Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã tử

Tiểu thuyết gốc · 2111 chữ

Vài năm sau đó

...

Phập!

Âm thanh của 1 mũi tên ghim vào trên một thân cây, gần đấy là một vài thân ảnh thấp thoáng sau những bụi cây nhỏ

- Con nai này chạy cũng nhanh phết, lão tam nhắm chuẩn hơn một chút thì có lẽ đã dính rồi.

Chỉ thấy phía sau thân cây là một bóng nai vụt qua chạy về phía sâu trong khu rừng, khuất khỏi tầm mắt của những tay thợ săn kia

- Cất công ngồi đây rình cả buổi, thế mà lại để nó xổng vào phút chót, coi như chúng ta xui xẻo.

- Lão tam ơi là lão tam, ngươi ở với vợ người thì ta thấy ngươi nhắm chuẩn lắm, bắn lần nào là trúng 1 đứa lần đó, mà sao lần này có mỗi con nai mà nhắm cũng trượt thế.

Người đàn ông được gọi là lão tam hừ 1 tiếng:

- Thế sao các ngươi không xách mông lên mà bắn đi, những chuyến săn gần đây toàn là ta phải ra tay, nói tiếng nữa ta phủi mông về thôn cho các ngươi săn đấy.

Mấy người thợ săn khác thì gãi gãi đầu cười trừ, một người trong đó ra vỗ vai lão tam, đoạn nói:

- Khà khà, thôi nào lão tam, chúng ta đùa thôi, chúng ta ai chẳng biết ngươi là tay thiện xạ giỏi nhất trong thôn, mà âm thanh lúc nãy làm con nai bỏ chạy phát ra từ đâu thế, ta nghĩ cả đám đã bất động hết mức có thể rồi đấy.

Lão tam nhíu mày lại:

- Kể cũng lạ, xung quanh đây làm gì có lang hổ hay mấy loài thú dữ đâu, nếu có thì chúng ta chắc gì đã còn mạng mà đứng đây nói nhảm, kể cả thế thì âm thanh lúc nãy ta nghe như lang như sói, nhưng lại không giống như âm thanh phát ra từ những loài thú nọ, cũng chẳng giống hổ hay dã cẩu. Chẳng lẽ trong khu này còn có loại dã thú nào đó mà chúng ta bỏ qua sao.

Ré!!!

Bỗng một âm thanh đầy sợ hãi phát ra từ phía những rặng cây gần đó, đám thợ săn nhìn theo phương hướng thì phát hiện đây chẳng phải là hướng con nai vừa nãy chạy thoát sao?

- Hẳn là con thú kia đã tóm được con nai, chúng ta chạy qua xem thử đó là loài thú gì phát ra âm thanh như vậy.

Những tay thợ săn bắt đầu luồn lách không một tiếng động qua các bụi cây, khi đến gần còn có thể nghe thấy âm thanh cắn nuốt từ phía trước. Khi ló đầu lên từ một bụi cây, đám thợ săn bỗng chốc lặng người đi, nghẹn họng nhìn trân trối vào cảnh tượng trước mắt:

Kia là... một thằng nhóc ư?

Ở phía trước, con nai đã bị xé nát phần bụng từ lúc nào, bên cạnh là một đứa trẻ tầm 7 8 tuổi, mái tóc đỏ như máu, đôi mắt mang đầy sự hoang dại đang dùng hai tay moi móc nội tạng từ trong bụng con nai ra mà đưa lên mồm nhai ngấu nghiến. Những người thợ săn nhìn cảnh đấy, trong bụng cả đám quặn lên, có cảm giác muốn nôn mửa. Cả đám nhìn đứa nhóc đang thưởng thức bữa ăn của mình, trong đầu đều cùng chung 1 câu hỏi:"Quái thai từ đâu chạy ra thế này?". Một người trong bọn quay sang nói khẽ với lão tam:

- Đứa trẻ này con nhà ai mà lại ở trong rừng ăn thịt sống thế này, sao cha mẹ nó không biết dạy nó cách nấu chín hay nướng lên nhỉ, ăn vầy vừa dở vừa không vệ sinh.

Lão tam quay sang lườm người kia:

- Giờ này mà còn tâm trạng để đùa sao, trong thôn chúng ta không có đứa trẻ nào như vậy cả, mà bỏ qua một bên đi, thằng nhóc phát hiện ra chúng ta rồi kìa.

