Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất tình (2)

Tiểu thuyết gốc · 1485 chữ

Lâm Nhụy thất thần, chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý cho tình huống này nên không biết làm sao mới phải. Nhìn cô gái nhỏ nhắn đang bước đi không có chút thần sắc nào bên cạnh, Trần Khải chợt cảm thấy tim mình nhói đau.

Dáng vẻ này của Lâm Nhụy cậu chưa từng thấy, cũng không nghĩ một cô gái luôn vui vẻ hoạt bát như Lâm Nhụy lại có một mặt lạnh lẽo đến đáng sợ như thế này.

Ôm Lâm Nhụy ngồi xuống một chiếc ghế đá, Trần Khải lo lắng hỏi:

“Chị không sao đấy chứ?”

Lâm Nhụy ngước mắt lên nhìn Trần Khải, đáy mắt hoàn toàn trống rỗng:

“Cậu biết cô gái đó?”

Trần Khải im lặng một lúc rồi gật đầu.

“Cô ấy là bạn gái Trịnh Lỗi?”

Trần Khải lắc đầu, cẩn trọng nói:

“Là bạn gái cũ"

Lâm Nhụy có chút khó hiểu:

“Hai người họ chia tay rồi sao? Vậy cô ấy đến đây làm gì?”

Trần Khải thật không biết nói gì lúc này, vì chính cậu cũng không biết tại sao Lâm Tịnh Nhi lại có mặt ở đây.

Thấy Trần Khải im lặng, Lâm Nhụy cười khẩy, giọng lạnh lẽo đến mức khiến Trần Khải phát run:

“Các cậu đang đùa tôi đấy à?”

Trần Khải vội giải thích

“Không phải, chị bình tĩnh đã. Cô ta là Lâm Tịnh Nhi, bạn gái từ hồi trung học của Trịnh Lỗi. Hai người họ đã chia tay hơn 4 năm rồi. Cô ta cũng ra nước ngoài từ đợt đó, tôi cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây”

Lâm Nhụy cười nhạt. Quả là một chuyện tình cẩu huyết. Đôi nam thanh nữ tú yêu nhau từ trung học, sau đó vì mâu thuẫn mà xảy ra cãi vã. Cô gái bỏ đi du học, chàng trai vì quá đau buồn mà khép lại lòng mình, tuyệt nhiên không yêu thêm ai khác. Sau 4 năm cô gái trở về, khóc lóc bày tỏ tình cảm, mong cả hai nối lại tình xưa.

Thật cảm động biết bao. Nếu không phải 1 tháng trước cô bày ra một màn tỏ tình hoành tráng với Trịnh Lỗi, có lẽ giờ này vẫn có thể ngồi kể cho Tiểu Hoa mà vỗ tay cảm thán. Có điều giờ này cô chỉ cảm thấy mình như một kẻ ngốc, mang tiếng là học tỉ khóa trên nhưng lại bị Trịnh Lỗi trêu đùa.

Hẳn cậu ta vẫn một lòng một dạ chờ đợi cô gái Lâm Tịnh Nhi kia quay về. Mà cô giống như một món đồ tiêu khiển, xuất hiện đúng lúc cậu ta buồn chán nhất. Bảo sao cậu ta luôn giữ thái độ không nặng không nhẹ với cô.

Vậy mà cô còn ảo tưởng một cái xoa đầu kia đã nói lên phần nào tình cảm của Trịnh Lỗi.

Lâm Nhụy à, chuyện tình cảm của mày cũng trắc trở thật đấy!

Thấy Lâm Nhụy cười nhưng đáy mắt không có chút niềm vui, Trần Khải đau lòng:

“Chắc là có chuyện gì hiểu lầm ở đây. Bọn họ đã chia tay lâu như vậy, không thể nào có chuyện còn giữ liên lạc. Tôi cũng chưa thấy Trịnh Lỗi nhắc đến Lâm Tịnh Nghi từ khi chia tay bao giờ.

Những lời nói sau đó của Trần Khải, Lâm Nhụy không nghe lọt một chữ. Lúc này cô chỉ muốn về nhà. Mối tình đầu bắt đầu oanh liệt, kết thúc lại lãng xẹt như vậy. Cô cũng cần an ủi bản thân một chút.

Nằm trên giường, Lâm Nhụy muốn khóc nhưng nước mắt không thể nào chảy ra. Lúc Tiểu Hoa chạy đến, cô vẫn đang ngồi bần thần trước bàn trang điểm.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Nhụy nhìn Tiểu Hoa, cười nhạt

“Hình như tao vừa thất tình rồi"

Nghe Lâm nhụy kể lại chuyện hồi chiều, Tiểu Hoa tức giận, không tiếc lời chửi mắng tên khốn Trịnh Lỗi. Lâm Nhụy để bạn thân phát tiết, còn mình lại không nói gì.

