Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Việt

Tiểu thuyết gốc · 1962 chữ

Đại Việt, từ ngàn năm về trước đã từng lưu truyền về thần thoại Lạc Long Quân và Âu Cơ sau khi sinh ra trăm người con, sau đó mỗi người chia nhau mỗi ngả, 50 người con theo Âu Cơ xuôi về miền biển, 50 còn lại theo Lạc Long Quân ngược lối lên vùng đất trung tâm. Sau đó Lạc Long Quân đặt con trai cả lên làm vua, lấy niên hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang. Sau đó Ngài truyền cho người con cả một bộ tâm quyết tu luyện để trở nên mạnh mẽ giống Lạc Long Quân, từ đó xây dựng và bảo vệ đất nước trước mọi kẻ thù xâm lược.

Trải qua 18 đời Hùng Vương dựng nước và giữ nước, vùng đất Văn Lang đã từng trải qua nhiều lần xâm lược từ các quốc gia phương Bắc. Nhờ có tâm quyết mà Lạc Long Quân để lại, dân tộc Lạc Việt đã đẩy lùi mọi kẻ thù, mở rộng bờ cõi và dựng nên một bức tường bằng tiên lực ngăn cách vùng đất Văn Lang với mọi kẻ thù bên ngoài, tục truyền gọi là bức tường Tiên Quân. Đỉnh điểm nhất là khi Ngô Vương, sau khi đã đánh đuổi quân xâm lược phương Bắc ra khỏi bờ cõi, đã dùng hết khí lực bản thân khiến cho bức tường ngăn cách Văn Lang với bên ngoài càng vững chắc.

Những tưởng điều ấy sẽ giúp cho Văn Lang phát triển, nhưng ai ngờ vì ham muốn quyền lực mà Ngô Vương để lại, các quần thần bắt đầu tranh chấp lẫn nhau, xé toạc vùng đất Văn Lang lúc bấy giờ thành 12 vùng đất. Khi ấy, những cuộc chiến tranh cấp Vương giữ những Sứ quân đứng đầu đã triệt để phá hủy vùng đất trù phú này, về sau còn được biết đến với cái tên "Loạn chiến 12 sứ quân". Mãi đến khi Đinh Tiên Hoàng, hiệu Đại Thắng Minh Hoàng Đế, dẹp loạn nội chiến, thống nhất 12 vùng đất lại thành 1 thể, thì mới chấm dứt thời kì loạn lạc ấy.

Về sau, trải qua các triều đại dựng nước và phát triển, vùng đất Văn Lang khi ấy bây giờ đã đổi tên thành Đại Việt và tồn tại cho đến ngày nay. Nhưng 1 lần nữa, vì lí do mở mang bờ cõi, 1 trận nội chiến lại xuất hiện trên vùng đất này. Để tránh lặp lại lịch sử "Loạn 12 sứ quân", các vị hoàng đế định hình lại Đại Việt thành 3 vùng đất hỗ trợ lẫn nhau do ba vị Hoàng đế 3 triều đại đứng đầu, phân biệt Đế Nguyễn Bắc Bộ, Lê Vương Trung Nguyên và Hầu Trịnh Nam Bộ.

Từ đấy về sau, vùng đất Đại Việt về sau được cai trị cùng lúc bởi 3 triều đại khác nhau, tuy mâu thuẫn vẫn xảy ra giữa các triều đại, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ giao tranh trên mặt trận kinh tế. Về đối ngoại, từ sau trận "Loạn chiến 12 sứ quân" thẳng đến hiện tại, bức tường Tiên Quân ngăn cách kẻ thù bên ngoài càng ngày càng mỏng dần, nguy cơ sụp đổ là điều không thể tránh khỏi. Các vị Đế vương bấy giờ đã thống nhất với nhau hiệp ước "Đại Việt chi vệ". Mỗi khi triều đại nào có vị Đế vương chuẩn bị ngã xuống, vị đấy phải đem hết khí lực toàn thân để gia cố bức tường tiên lực ấy. Nhưng kể từ sau trận loạn chiến lịch sử, tâm quyết tu luyện tiên lực của Lạc Long Quân cũng theo đó mà thất lạc, người tu luyện trên Đại Việt bây giờ cũng chỉ có thể ngưng tụ ra linh lực, kém hơn rất nhiều so với trước đây, và vì thế sức chống chịu của bức tường cũng ngày một kém dần đi. Nhận ra điểm chí tử này, các vị đế vương đành phải phát triển các môn phái, thu nhận những người có tư chất tốt, một mặt để cạnh tranh giữa các triều đại, mặt khác để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất...

