Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỏ tình

Tiểu thuyết gốc · 1871 chữ

Gần 22 năm sống trên đời, không ngờ có ngày Lâm Nhụy lại rơi vào cảnh đơn phương, đã thế còn là nam sinh kém mình một tuổi.

Lần đầu tiên gặp Trịnh Lỗi ở căng tin trường, cô đã buột miệng “Bà nó, đây đúng là gu đàn ông của mình".

Trịnh Lỗi là kiểu đàn ông trắng trẻo nhưng không quá thư sinh, cao lớn nhưng không quá vạm vỡ, ngũ quan sắc sảo, nét nào ra nét đấy, đã thế khi kết hợp với nhau lại tạo thành bức tranh tuyệt mỹ, rung động lòng người.

Giống như nam chính của bất cứ mô típ truyện ngôn tình thường thấy nào, Trịnh Lỗi đáp ứng tiêu chuẩn 3 có: Có tiền bạc, có nhan sắc, có trình độ. Từ trong ra ngoài, tuyệt nhiên không chê được chỗ nào. Điểm trừ duy nhất có lẽ chỉ là cậu ta không thích cô, hay nói đúng hơn là cậu ta còn chưa biết cô tồn tại trên đời.

Đại học X tuy không quá lớn, nhưng số lượng sinh viên không dưới 3000 người, học cùng lớp có khi còn không nhớ mặt, đừng nói là chênh nhau 1 khóa.

Lâm Nhụy nằm trên giường, cầm điện thoại đang mở hình Trịnh Lỗi, lăn qua lăn lại, thưởng thức nhan sắc khiến người ta tăng thêm tuổi thọ này.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa- bạn thân từ tiểu học của cô gọi tới.

“Làm gì thế?”

“Tao mắc bệnh rồi"

Đầu dây bên kia sửng sốt:

“Sao thế?”

Lâm Nhụy rầu rĩ “Mắc bệnh tương tư"

Đầu dây bên kia im lặng 1 phút, rồi giọng nói chua ngoa như bà cô già của Tiểu Hoa réo lên:

“Đừng làm tao buồn nôn"

Lâm Nhụy lồm cồm bò dậy từ trong chăn, ngồi lên bàn trang điểm, vừa thoa kem dưỡng da vừa nói:

“Biết sao được, đời đã sinh ra tao lại còn sinh ra một người như Trịnh Lỗi. Từ trên xuống dưới đều là gu của tao đó mày"

“Người ta còn chưa biết mày là ai, tương tư có ích gì? Nếu đã thích như vậy thì mau chóng tỏ tình đi"- Tiểu Hoa bĩu môi

Lâm Nhụy giật mình, tại sao trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc này nhỉ. Cô vốn là người thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, trước giờ chưa từng ở trong trạng thái “gian gian díu díu mập mập” với ai. Tên nhãi Trịnh Lỗi kia thật đáng chết, ai bảo lại hợp gu cô như thế chứ.

Thấy Lâm Nhụy im lặng không đáp lại, Tiểu Hoa hỏi dò

“Sao? Không dám à?”

Lâm Nhụy ngẩn người, nhìn vào màn hình laptop đang để hình nền Trịnh Lỗi trên bàn, nhanh chóng ra quyết định:

“Mày nói đúng, cách nhanh nhất để giết chết mối tình đơn phương là tỏ tình. Tao quyết tâm rồi, ngày mai sẽ tỏ tình với Trịnh Lỗi"

Tiểu Hoa đang uống nước, không kìm được mà ho sặc sụa, mất một lúc mới nói được một câu:

“Ê đừng đùa nha, giá đem xào với thịt bò hết hay gì? Mày thiếu người theo đuổi hay sao mà phải chạy theo 1 tên nhóc khóa dưới? Mất hết hình tượng!"

Lâm Nhụy thở dài, nhìn vào gương. Thực ra cô cũng là người có ngoại hình khá ưa nhìn. Mái tóc đen dài, hơi xoăn nhẹ; gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng sứ không tì vết, đặc biệt là đôi mắt to tròn đầy sinh khí và đôi chân dài được thừa hưởng từ người mẹ cao hơn 1m70 của cô.

