Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn nhận con gái nuôi

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Edit : Mei

Vương Hải Thanh chắp tay sau lưng bước đi chậm rãi, rất có phong thái của một vị lãnh đạo cấp cao : “ Trường cô có một học sinh tên là Nhạc Di? Con bé là con của ai?"

Thôn này có rất nhiều họ, trong đó họ Nhạc cũng có. Tất nhiên phổ biến nhất vẫn là họ Ngô.

Nét mặt cô giáo Vương cứng đơ ra: "Cái này..."

Khiến ông ta cảm thấy hơi khó chịu cau mày: "Có chuyện gì không nói được ?”

Thấy được vẻ không hài lòng của anh họ. Bà ta sợ hãi không dám giấu nữa: "Con bé…con bé là con gái của Ngô Tiểu Thanh."

Vẻ mặt Vương Hải Thanh bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, giọng nói có chút khác thường: “ Cô ấy có con với người đàn ông ở thôn Nhạc Gia kia sao?”

“ Đúng vậy.” Cô giáo Vương cúi thấp đầu. Thân thể hận không thể biến thành một con chim cút, để giảm bớt sự tồn tại của bản thân ngay lúc này.

Ông ta im lặng một hồi lâu, cho tới khi đi tới cổng trường thì mới dừng lại: "Đi gọi con bé ra đây."

Cô giáo Vương thậm chí rắm còn không dám thả một cái nào. Lập tức phi như bay vào trường.

Vương Hoa nhìn thấy hết những việc này, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái: "Ba, Nhạc Di này cũng là họ hàng nghèo khó của thôn chúng ta sao? Nếu vậy thì dễ giải quyết rồi, chỉ cần trực tiếp nói với cha mẹ của con bé đó, yêu cầu không được cho nó tiếp tục đi lên huyện thi đấu là được rồi.”

Vậy thì vị trí này sẽ rơi vào tay hắn ta.

Cha hắn nói, ai là người cười cuối cùng,thì mới là kẻ chiến thắng thực sự.

Vương Hải Thanh không lên tiếng trả lời con trai, mà chỉ nhẹ nhàng nhìn vào mặt hắn. Rồi im lặng như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Rất nhanh, lại nghe thấy chất giọng nịnh nọt của cô giáo Vương liền vang : "Anh họ, đây chính là Nhạc Di."

Nhạc Di cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Đây không phải là trưởng khoa Vương đã gây sự với cô trong ngày thi đấu sao?

Ông ta đến đây để làm gì? Trả thù? Không thể nào. Ông ta dù sao cũng một quan chức có quyền lực.

Là người trưởng thành mà đi bắt nạt một đứa con nít, cũng không sợ mất mặt à ?

Cô quay đầu lại nhìn thấy Trình Tuệ và mấy cô bé cùng lớp đang đứng cách đó không xa. Trong lòng cũng cảm thấy yên tâm được một chút. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ hét lên kêu cứu.

Vương Hải Thanh liếc nhìn mắt nhìn cô giáo Vương, rồi mới tiếp ra lệnh: "Cô đi về trước đi."

Cô giáo Vương vốn không muốn rời đi. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông kia. Cuối cùng cũng không dám làm trái lời ông ta, nên đành bước đi một mạch không thèm quay đầu lại.

Vương Hải Thanh kiên định nhìn vào khuôn mặt Nhạc Di. Ánh mắt của ông ta rất kì lạ, như là đang nhớ lại quá khứ, cũng như đang muốn tìm kiếm điều gì đó.

Bị nhìn chằm chằm vào mặt khiến Nhạc Di lập tức nổi giận. Có chút suy nghĩ khác với người thường làm cô nổi cả da gà, đây không phải là kẻ biến thái đó chứ? " Ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, tôi còn phải lên lớp."

Đột nhiên Vương Hải Thanh chỉ tay nói : "Đây là Vương Hoa con trai của ta, sau này hai người các ngươi trở thành bạn tốt rồi giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

Nhạc Di: ... ? ? ?

Vương Hoa: ... ! ! !

Nhạc Di theo bản năng không thích người đàn ông này, ánh mắt của ông ta khiến cô khó chịu: "Tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ, kết bạn thật quá lãng phí thời gian."

Khoan đã, người này nhìn quen quen, hắn không phải là đối thủ trong cuộc thi vừa rồi sao?

Cô nhìn Vương Hoa rồi nhìn Vương Hải Thanh, rồi mới chợt hiểu ra hai người này là cha con.

Vương Hải Thanh có chút kinh ngạc: "Ta là người của ngành giáo dục."