Đại Việt, năm 1900

Bắc Bộ, Hoàng thành Thăng Long...

- Chỉ e là, sự kiện kia đã gần tới thời điểm khởi động, hiện tại thì việc bức tưởng Tiên Quân sụp đổ chỉ là chuyện trong nay mai, nhưng so với sự kiện kia thì việc sụp đổ chỉ mới là mồi lửa khởi động mọi thứ mà thôi.

Trong điện sảnh bên trong hoàng cung, giọng nói của một vị lão giả vang lên phá vỡ sự im ắng. Chỉ thấy phía trên ngai vàng, vị vua Nguyễn đang ngồi suy tư, thỉnh thoảng đôi mày lại chíu chặt:

- Theo người nói thì hiện tại chúng ta nên làm thế nào, những kẻ kia ắt hẳn cũng đang chờ đợi thời cơ tới, còn chúng ta thì bị động phía sau bức tường. Địch trong tối, ta ngoài sáng, trẫm cũng không rõ liệu chúng ta còn phải chờ đợi tới lúc nào nữa.

- Hoàng thượng yên tâm, lão phu cũng đã cho người đi điều tra rồi, ít nhiều thì cũng không thể ngồi im bị động như thế này...

Lời của lão giả còn chưa kịp dứt, bên ngoài hoàng cung, đất trời chợt tối dần đi, những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu chuyển động về 1 phía. Sấm chớp vang vọng cả không gian, như thể báo hiệu điều gì đó sắp diễn ra. Hai bóng người từ trong hoàng cung lao vội ra ngoài. Ngước mắt lên nhìn trời, lão giả lẩm bẩm:

- Điều này, không có khả năng, chẳng lẽ là?

Nói xong chợt lão đưa tay lên bấm đốt, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Vị vua đứng cạnh bên, Nguyễn Khải, bần thần nhìn trời một lúc lâu, chợt cảm thán:

- Giang sơn này, e là khó giữ, thời thế loạn lạc, ai cũng vì bản thân, đã quên mất di huấn của tổ tiên năm nào.

Chỉ thấy lão giả bên cạnh đột nhiên phun một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt, Nguyễn Khải thấy vậy hoảng hốt lại đỡ lão giả:

- Đại lão, người không sao chứ, đã có chuyện gì xảy ra?

- Không thể nào, chuyện này... Mau, ngươi mau phái người đi điều tra toàn bộ dân số. Những kẻ có ảnh hưởng lớn tới số mệnh của dân tộc ta dường như đã bắt đầu xuất hiện rồi. Và nhanh lên, trước khi những thế lực kia nhúng tay vào chuyện này.

Nguyễn Khải nghe đến đây chợt rùng mình, hắn chợt nhớ đến sự việc tưởng chừng chỉ là truyền miệng kia hóa ra là thật và đang xảy ra ngay trước mắt hắn. Nguyễn Khải khẽ quát:

- Tổng sự ở đâu?

- Có đại thần.

Một người đàn ông trung niên xuất hiện ở phía sau nhà vua và lão giả.

- Ngươi lập tức đem người đi điều tra sự thay đổi dân số ở toàn bộ 3 miền trong vòng 2 tháng trở lại đây cho ta. Ta muốn có số sổ sách này càng sớm càng tốt.

- Thần tuân chỉ.

Nói xong, Nguyễn Khải chợt nhớ đến một chuyện:

- Có vẻ như 2 tên kia cũng đã biết được, chỉ mong là kẻ nọ không phải là người mà trẫm đã nghi ngờ, nếu không...

Lão giả bên cạnh nghe vậy, sắc mặt càng tái nhợt thêm:

- Bệ hạ, không lẽ ý của người là...

Nguyễn Khải không nói gì, chợt hướng ánh mắt về phía Nam xa xôi. "Để ta xem trong túi áo nhà ngươi còn trò vặt gì nữa đây, kẻ phản bội dân tộc?"