Gia đình Lâm Nhụy tuy không quá giàu có nhưng cũng thuộc dạng khá giả. Cô là con một, lại còn là con gái nên được nuôi như công chúa, từ bé đã không phải động tay động chân vào việc gì.

Cuộc đời Lâm Nhụy từ khi sinh ra đến giờ như 1 bức tranh đầy màu sắc, vốn chưa từng trải qua sóng gió. Cô chỉ biết học, nếu không nhờ ngoại hình xinh xắn thì chỉ dựa vào tần suất lên thư viện của cô, ai cũng nghĩ cô chính là một con mọt sách chính hiệu.

Nhưng Lâm Nhụy cũng không phải loại tiểu thư đài các, chân yếu tay mềm. Thừa hưởng tinh thần cách mạng từ người bố quân nhân, Lâm Nhụy có tính cách khá độc lập. Đặc biệt là khí chất ngang bướng, thích cái gì sẽ làm đến cùng. Tỉ như chuyện cô nhất quyết thi vào Đại học X-ngôi trường chuyên ngành về kỹ thuật, 70% là nam sinh, dù mẹ cô có ngăn cản như thế nào. Hay như chuyện cô đơn phương Trịnh Lỗi lần này, quả thực có trời mới ngăn được.

Lâm Nhụy hít một hơi, sốc lại tinh thần rồi tự tin nói:

“Độc thân cũng hai mấy năm rồi, bà đây muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương thanh xuân vườn trường, đừng có cản"

Tiểu Hoa xì một tiếng “Không dám, bà đây chống mắt đợi nhà ngươi mã đáo thành công"

Lâm Nhụy bật cười, dù miệng lưỡi chua ngoa nhưng Tiểu Hoa luôn ủng hộ cô trong mọi quyết định. Có một người bạn thân như vậy, dù thất tình cũng cảm thấy không quá đau lòng :D

—-

Sau 7749 lần tìm kiếm từ khóa “Cách tỏ tình" trên mạng nhưng không thành vì cái thì sến súa, cái thì lố bịch, Lâm Nhụy quyết định dùng cách nguyên thủy nhất: tỏ tình trực tiếp.

Nhờ kỹ năng research siêu đẳng, việc nắm được lịch học của Trịnh Lỗi tất nhiên không có gì khó khăn. Đang là giờ nghỉ giữa tiết, trên lớp không quá đông người. Lâm Nhụy liếc qua cửa sổ giảng đường, chưa mất 1 giây đã nhìn thấy hình dáng nổi bật kia ngồi ngay dãy bàn đầu. Xung quanh là đám sinh viên nữ đang túm năm tụm ba, vừa liếc nhìn Trịnh Lỗi vừa cười khúc khích. Tên nhãi này quả nhiên là hồng nhan họa thủy, cô biết người như cậu ta chắc chắn có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ, chỉ không ngờ nữ sinh bây giờ lại mạnh bạo như vậy. Ngồi trong lớp mà thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta.

ủa mà khoan, chẳng phải cô cũng chính là 1 trong số những nữ sinh mạnh bạo đó hay sao? Hic

Lâm Nhuỵ cắn môi, quyết định nhanh chóng kết thúc việc này. Dù sao cũng là đàn chị, không thể e ấp như đám nữ sinh cùng lớp kia được.

Với khí thế ngút trời, đánh nhanh nhưng chưa biết có thắng nhanh hay không, Lâm Nhụy hắng giọng:

“Trịnh Lỗi!”

Giọng của cô tuy không quá lớn nhưng lại rất vang, vì cô được mẹ cho học lớp luyện thanh từ nhỏ. Giảng đường trong giờ nghỉ ồn ào là thế, vậy mà một tiếng gọi của cô lại thu hút sự chú ý của tất cả những người đang ở trong lớp, bao gồm cả nhân vật đang được gọi tên kia.

Trong giây phút ánh mắt Trịnh Lỗi giao nhau với Lâm Nhụy, tim cô đập thình thịch, quả thật chưa bao giờ trải qua loại cảm giác như thế này. Trước giờ đều là người khác tỏ tình, cô từ chối. Bây giờ lại mặt dày đi tỏ tình với người ta trước, cô đúng là vào hang cọp mới bắt đầu sợ cọp.