Nói đoạn đưa tay chỉ về phía trước, đứa trẻ bây giờ đang lùi lại về phía sau, đôi mắt cảnh giác nhìn đám thợ săn từ phía bụi cây gần đấy. Miệng nó gầm gừ khe khẽ, đôi tay thì chống ở trên mặt đất, làm ra tư thế chuẩn bị vồ mồi. Đám thợ săn từ từ bước về phía đứa trẻ, lão tam thì vừa từ từ tiếp cận vừa đưa tay ra sau lấy ra cây chùy gỗ. Mặc dù nó là đứa trẻ tầm tuổi con lão đấy, nhưng có trời mới biết liệu thằng nhóc này có sức lực như 1 con dã thú khát máu như những gì nó đang biểu hiện ra hay không.

Đứa trẻ liếc mắt thấy một khúc cây thấp thoáng sau lưng người đàn ông kia thì chợt quay đầu bỏ chạy. Mấy thợ săn ngạc nhiên, thằng nhóc không chạy trên 2 chân mà cúi người về trước chạy cả bằng 4 chi, thoạt nhìn trông có vẻ buồn cười.

- Vãi thật, chạy 4 chi thế bảo sao tóm được con nai, có khác gì sói săn mồi đâu, không biết thằng nhóc đó có bị vồ ếch lần nào chưa nhỉ?

"Có tin ta xách cung ra cho ngươi 1 tên không, mau đuổi theo, xem thằng nhóc này xuất thân từ đâu, nhớ duy trì 1 khoảng cách nhất định, cảnh giác xung quanh là được." Lão tam nhắc nhở mọi người, rồi những tay thợ săn bắt đầu đuổi theo đứa trẻ kia, càng lúc càng vào sâu trong khu rừng.

Khu rừng Bán Nguyệt là một khu rừng rộng lớn nằm ở phía nam gần rìa của vùng đất Nam Bộ. Khu rừng này vẫn giữ được sự nguyên thủy của nó, mặc cho loài người đã di cư đến và khai thác quanh khu vực này hơn vài thập kỉ qua. Với sự hiện diện của các tay thợ săn lành nghề trong vùng, các loài dã thú đều đem địa bàn của mình lui lại vào sâu trong cánh rừng tránh bị làm phiền bởi loài người, từ đó khu rừng xuất hiện ngăn cách rõ ràng thành 2 khu vực là nội lâm và ngoại lâm.

Những đoàn đội thợ săn chỉ có thể hoạt động ở vùng ngoại lâm, tuyệt không ai dám bén mảng đến khu vực nội lâm sâu bên trong, vì đã từng có một câu chuyện kể về một đội thợ săn 15 người mạo hiểm tiến vào bên trong khu vực nội lâm, sau đó không còn ai gặp lại họ lần nào nữa. Vài ngày sau, có người phát hiện ra rất nhiều mảnh xương nằm rải rác khắp khu vực rìa nội lâm. Từ đó nội lâm trở thành cấm khu với các nhóm thợ săn ở các thôn xóm nằm rải rác cạnh rừng Bán Nguyệt.

- Lão tam, nhìn phía trước, thằng nhóc nó sắp chạy vào trong khu vực nội lâm rồi, chúng ta nên làm gì đây.

Một người thợ săn nhìn khu vực phía trước, không tự chủ được mà quay sang hỏi lão tam với giọng nói đầy run rẩy. Lão tam nhíu mày nhìn về hướng thằng nhóc đang chạy như bay ở đằng trước, chợt rút mũi tên ra, nhắm chuẩn rồi bắn một phát. "Phập!", mũi tên cắm vào mặt đất phía trước đứa trẻ.

- Uầy, lão tam làm gì đấy, dù sao thì cũng chỉ là 1 đứa nhóc thôi mà, sao lại rút tên bắn nó chứ?

Một người trong nhóm giơ tay ngăn tầm nhìn của lão tam, tên thợ săn nghe vậy liền quay sang bảo:

- Ta bắn để buộc nó phải đổi hướng chạy, tránh chạy vào khu vực nguy hiểm kia, có trời mới biết trong đó có thứ gì đang đợi nó.

Mọi người đều gật đầu, tốt nhất là đuổi chạy vòng quanh khu ngoại lâm còn tốt hơn là bước nửa bước vào cái nơi chết tiệt kia. Nhìn lại, chỉ thấy đứa trẻ khựng lại trước mũi tên, vòng sang 1 bên rồi tiếp tục phóng về phía trước. Đám thợ săn nhìn nhau, sau lại nhìn sắc trời đang tối dần, liền quyết định dừng việc đuổi theo đứa nhóc kì lạ kia mà quay về nhà.