Nam Bộ, tiết lập Xuân

Một xóm nhỏ nằm cạnh khu rừng Bán Nguyệt.

Trong một căn nhà tranh đơn sơ, một thai phụ tới thời kì chuyển dạ đang nằm trên giường, bên cạnh là một bà mụ không ngừng động viên thai phụ ấy:

- Cố lên Phượng nhi, đứa bé sắp chào đời rồi. Này, nắm lấy tay ta này, dùng hết sức đi con gái.

Người phụ nữ nằm trên giường đang quằn quại vì đau đớn, nàng cắn răng nắm lấy tay bà mụ, dùng hết sức mình để đứa con có thể ra đời một cách mạnh khỏe nhất. Phía trên ngôi nhà, sâu thẳm trong bầu trời cao cao, chợt xuất hiện một tia sáng không rõ từ đâu bay đến. Theo hướng đi của tia sáng thì mục tiêu của nó chính là ngôi nhà tranh phía dưới kia.

Chợt, một khối cầu đen không rõ xuất hiện từ đâu cắt ngang đường đi của luồng sáng trắng. Khi va chạm với luồng sáng trắng, quả cầu kia tan rã thành một vệt đen bám lên luồng sáng vẫn đang tiếp tục bay hướng đến căn nhà tranh. Lúc luồng sáng dung nhập vào thai phụ nọ, cũng là lúc đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời.

-Phượng nhi, chúc mừng con, đó là một bé trai.

Bà mụ bồng đứa trẻ trên tay, chợt đứa trẻ ngừng khóc, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chợt mở ra, một tia tử khí lạnh lẽo từ đôi mắt của đứa bé tỏa ra khiến bà mụ thất thần trong giây lát. Khi định thần lại, bà mụ dụi mắt nhìn kĩ lại đôi mắt đứa bé trai kia, nhưng đứa bé lại nhắm mắt ngủ thiếp đi. Bà mụ dụi mắt vài lần, xác nhận không có chuyện gì, trong lòng âm thầm thở một hơi, sau đó đưa lại đứa trẻ cho người mẹ của nó.

Người phụ nữ kia nhận lấy đứa con trong tay, nở một nụ cười mãn nguyện:

- Con có biết là con rất giống với cha của con không? Cặp lông mày ấy, khuôn mặt ấy, bao nhiêu năm qua mẹ không thể quên được. Không biết bây giờ cha của con ở phương trời nào, mẹ nhớ cha con lắm, nhưng có vẻ như mẹ không còn có thể gặp mặt ông ấy lần nữa rồi.

Bà mụ nghe người thai phụ nói xong, đoạn hoản hồn:

- Phượng nhi, con đang nói gì đấy, đừng nói là con... con...

Người đàn bà ấy nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi chợt bế đứa con đưa lại cho bà mụ, rồi thều thào:

- Đứa trẻ này con sẽ không đặt tên cho nó, nó sẽ tự đặt tên cho bản thân mình, con có linh cảm là nó sẽ trở thành một con người vĩ đại bắt đầu từ chính cái tên nó sẽ đặt cho bản thân mình.

Nói xong, người phụ nữ mỉm cười, nhìn chăm chăm lên trần nhà, chợt lẩm bẩm:

- Ta biết chàng vẫn nhớ đến mẹ con ta, đứa con trai này ta đành để lại cho chàng chăm sóc vậy.

Người phụ nữ với tay lên như muốn nắm thứ gì đó, chợt đôi mắt nhắm lại, cánh tay buông thõng xuống, bình thản ra đi. Bà mụ thở dài, bồng đứa trẻ trong tay đi ra ngoài, kêu gọi một vài thôn dân xung quanh lo việc chôn cất cho người phụ nữ xấu số ấy. Phía xa xa, đằng sau một thân cây nọ, một kẻ áo đen đang dõi đôi mắt nhìn về phía căn nhà. Chợt như linh cảm được điều gì đó, nhìn thấy một bà mụ đang bồng một đứa trẻ đi ra khỏi căn nhà, kẻ áo đen nọ chợt quỵ xuống, vành mắt đã đỏ lên tự khi nào:

- Là ta có lỗi với mẹ con nàng...

Bạn đang đọc Xuyên Việt sáng tác bởi bruhthatcate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bruhthatcate
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.