Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô giáo Vương gây chuyện

Phiên bản Dịch · 1727 chữ

Edit : Mei

Nhạc Quốc Cường cảm thấy rất mệt tim,nhưng ông ta còn biết phải làm gì nữa đây. Thôi thì, đành dùng tám quả trứng gà để đổi lấy cuộc sống yên bình vậy.

Tuy bà Nhạc là người lớn nhất trong nhà. Nhưng Nhạc Quốc Cường mới là người có quyền lên tiếng quyết định mọi chuyện, ông ta lại còn là đội trưởng. Nên bà Nhạc vẫn luôn thiên vị và coi trọng Đại phòng nhất.

Nếu ông ta đã khăng khăng muốn làm như vậy. Thì những người khác trong nhà mặc dù đang rất khó chịu, cũng không dám làm phản đối.

Cứ như vậy, chuyện lớn đã biến thành chuyện nhỏ. Chuyện nhỏ thì có thể làm ngơ như không có gì. Cuối cùng việc này cứ vậy mà được kết thúc trong êm đẹp.

Đến tối, Nhạc Nhiên vui vẻ phân chia trứng gà. Hai quả để cho cha, hai quả thì chia cho mẹ, hai quả lại đưa cho chị gái và hai quả còn lại thì dành cho mình.

Ahhh, thật là hạnh phúc quá.

Thằng bé ngồi cười ngây ngô như một đứa ngốc vậy. Những phản ứng của em trai đều được Nhạc Di nhìn thấy rõ ràng, cô hơi hơi mỉm cười. Lấy cái cặp sách màu xanh lục đưa cho Nhạc Nhiên : " Cái này cho em."

Nhạc Nhiên hưng phấn nhảy cẫng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Chị, đưa cho em? Vậy còn chị thì sao?"

Nhạc Di tỏ ra thái độ rất tự tin: "Chị gái em thông minh như vậy. Còn sợ không giành được phần thưởng tốt hơn nữa sao ? Yên tâm đi, lần thi cấp huyện chắc chắn sẽ có cặp sách, tiền cũng sẽ có.”

Nhạc Nhiên nghe vậy càng ngưỡng mộ chị gái mình hơn. Nhìn cô với đôi mắt long lanh, cậu đúng là có được cô chị gái vừa xinh đẹp lại thông minh nhất trên đời.

Nhìn thấy hai đứa con nhỏ nhà mình vui vẻ, hoà thuận với nhau. Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai người đàn ông của mình, rồi nở một nụ cười hạnh phúc.

Thứ hai trên đường đi học. Hai chị em Nhạc Tiểu Đào cũng nhận được quà từ Nhạc Nhiên, chính là hai cây bút chì mới tinh. Cả hai đều rất thoã mãn, yêu thích món quà này đến độ cứ cầm miết trên tay không nỡ buông.

Xưa giờ, những cái họ được dùng đều là đồ mà Đại phòng đã dùng chán không cần nữa. Bút chì vì đã cũ nên rất ngắn nên lúc viết bài vô cùng khó cầm.

Nhạc Nhiên thì cứ liên tục khoe chiếc cặp sách nhỏ của mình. Vì đây đúng là chiếc cặp sách vừa mới vừa đẹp nhất trong toàn trường. Nên rất thu hút các học sinh khác, vì tò mò nên tụi nhỏ cứ chạy lại vây quanh thằng bé để ngắm.

Niềm hạnh phúc của trẻ con cũng chỉ đơn giản vậy thôi.

Mỗi sáng thứ Hai hàng tuần. Hiệu trưởng sẽ hướng dẫn toàn thể giáo viên và học sinh trong trường ra sân kéo cờ Tổ quốc. Và dạy một khoá giáo dục về lòng yêu nước.

Mỗi lần đến thời khắc này, thái độ của mọi người ai cũng đều rất nghiêm trang.

Nhạc Di nhìn lá cờ đỏ đang bay phấp phới dưới ánh nắng mặt trời.

Cất giọng hát bài quốc ca, lần nào cũng cảm thấy trong lồng ngực mình nhiệt huyết sôi trào đầy tự hào.

Cô rất yêu quê hương và mảnh đất mình đang sống, vì nó đã được đổi lấy bằng biết nhiêu sự hi sinh và cống hiến của những vị anh hùng liệt sĩ. Tình cảm này từ lâu đã sớm ăn sâu vào xương máu của cô, dù sau này Nhạc Di có đi đến bất cứ nơi nào cũng sẽ không bao giờ quên đi tổ quốc của mình.

Sau lễ chào cờ, hiệu trưởng sẽ đứng lên bục và có bài phát biểu. Dạy dỗ các học sinh phải biết yêu độc lập - yêu tự do. Phải cố gắng học thật giỏi để mai sau cống hiến xây dựng quê hương giàu mạnh.

Nhạc Di phải thừa nhận rằng Hiệu trưởng Ngô là người luôn phấn đấu nỗ lực cho sự nghiệp giáo dục. Ông ấy vừa là người thầy rất giỏi - vừa là một hiệu trưởng, đáng được các em học sinh trường tiểu học Hồng Tinh yêu mến.

“ Hôm nay thầy còn có một chuyện vui muốn báo cho các em biết..." Hiệu trưởng thông báo cho mọi người về việc Nhạc Di đoạt được giải Nhất trong cuộc thi tính nhẩm cấp xã. Học trò ai cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe tin trường mình đạt giải.

