Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Chương I) 02: Người đến thuê nhà của cô lại là__

Phiên bản Dịch · 1134 chữ

*Tên chương do người dịch tự đặt

Gửi tin nhắn xong, Trì Niệm quăng điện thoại đi, nhìn một vòng phòng khách có chút bừa bộn, phủi phủi thay chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp

5500 là 5500~

Cô nhất định phải lưu lại cho 5500 này một ấn tượng sạch sẽ chỉnh tề tốt hơn cả chữ tốt.


Sáng sớm hôm sau, Trì Niệm bị điện thoại của Đào Nhạc đánh thức.

“Niệm, mau mở cửa cho tao, tao mua bữa sáng cho mày nè”

Trì Niệm ngái ngủ nhìn thời gian, mới tám giờ

Trong phòng khách, Trì Niệm nuốt ừng ực cháo rau xanh, nghe Đào Nhạc hưng phấn khoe hắn lại mua một đống hàng hiệu, biểu tình của cô lại vô cùng điềm nhiên.

Nói đến miệng đắng lưỡi khô, Đào Nhạc uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay mày gọi tao tới làm gì?”

Trì Niệm miễn cưỡng liếc nhìn hắn một cái, “Chút nữa có người đến, mày giả làm bạn trai tao đi”

“Mẹ mày tới hả?”

“Không phải” Trì Niệm buông chén cháo xuống, nhìn Đào Nhạc nhếch nhếch miệng, “Là khách thuê”

“Khách thuê?”


Trì Niệm kể Đào Nhạc nghe chút tình cảnh trước mắt của mình và sự tình hôm qua nữ thần may mắn giáng lâm giúp cô cho thuê phòng, Đào Nhạc nghe xong tặng cô một ngón tay cái.

“Trì Niệm à Trì Niệm, không nghĩ tới mày còn có óc như vậy”

“Muahahaha” Trì Niệm bị thổi phồng đến mức cười nở cả hoa, “Vành đai phía Nam, mà 5500! Ha ha ha ha tao ngược lại còn có thể kiến thêm 300 tệ!”

Nói đến chuyện kiếm được tiền, Trì Niệm liền không nhịn được ngoác miệng cười to

“Ha ha” Đào Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười, khóe môi giật giật, “Ha ha cái đầu mày á, mày đúng là ngu xuẩn!”

“Sao cơ?”

“Mày cũng biết nơi này của mày là vành đai phía Nam! Mày cũng biết khoản thế chấp của mày mới chỉ 5200! Mày cho rằng thật sự có thằng ngu bằng lòng vì ý nghĩ hão huyền của mày mà vung tiền à!” Đào Nhạc nói, giận mà không có chỗ phát tiết, ngón trỏ chọc trán Trì Niệm tới tấp, “Phiền chị động não dùm, cái này nghĩ một chút là thấy vấn đề rồi! Tao hỏi mày, lỡ như một hồi nữa người đến là hai tên to con vạm vỡ, mày phải làm sao bây giờ?!”

Trì Niệm che trán, rõ ràng có chút chột dạ nói: “Thế cho nên mới gọi mày tới mà..”

“Tao?” Đào Nhạc khịt mũi, ôm chặt lấy cánh tay mình, “Tao vai không thể khiêng tay không thể nâng, mày muốn tao chôn chung với mày có đúng không”

“Đào Nhạc… ” Trì Niệm chớp chớp mắt, đáng thương túm lấy ống tay áo hắn, nhẹ nhàng lay lay hai cái, “Nhạc Tử, Mày thật sự nhẫn tâm nhìn tao một mình chịu hết hả?”

Đào Nhạc mặt không đổi sắc gật đầu: ” Nhẫn tâm”

“Ô ô, Nhạc Tử….” Trì Niệm nức nở hướng về phía hắn bò tới

“Mày ngừng ngay cho tao”

“Ô ô Đào Nhạc! “

“Aaa Trì Niệm tao nói cho mày biết áo sơmi này tao mới mua! Không được làm nhàu nó! Đừng chạm vào tao đừng chạm vào tao!”