Thấy sắc mặt nhợt nhạt của Lâm Nhụy, Tiểu Hoa biết cô bạn thân trong lòng thật sự rất khó chịu, chỉ có điều chưa trải qua cảm xúc này nên không biết thể hiện ra sao. Cô thừa hiểu tính của Lâm Nhụy, càng là chuyện lớn, cô càng tỏ ra bình tĩnh, sau đó sẽ âm thầm gặm nhấm một mình. Kiểu gặm nhấm này, vừa đau đớn vừa âm ỉ. Thà cứ khóc một trận để xả còn hơn.

Tình yêu đúng là liều thuốc độc, làm con người ta sung sướng, sau đó lại làm ta đau đến chết đi sống lại. Cô biết Lâm Nhụy sẽ

có cách để vượt qua, nhưng vẫn không khỏi thấy xót xa. Tiểu công chúa cô nâng niu từ bé, không để tên khốn nào vấy bẩn, vậy mà giờ lại đau lòng vì một kẻ không xứng đáng.

Tiểu Hoa ôm Lâm Nhụy, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô. Lúc này Lâm Nhụy chỉ cần một người ở bên, cũng không cần những lời an ủi sáo rỗng.

Trải qua một đêm trằn trọc, mãi mới đi vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, cô đột nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trịnh Lỗi trong thư viện. Cậu ta ngồi đối diện cô nhưng ngăn cách bởi một chiếc giá sách. Đây là căn cứ bí mật Lâm nhụy đóng quân vì khu vực này gần như không có người đến, rất riêng tư. Trịnh Lỗi đeo headphone, dựa người vào tường, tay khoanh trước ngực, nhắm mắt như đang ngủ nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến cậu ta toát ra vẻ đẹp như tượng tạc. Lâm Nhụy không rõ cảm xúc của mình khi đó, chỉ rất tò mò muốn biết bài hát gì lại khiến cậu ta mỉm cười hạnh phúc đến vậy.

Từ lần gặp đầu tiên đó, Lâm Nhụy bắt đầu âm thầm tìm kiếm thông tin của Trịnh Lỗi mới biết ở đại học X cậu ta nổi như vậy. Bảo sao trông cậu ta rất quen mắt, chỉ là cô không để ý nên không nhớ đã gặp ở đâu. Vừa là con trai của tập đoàn công nghệ chuyên về lập trình game nổi tiếng thành phố X, vừa là đội trưởng CLB bóng rổ của trường, đã thế lại thường xuyên đạt thành tích cao trong các cuộc thi lập trình của thành phố.

Người như Trịnh Lỗi sinh ra đã ngậm thìa vàng, mọi người luôn nói Trịnh Lỗi không cần cố gắng cũng đạt được những gì mình muốn. Nhưng dựa vào số lần Lâm Nhụy gặp Trịnh Lỗi trên thư viện, có vẻ những gì cậu ta đạt được cũng không mấy dễ dàng.

Lâm Nhụy thích người thông minh, nên rất nhanh chóng bị dáng vẻ tập trung đọc sách hoặc làm bài của Trịnh Lỗi thu hút. So với khuôn mặt lạnh lùng mỗi khi xuất hiện ở nơi đông người, Trịnh Lỗi khi ở một mình lại có vẻ…đơn thuần? Lâm Nhụy không biết dùng từ gì để miêu tả, chỉ thấy Trịnh Lỗi cũng chỉ là một cậu thanh niên vẫn đang trong quá trình trưởng thành. Đối diện với những lời khen có cánh từ người khác, hẳn cậu ta cũng cảm thấy áp lực, vậy nên mới âm thầm nỗ lực để xứng đáng với sự ca ngợi của mọi người sao?

Mạng xã hội của Trịnh Lỗi không có gì đặc sắc, chủ yếu là hình ảnh được người khác tag tên vào, nhưng qua số hình ảnh ít ỏi đó, Lâm Nhụy cũng phần nào hiểu được con người Trịnh Lỗi. Cô chỉ thấy cậu thanh niên này cố tỏ ra lạnh lùng để tạo khoảng cách với những người xung quanh, nhưng dường như cậu ta cũng có một mặt yếu đuối, tỉ như rất nhiều lần có fan hâm mộ chụp lén được cậu ta ngồi ở 1 góc nào đó trong sân trường, hoặc quán cafe, gương mặt đầy suy tư. Chẳng hiểu người xuất chúng như cậu ta có chuyện gì để buồn, nhưng Lâm Nhụy có cảm giác rất muốn vỗ về che chở, vì cô thực sự thích nụ cười hạnh phúc của cậu ta khi nghe nhạc trên thư viện. Cô muốn cậu ta cũng vì cô mà cười như thế.

Bảo Lâm Nhụy trúng tiếng sét ái tình cũng đúng, nhưng thứ tình cảm này cũng được nuôi dưỡng trong một thời gian dài, khi cô lặng lẽ khám phá những góc nhỏ về cậu nhóc tên Trịnh Lỗi kia. Cậu ta không biết cô, nhưng không có nghĩa hai người chưa từng gặp.

Bạn đang đọc Yêu lại tình đầu sáng tác bởi Con_tho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_tho
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.