Nhạc Di cư xử rất khiêm tốn, nhưng cô giáo Vương thì lại tức giận đến điên rồi. Vì sao bà ta không biết : “ Hiệu trưởng ngài lén đưa Nhạc Di đi tham gia thi đấu. Lại lừa gạt không nói cho mọi người được biết, ngài đây là có ý gì. Ngài phải cho toàn thể học sinh một câu trả lời thích đáng.”

Ngay từ đầu Hiệu Trưởng đã giấu diếm không để lộ ra việc này. Chỉ vì ông ấy không muốn tạo quá nhiều áp lực cho Nhạc Di.

Ông ấy trả lời một cách chính đáng : "Tôi đã kiểm tra qua năng lực của Nhạc Di. Con bé hoàn toàn có đủ tư cách để đại diện cho học sinh trường mình tham gia thi đấu. Cuối cùng con bé cũng không phụ lại sự tin tưởng của tôi, giành được giải nhất và đem lại vinh dự cho trường ta.”

Cô giáo Vương hận ông ấy giấu quá kỹ, nếu như bà ta biết sớm hơn. Bà ta đã nghĩ cách ngăn cản chuyện này: " Ngài không để cho các giáo viên khác cùng kiểm tra, như vậy là không công bằng. Các học sinh phía dưới, hãy lên tiếng để nói cho hiệu trưởng biết đi.”

Kết quả của cuộc thi đã có, bà ta biết có gây ồn ào cũng vô ích. Nhưng trong lòng bà ta vẫn muốn bày tỏ sự tức giận của mình.

Bà ta không được vui vẻ. Thì người khác lấy quyền gì để được vui vẻ ?

Không ngờ các học sinh đều sôi nổi bày tỏ sự tin tưởng: "Chúng em đều nghe theo quyết định của hiệu trưởng".

“ Nhạc Di quả thực giỏi hơn chúng em về môn tính nhẩm. Nên bọn em hoàn toàn phục.” Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy trình độ của Nhạc Di.

“ Kết quả này quá tốt rồi, Nhạc Di đã đạt được giải nhất. Còn mang lại vinh dự cho trường của chúng ta".

Cô giáo Vương tức giận rống lên. Lũ học sinh này đều là một đám phiền toái.

Bà ta lại rất căm ghét Nhạc Di. Nhưng mà, mỗi lần lên lớp bà ta đã

cố gắng gây khó dễ cho Nhạc Di. Vậy mà lần nào con nhỏ chết tiệt đó cũng thuận lợi vượt qua, người chịu thiệt vẫn luôn là bà ta.

Vừa nghe thấy tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên. Mọi người ai nấy cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cô giáo Vương hậm hực - tức giận chạy về nhà. Trên đường về thì bị người khác chặn lại, nhìn thấy được khuôn mặt của người đó, thì lập tức vui vẻ ra mặt.

“ Anh Thanh và Tiểu Hoa, sao hai người lại đến đây giờ này. Sao không báo trước cho nhà em một tiếng, để em chuẩn bị đầy đủ tiếp đón chu đáo. Hai người chính là khách quý của nhà chúng em đấy ! Aiii hiện tại trong nhà cũng không có sẵn đồ ăn gì đàng hoàng cả, để em chạy ra chợ mua về liền.”

Bà ta nở nụ người vô cùng nhiệt tình, cứ như đang lấy lòng thần tài vậy. Cung phụng hết lòng có thể.

Đây là người có triển vọng nhất trong gia tộc của bọn họ. Giữ chức vụ cao trong ngành giáo dục, đúng là khiến cho tổ tiên dòng họ hãnh diện.

Công việc hiện giờ của bà ta cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của người anh họ hàng xa này.

Có được chỗ dựa vững chắc như vậy, dù bà ta có tác quai tác quái

mỗi ngày thì cũng không cần phải sợ ai.

Vương Hải Thanh lại bình tĩnh nói: "Không cần, hôm nay chúng tôi tới đây để ngắm nhìn phong cảnh thôi."

Cô giáo Vương có chút mờ mịt không hiểu. Đây là ý gì ? Ông ta đã hơn mười năm không về lại trong thôn, rõ ràng là ghét bỏ nông thôn nghèo hèn. Làm gì có vụ chạy về đây chỉ để ngắm cảnh.

Vương Hoa đi phía sau cha mình. Nhìn thấy người quen trong thôn, cũng vẫn im lặng không lên tiếng chào hỏi gì cả.

Vương Hải Thanh trước giờ luôn coi thường những họ hàng thân thích nghèo khổ của mình ở quê.

Mỗi lần tới nhà ông ta đều muốn lợi dụng để vơ vét đồ trong nhà, người nào người nấy đều đến tìm ông ta để xin giúp đỡ đủ thứ, rất phiền phức.

Ông ta cũng không có chút xem trọng nào với cái người gọi là em họ này. Nhìn thấy vẻ mặt xu nịnh của bà ta, ông ta cũng phải ráng kiếm lòng lắm mới không đứng dậy bỏ về.

Mối quan hệ họ hàng trong tộc vốn đã không gần gũi gì rồi. Nên những người khác có nhìn thấy vẫn không nhận ra ông ta thì càng tốt.

Đây là lần đầu tiên ông ta trở về nông thôn để thăm quê hương. Hiện tại ông ta chỉ có một cảm giác duy nhất, là nơi này thật bẩn thỉu và tồi tàn. Ông ta còn không thể tin được cha của mình, lại từng lớn lên ở một nơi như thế này.

Hết chương 35.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.