi hết giờ và sau đó ông ko có cách nào khác ngoài đấu với tôi."

"Ồ vâng, ta chắc chắn đó là một chiến lược tuyệt vời."

Joey bắt đầu đuổi theo tên mỏ hỗn. " Ko gì ngăn dc tôi! Ngoài trừ luật 30 phút, nhưng chỉ còn 27 phút nữa thôi! Ông nghe thấy gì ko? Chúng ta sẽ đấu!" Cậu tiếp tục đuổi theo kẻ thù mới của mình

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.