Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Học Viện Thiết Kế SIA.

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

"Vì sao tao cũng phải vào? Không vào, mày vào cùng nhỏ đó đi!"

"Vào đi, mình tao thì không xong đâu, đi với nhỏ đó cũng được nhưng cứ cảm thấy khó sử lấm."

"Học Viện cấm mang thú vật vào, tao vào làm gì?"

"Biến thành người là được mà, đi đi."

"Không đi."

"Đi đi, tao dẫn mầy đi ăn kem."

Huỳnh có chút do dự: "Không..... "

"Vậy mua thêm pizza + coca + 1 con gà quay há, được không."

Huỳnh hơi do dự : "Tiền... Không cần mua để sao này có sài, tiêu tiền hết làm sao kiếm được."

"!!!!!!" Mình chưa nghĩ đến chuyện này nha.

Huỳnh thỏa thuận: "Được rồi, tao không cần gì hết, nếu cần tao tự lo được. Tao cùng đi với mầy là được chứ gì, một mình mầy vào đó học cũng được mà giống như ở thế giới kia, 2 đứa cũng học không cùng trường."

Ngân vui vẻ khi nghe cô đồng ý đã bay tới ôm cô xoay mấy vòng: "Ở thế giới kia khác với ở đây, ở đó có người nhà còn ở đây tao chỉ có mầy là người quen cũng coi như người nhà."

Cùng lúc đó có một giọng nói cách hai người không xa truyền tới: "Nè, hai cậu nói xong chưa nhanh lên đi Không Học Viện đống cửa đấy."

Ngân quay qua nói: "Bobo bạn đi trước đi, tớ dặn Mumu vài chuyện sẽ đi theo sao cậu ngay, yên tâm Học Viện không đống cửa trước lúc tụi mình tới đâu."

"Ừa, Nikki tớ đợi cậu rồi mình cùng đi."

"Được." Ngân trả lời qua lo, quay sang nói vài câu với Huỳnh rồi rời đi cùng Bobo tới Học Viện.

"Haizz, cái con này sao vẫn nhát như vậy....." Huỳnh thở dai lắc đầu, xoay người đi về hướng ngược lại.

"Hệ Thống có cái gì giúp con người trở nên can đảm hơn không?"

[Có thì có đó, nhưng hiệu quả kéo dài không lâu sẽ trở lại như cũ thôi, tính cách của con người thật phức tạp]

"Tính cách của mầy đơn giản quá há Hệ Thống"

[Tất nhiên, tính cách của Bổn Hệ Thống vô cùng đơn giản không rối loạn như con người, làm việc có năng xuất và hiệu quả] Hệ Thống tự cho chính mình 1 like.

"Oh, vây lúc nãy là ai lên cơn điên thả tym tùm lum vây ta, nếu mầy là người chắc không kìm được mà chảy máu mũi đi"

[Cái..... Cái đó chỉ là do nhất thời xúc động mà thôi..... hahaha

"Vậy sao?"

[Đúng vậy, chỉ là xúc động tạm thời]

Huỳnh không làm khó Hệ Thống nữa mà đi vào một hẻm nhỏ không người, sử dụng kỹ năng biến hình biến thành người

Trở lại 3 tiếng trước đó.

Ngân nói nhỏ bên tai Huỳnh: "Mày đừng có bấm lung tung, hư bây giờ."

"Không hư được đâu yên tâm, lúc trước tao đã nghiêm cứu kỹ rồi, tao chỉ muốn thử biến thành người sẽ trong như thế nào thôi. Mầy dụ Bobo đó đi chỗ khác đi Ngân."

"Ừ." Ngân ngồi thẳng nhìn người trước mặt nói: "Bobo, cậu có biết chỗ nào bán đồ ăn ngon không?"

"Tắt nhiên là có rồi, để tớ dẫn cậu đi, Mumu cùng đi chứ."

Huỳnh lắc đầu tỏ ý không đi.

"Vậy ở đây đợi bọn tớ nhé, lúc trở lại không quên phần cậu đâu Mumu, được rồi chúng ta đi thôi Nikki."

"Được."

Huỳnh nhìn hai người đi xa thở dài một tiếng: "Được rồi, giờ không có ai mình thử xem sao, không biết ra sao đây?"

Huỳnh trèo lên cây ngồi và bất đầu sử dụng thẻ "biến thân" để trở thành con người. Do quá chú tâm vào việc trở thành con người nên không biết có người tới và ngủ bên dưới, nên dẫn đến vài chuyện rất rối.

"Bùm." một tiếng Huỳnh đã biến thành con người ngay lập tức, cô lấy một cái gương từ trong tủ đồ ra xem chính mình một chút: "Má ơi, ai mà đẹp trai vậy nè, thật là dễ thương, đáng yêu quá xá......"