“Mới mua hả, để tao kiểm tra cho, kiểm tra luôn cho…”

“Aaa Trì Niệm mày buông tay mau aaaa cái tên vương bát đản nhà ngươiii!”

. . .

“Một con sông lớn ~ gợn sóng mênh mông ~”

Hai người đang ầm ĩ trên ghế sô pha thì chuông cửa thình lình vang lên

Tiếng chuông quen thuộc vừa vang, Trì Niệm cùng Đào Nhạc đều ngẩn cả người

“Một con sông lớn ~ gợn sóng mênh mông ~”

Trì Niệm nghe chuông cửa lại vang lên, bỗng nhiên nắm chặt cổ tay áo Đào Nhạc, “Đến rồi!”

Đào Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, ra lệnh cho Trì Niệm, “Mày, mày, mày mỏ cửa đi”

Chơi thì chơi , nháo thì nháo, Trì Niệm cuối cùng vẫn túm lấy cổ áo Đào Nhạc kéo hắn cùng mình đi đến bên cạnh cửa

Mắt mèo bên trên cửa chống trộm vừa hay bị câu đối xuân năm ngoái chắn mất, Trì Niệm nhón chân lên vẫn không thể thấy tình hình bên ngoài

Trì Niệm có chút khẩn trương, vô thức quay đầu tìm kiến Đào Nhạc

“Sẽ không thực sự là một gã to con chứ?” Trì Niệm nhỏ giọng hỏi

Đào Nhạc cảnh giác cầm một bình hoa sứ men xanh trong hộc tủ lên, nhẹ gật đầu với Trì Niệm, “Không sao, mở cửa!”

Chơi thì chơi, nháo thì nháo, dù bề ngoài độc mồm độc miệng nhưng Đào Nhạc đến cùng vẫn có nghĩa khí

Có hắn cầm vũ khí làm chỗ dựa, Trì Niệm cũng thả lỏng đôi chút

Hít một hơi thật sâu, Trì Niệm đưa tay mở cửa.

Ngoài cửa, nam nhân cao lớn đang kéo một chiếc vali nhỏ màu bạc, chiếc áo len đen trùm đầu che gần hết khuôn mặt.

Trì Niệm chỉ mở hé cửa nhà, nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa một thân đen sì cô liền giật mình trong lòng

Cô bí mật vẫy tay với Đào Nhạc đang nấp phía sau cửa, cảnh giác hỏi người đàn ông đối diện, “Anh tìm ai?”

“Xin chào, tôi đến thuê phòng, xin hỏi cô là….” Trong tay người đàn ông cầm một tờ giấy viết địa chỉ, lúc đang nói chuyện anh ta đưa tay cởi chiếc mũ trùm đầu xuống để lộ một khuôn mặt anh tuấn.

Khoảnh khắc ngước đầu lên bắt gặp ánh mắt của Trì Niệm, cả hai nhất thời đều sững sờ

“Anh là…”

“Trì Niệm…. Học tỷ?”

“Học tỷ?!”

“Cẩn thận! “

Thời điểm nghe thấy âm thanh của Đào Nhạc, Trì Niệm trông thấy người đàn ông trước mặt cô chau mày một cái, cô căn bản chẳng kịp có bất kỳ phản ứng nào, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy, một giây tiếp theo, sau lưng truyền đến tiếng vỡ thanh thúy.

Trì Niệm kinh hoảng ngẩng đầu, quai hàm gần như hoàn mỹ của người đàn ông quen thuộc đến mức khiến tâm trí cô đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Người đến thuê nhà của cô lại là__

Đoạn Mục Chi?!

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Nhạc : Trì Niệm đừng ngây thơ, mày thực sự cho rằng sẽ có thằng ngu bằng lòng vì ý nghĩ hão huyền của mày mà vung tiền à?….. Tao tin là có!

-Hết 02

Bạn đang đọc [EDIT] Yêu thầm em đã lâu | Lung Thập của Lung Thập

Truyện [EDIT] Yêu thầm em đã lâu | Lung Thập tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi banhrancuaDoraemon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.