“ Ồ…” Nhạc Di phản ứng rất bình tĩnh. Ông ta là ai, thì có liên quan gì đến cô chứ ? Cô dựa vào năng lực để đi học, càng dựa vào năng lực để giành giải thưởng ???

Vương Hải Thanh khẽ lắc đầu, tuy rằng con bé có chút thông minh. Nhưng chung quy lại nó vẫn còn quá nhỏ tuổi. Lại sinh ra ở nông thôn nên kiến thức có chút hạn hẹp.

Sự từ chối của Nhạc Di khiến Vương Hoa rất xấu hổ. Hắn vốn cũng không hề có ý muốn kết bạn với một người đến từ nông thôn. Nhưng một con nhỏ ở nông thôn thì làm sao có quyền từ chối hắn được chứ : “ Cha, nó chỉ là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch, cha nói cái này với nó cũng vô dụng thôi.”

Vương Hải Thanh không ngừng nhìn vào Nhạc Di, "Ta chỉ có hai đứa con trai, lại không có con gái. Ta thấy ngươi rất thông minh, ngoan ngoãn, nên ta muốn nhận ngươi làm con gái nuôi của ta..."

“ Cha.” Vương Hoa sắp điên rồi, tại sao lại khác với những gì cha hắn nói lúc đầu? Cha ông ấy đang định làm cái gì vậy ???

Nhạc Di vẻ mặt rất bối rối. Người này ngăn cản cô giành chiến thắng trong cuộc thi. Bây giờ lại chạy đến đây để muốn nhận cô làm con gái ? Tình huống này không hợp lí chút nào.

Nhưng dù có đúng hay không thì cô cũng không có chút hứng thú nào với chuyện này. Vì người đàn ông này đã để lại cho cô ấn tượng không tốt. Ông ta quá để ý cái trước mắt, ham muốn địa vị và danh tiếng, làm người lại quá ích kỷ và không có đạo đức.

“ Tôi chỉ có một người cha."

Trong mắt Vương Hải Thanh hiện lên một tia tức giận: "Ngươi gọi ta là một tiếng cha nuôi, ta sẽ lo toàn bộ học phí cho đến khi ngươi học hết cấp ba."

Trong lời nói này còn có ẩn ý, ​nếu nhận ông ta làm cha nuôi. Thì cô có thể được học hết cấp ba.

Vương Hoa vừa nghe cha nói vậy, trong lòng liền cảm thấy không vui nói: " Cha.”

Đây rõ ràng là đối thủ của hắn !!!

Nhạc Di không biết hai cha con nhà này đang muốn giở trò gì, dù sao cũng xin miễn cô không muốn tham gia cùng đâu : "Cảm ơn sự đánh giá cao của ngài. Cha của tôi sẽ giúp tôi đóng tiền học phí. Ông ấy là người cha tốt nhất trên đời này và cũng là người rất có năng lực.”

Trong trái tim mỗi đứa trẻ, cha của chính là người mạnh mẽ và tài giỏi nhất nên không có bất kì có thể thay thế được.

Vương Hải Thanh nhìn cô bằng ánh mắt từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Đây chính là năng lực cho con gái mình ăn mặc rách rưới sao?"

Nhạc Di rất không vui, quần áo rách nát hồi nào? Chỉ là có thêm vài miếng vá thôi, giặt xong thì quần áo sẽ bạc màu một chút. Nhưng ở thời buổi này, việc này là hết sức bình thường, có gì không tốt ?

“ Nghèo đói thì liên quan gì? Phong thủy rồi đều sẽ thay đổi. Ba mươi năm Hà Đông - ba mươi năm Hà Tây, sau này ai hơn ai còn chưa nói trước được. Cha tôi đã nổ lực phấn đấu để dành những điều tốt đẹp nhất, cũng như dành tình yêu thương và sự quan tâm lo lắng cho tôi như vậy là quá đủ. Điều này đã đủ khiến tôi tự hào về cha mình rồi.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên nụ cười, sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng đối với cha, đôi mắt cô sáng ngời.

Vương Hải Thanh cau mày giống như ăn phải chanh : "Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn làm con gái nuôi của ta không?"

Một giọng nói hốt hoảng chợt vang lên: "Anh họ ơi, anh điên rồi sao ?Con bé là con gái của Ngô Tiểu Thanh. Người năm đó đã đùa giỡn tình cảm của anh là Ngô Tiểu Thanh đấy !!! Anh họ anh đừng nói đã bao nhiêu năm rồi anh vẫn còn nhớ thương cô ta chứ . Cô ta thà cưới một người đàn ông nông thôn tay lấm chân bùn … cũng không chịu cùng anh….”

Hết chương 36.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.