[Wow, không ngờ nha, ký chủ biến thành người rồi thật là đẹp nha, nhìn kiểu gì cũng là thụ muahahaha.....]

Trên đầu đầy hắc tuyến, Huỳnh có chút buồn bực với cái hình dạng này quả thật chỉ có thể làm thụ mà thôi. Bậy bậy bà đây không muốn bị đè, tuyệt đối không được.

"Hệ Thống cóthể đổi một hình dạng được không, trở nên trưởng thành hơn chút, phong độ chút"

[Không thể thay đổi được, đây là hình dạng sau khi sử dụng thẻ biến hình, bộ dạng này của ký chủ quả thật là tuyệt phẩm mà đổi làm gì......]

Huỳnh có chút buồn nhưng cũng không lâu cũng quăn ra sau đầu, ngồi trên cây quá lâu nên giờ bị tê chân rồi, cố gắng cử động và hậu quả là mắt thăng bằng nên rớt từ trên cây xuống, cứ tưởng sẽ rất đau nhưng lại không đau chút nào.

"Sao lại không đau, thật kỳ lạ." Huỳnh suy nghĩ một chút rồi định đứng lên, thì nghe thấy một tiếng "hừ" nhẹ.

Huỳnh giật mình nhìn người đang bị mình ngồi lên: "Không... Không phải chứ mình ngả xuống đụng trúng người, còn làm đệm thịt cho mình, làm sao đầy."

[Oaaaaaaaa, Đại Thầnnnnn]

"Hả? Đại Thần...... ở đâu?

[Bên dưới, bên dưới......]

Huỳnh vội vàng đi xuống mới phát hiện một điều rất quan trọng trên người cô hiện tại không có mặt quần áo. Cô vội lấy một bộ đồ từ trong "tủ" rồi mặt vào, cô ngạc nhiên khi mình mặt quần áo có rộng thùng thình đi nữa đến lúc mặt vào người sẽ tự động thu lại đúng kích cỡ của người đang mặt nó, biến đổi thành một bộ đồ đúng với giới tính của người đó. Sau khi đã mặt xong cô vẫn không thấy người kia có động tỉnh gì, thử lại gần vỗ vỗ vài cái: "Đại..... Anh gì ơi, anh còn sống không vậy, anh ơi, anh ơí...."

"Uhm"

Cô đang tính đi trước khi người tỉnh lại thì bị một cánh tay cứng rắn chụp lại kéo ngược trở về, vì bất ngờ nên không kịp né tránh và lực hơi mạnh nên cô bay thẳng vào lòng ngực của người kia luôn.

"Á, bớ người ta cứu mạng...." Một giọng nói trầm thấp mê người vang lên cắt ngang lời cô định nói.

"Ồn ào quá."

"vậy.... Anh có thể bỏ tay ra được không, tôi không phải cái gối ôm đâu."

"Không."

"Tại... Tại Sao?"

"Lười."

"........" Nội tâm của cô sớm đã muốn bùng nổ "thật muốn đánh người này một trận, hay làm một nhát cho nhanh đây, chỉ cần thả lỏng tay ra cũng lười"

Cô đang tính nói tiếp thì nghe bên tai tiếng thở đều đều của người đó "ngủ rồi sao, ngả từ trên cây xuống trúng người mà không bị gì hết, có còn là người không vậy hả? Ngủ mà tay kiềm cứng vậy trời!"

[Oaaaa, không ngờ nhìn Đại Thần từ khoản cách gần thật là càng đẹp trai, thật soái nha.......] thả tym thả tym đầy trời 💗💗💗💗💗

"Mầy là Hủ Nam à!"

[Cứ cho là vậy đi, để Bổn Hệ Thống ngắm người đẹp đừng làm phân tâm] 😍😍😍😍

"Kệ mầy, trọng sắc khinh chủ...."😒😒

Sao vài lần thử cố thoát ra nhưng không thành cô đành từ bỏ và gửi một tin nhắn rồi chờ người tới cứu "Ngân ơi, mau tới cứu tao......"

Còn về phần Nikki và Bobo thì đi mua đủ thứ đến quên trời đất, họ sớm đã quên Mumu còn đang đợi mình về (cứu) ở rừng cây hoa đào rồi. Khi đi ngang cửa tiệm bán thú bông hình mèo thì hai người mới giật mình nhớ lại, mèo Mumu nhà mình vẫn còn ở đó vội vàng quay trở lại chỗ củ.

Bobo hỏi: "Chúng ta đi đến nỗi quên mất cậu ấy, không biết có đang xù lông tức giận không nhỉ Nikki?."