Dù sao thì, một đứa trẻ hành động như 1 con dã thú cũng không đủ để bọn họ phải mạo hiểm chạy vào sâu trong khu vực nguy hiểm kia. Phải biết rằng ở khu rừng này, màn đêm xuống là thời gian các loài dã thú hoạt động, đi đêm lỡ may đụng phải một hai con sói là coi như được phép về gặp ông bà sớm. Trên đường về, một thợ săn với vết sẹo kéo dài từ trán xuống dưới mắt phải ngẫm nghĩ 1 lúc, rồi quay sang bảo với đám người còn lại:

- Không biết mọi người sao, nhưng ta đã từng nghe qua vài câu chuyện về đứa trẻ này rồi. Các ngươi hẳn có nghe qua vụ án thôn Hoài rồi nhỉ?

Cả đám hai mặt nhìn nhau ngẫm nghĩ một hồi, một người trong số đó bỗng thốt lên:

- Ý của ngươi... là cái sự kiện kia của thôn Hoài đúng không?

Vừa nhắc tới thôn Hoài, đám thợ săn không tự chủ được mà bước chân nhanh hơn, trên người như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trong một đêm, toàn bộ thôn bị dã thú tập kích, từ trẻ đến lớn, từ phụ nữ cho đến đàn ông, tất cả đều bị bầy dã thú sát hại. Những người thợ săn ở khu vực lân cận thôn đêm hôm đó đều chứng kiến cái sự kiện rùng rợn ấy.

- Mà lão Khắc này, đứa trẻ này thì có liên quan gì đến sự kiện đó?

Người đàn ông được gọi là lão Khắc ấy đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt:

- Ta là một trong số các thợ săn có mặt tại thôn Hoài vào cái đêm đẫm máu ấy. Đám thợ săn chúng ta lúc ấy gần như là liều mình lao vào giữa bầy thú để cứu sống những người còn sót lại đang tụ tập giữa thôn. Nhưng số lượng dã thú càng ngày càng nhiều lên, thậm chí ta còn thấy sự xuất hiện của các loài dã thú chỉ sinh sống trong khu vực nội lâm của rừng. Bản thân ta lúc đó đang ứng cứu một bà mụ đang bế 1 đứa trẻ tầm vài tháng tuổi, nhưng ngay khi lúc ta đang nhận đứa bé từ bà mụ thì đột nhiên một cái bóng đen lao ra từ bụi rậm sau lưng bà mụ. Nó phóng về phía ta, chỉ hơi lắc lư một chút mà bà mụ bị xé làm 2 nửa. Bản thân ta ôm đứa bé vừa lui về sau 1 bước thì bóng đen ấy đã nhảy xổ vào ta. Nhìn kĩ thì nó là một con sói với bộ lông đen tuyền, há mồm ra cạp lấy đứa bé, răng nanh của nó lướt qua để lại một đường sẹo trên mặt ta như các ngươi đã thấy. Nó cắn cổ áo đứa bé, đạp ta ngã xuống rồi phóng vào trong rừng, bản thân ta thì bị hai con sói xám bao quanh, khó khăn lắm mới thoát ra được, nghĩ lại vẫn còn sợ.

Vừa nói, người đàn ông vừa tái mặt lại, có vẻ như nỗi sợ hãi từ đêm hôm đó vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Sau thở dốc một đoạn, lão Khắc nói tiếp:

- Ta vẫn nhớ rõ đứa trẻ khi ấy có mái tóc màu đỏ, lúc đó ta không rõ nó là đỏ tự nhiên hay đã nhuộm máu. Đứa trẻ vừa rồi chúng ta thấy cũng có mái tóc đỏ như vậy, nên ta chợt nghĩ đến liệu có phải nó là đứa trẻ lúc đó bị cướp khỏi tay ra hay không.

Đám thợ săn nhìn nhau, dù cho có là gì đi nữa thì việc một đứa trẻ bị dã thú tha đi mà vẫn còn sống sót đúng là một việc kì lạ. Họ vừa đi vừa bàn tán, không hay biết rằng thằng nhóc nọ vẫn đang lặng lẽ theo sau đoàn người. Trong ánh mắt hoang dại của nó chợt lóe lên vẻ thanh minh trong chốc lát, rồi lại trở nên hoang dại như cũ. Thân ảnh nó chợt chui vào trong lùm cây rồi biến mất.

Bạn đang đọc Xuyên Việt sáng tác bởi bruhthatcate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bruhthatcate
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.