Thấy Trịnh Lỗi chỉ ngồi im không nhúc nhích, cô bấm mạnh vào ngón tay, mạnh dạn nói tiếp:

“Tôi có chuyện cần nói"

Trịnh Lỗi vừa bước ra vừa nhìn với ánh mắt dò xét, chắc hẳn đang thắc mắc bà chị này là ai lại đến tìm mình.

Lúc khoảng cách hai người rút ngắn lại chỉ còn 2 mét , Lâm Nhụy thấy tim mình như ngừng đập. Vốn biết Trịnh Lỗi cao hơn 1m85 nhưng đây là lần đầu tiên đứng gần nhau, cô mới hiểu cảm giác bị áp đảo về chiều cao là như thế nào.

Lâm Nhụy cao hơn 1m60, còn đi giày thể thao đế 5cm, vậy mà phải ngước lên mới nhìn được Trịnh Lỗi. Ở khoảng cách gần thế này, cô vẻ mặt bình tĩnh nhưng thâm tâm đang gào thét “Mẹ nó, tên này đẹp trai quá đi mất, không uống công bà đây hạ mình tỏ tình trước mà".

Trịnh Lỗi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cất giọng “Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

Lúc câu ta cất giọng, âm thanh trầm ấm vang lên như một bản ballad, vương vấn bên tai Lâm Nhụy. Cô hơi run, hít vào một hơi sâu, cuốn theo là hương bạc hà thoảng nhẹ từ người Trịnh Lỗi, rất dễ chịu, không biết là nước hoa hay gì.

Thấy Lâm Nhụy ngẩn người, Trịnh Lỗi hơi hắng giọng, kéo cô từ cơn mơ màng trở lại thực tại. Cô sốc lại tinh thần, khoanh tay trước ngực, trông như giám thị bắt lỗi sinh viên vậy.

“Cậu có bạn gái chưa?”

Trịnh Lỗi dường như không ngờ sẽ nhận được câu hỏi này, có chút bối rối, sau đó nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Chưa có”

Lâm Nhụy cười mỉm, đôi mắt to tròn cong lên đầy sinh động

“Tốt lắm. Tôi thích cậu, chúng ta hẹn hò đi"

Toàn bộ sinh viên đang ngồi trong lớp hóng chuyện hai người, nghe thấy câu này đều trưng ra bộ mặt sốc không nói thành lời. Người thích Trịnh Lỗi thì nhiều, nhưng trước giờ chỉ tỏ tình qua thư hoặc trốn ra 1 góc bí mật nào đó, chưa có ai dám ngang nhiên đứng trước cửa mà tỏ tình như cô.

Lâm Nhụy liếc nhìn đám sinh viên kém mình một tuổi đang xì xào sau lưng Trịnh Lỗi, cất giọng:

“Chẳng phải cậu chưa có bạn gái sao? Là chưa muốn có hay chưa tìm được ai phù hợp? Dù sao tôi cũng không vội. Chỉ muốn thông báo từ hôm nay tôi sẽ chính thức theo đuổi cậu. Nếu không muốn, cậu có ba giây để từ chối".

Trịnh Lỗi dường như chưa từng gặp sự việc nào như vậy trong đời, nhất thời không biết nói gì, chỉ nhìn cô bất động.

Lâm Nhụy hắng giọng, vuốt nhẹ mái tóc dài buông thõng ngang lưng, mỉm cười:

“Ba giây kết thúc, vậy tôi hiểu rằng cậu đã ngầm đồng ý. Ngày mai chúng ta bắt đầu. À quên, tôi là Lâm Nhụy, K32 khoa Công nghệ thông tin.”

Nói xong, không đợi Trịnh Lỗi trả lời, cô quay ngoắt bước đi đầy kiêu hãnh, bỏ lại những âm thanh xôn xao phía sau “Ôi trời, là học tỷ khóa trên sao?; “Bà chị này cũng tự tin quá rồi", “Ai có info chị gái kia không, xinh thế mà chưa thấy bao giờ nhỉ"

Ở phía này, Trịnh Lỗi nhìn bóng dáng của Lâm Nhụy xa dần, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.

Bạn đang đọc Yêu lại tình đầu sáng tác bởi Con_tho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Con_tho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.