"Có.... Có thể cậu ta đang giận lấm."

"Vậy chúng ta đi nhanh chút."

"Ukm."

Rừng anh đào.

"Ủa, cậu ta đâu rồi, không lẽ đã đi đâu rồi sao, Nikki cậu biết Mumu cậu ta sẽ đi đâu không?" Bobo tìm xung quanh nhưng không thấy Mumu đâu.

"Tinh, tinh" tiếng tin nhấn van lên.

Ngân sao khi xem xong vội tìm cớ dụ Bobo đi nơi khác: "Không biết nữa, có thể vị đợi chúng ta lâu quá nên đi tìm, rất có thể là như vậy."

Bobo đề nghị: "Vậy chúng ta chia nhau ra tìm đi, như vậy sẽ nhanh hơn, được rồi Nikki cậu bên kia tớ bên này nhé."

"Được." Ngân gặt đầu rồi xoay người đi tìm, người ta đã tạo bật thang cho mình đi, sao lai từ chối chứ.

Thi Bobo đã đi xa, Ngân mới quay trở lại lên tiếng gọi: "Huỳnh, mày đâu rồi."

Người đang ngủ gật trong lòng một người, chợt giật mình khi nghe có người gọi tên mình nên vội hô lên: "Tao ở đây, ở đây này, cứu tao với."

Ngân nghe không rỏ, hỏi: "Mày ở đâu."

"Ở bên này, bên này nè."

Ngân đi theo hướng phát ra tiếng nói, nghỉ "cái giọng nói trong trẻo đó, là giọng của trẻ con mà......".

Khi tới nơi Ngân nhìn cảnh trước mặt mà ngẩn người, hai mỹ nam 1 lớn 1 nhỏ đang ôm nhau ngủ dưới góc cây anh đào, thật đẹp làm sao, thật chói mắt.

"......" Nên chụp lại làm kỹ niệm mới được.

Huỳnh thấy Ngân đứng đơ ra đó trên tay còn đang cầm điện thoại không đang làm gì nên lên tiếng hối thúc: "Nhanh giúp tao coi, đứng đó làm gì, nhanh lên đi."

Ngân hoàng hồn nói: "À, ừ, mà nhóc là ai?"

Huỳnh tức giận nhưng vẫn nhịn không bạo phát, nói: "Là tao, mầy nghỉ ở đây có ai có cái điện thoại như túi thần kỳ này ngoài tao với mày không."

"Không có."

"Vậy còn không mau giúp tao."

"Ừ."

5 phút sao.

"Không được rồi, tay anh ta siết cứng quá gỡ không ra."

"Đáng ghét."

"Uhm."

"Ngân, mau trốn đi anh ta sấp tỉnh rồi."

"Ừ, vậy mầy thì sao?"

"Không sao trăng gì hết, anh ta có ăn thịt tao đâu mà sợ, đi đi."

"Ừ."

Ngân vừa rời đi thì người đó đã tỉnh, ngồi dậy vươn vai, duỗi thẳng lưng một cái, cô nhân lúc này bò đi thật nhanh đến chỗ khác, người đó đưa tay muốn bắt lại nhưng đã chậm một bước.

"Đồ thần kinh." Cô vừa nói vừa bò cách xa người đó một khoản mới dừng lại.

Người đó nói bằng giọng điệu hết sức quyến rủ: "Tôi làm đệm thịt cho nhóc như vậy, nhóc không cảm thấy nợ tôi sao, ngược lại còn mắng người đã giúp mình!"

Huỳnh hơi dao động khi nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai và quyến rủ kia, nhưng vẫn tỉnh biết đúng biết sai, nói: "Cảm..... Ơn"

"Nhóc nói gì? Tôi nghe không rõ."

Cô lấy hơi để nói lớn hơn: "Cảm ơn......"

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Cô hít sâu một hơi nói thật lớn: "Cảm ơn và thành thật xin lỗi anh, mong anh rộng lòng bỏ qua cho." Rồi bỏ chạy.

[Oaaa, thật là soái.....]

"......."

Người đó nói: "Này, nhóc tên gì?"

Cô dừng lại: "Minh An." Rồi chạy đi thật nhanh.

Người đó vẫn luôn nhìn theo hướng mà cô đã chạy đi, cười một tiếng nói: "Minh An, một cậu nhóc thật thú vị, sao này chúng ta sẽ còn gặp lại."

Đó là những gì đã xẩy ra còn hiện tại sao khi biến thành người, Huỳnh đi đến Học Viện Thiết Kể SIA đăng ký vào học cùng với hai người kia.

Bạn đang đọc Xuyên Vào game NSTT [ Ngôi sao thời trang ] sáng tác bởi Huynhnhu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huynhnhu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.